Tưởng Mộ Tranh phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Lạc Táp, cô muốn quan báo tư thù chứ gì! (*)
(* Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.)
Lạc Táp ngước mắt nhìn anh: Chắc trong lòng anh đang cười nhạo tôi, nói tôi lấy việc công làm việc tư chứ gì!
Tưởng Mộ Tranh: ...
Cách mấy mét, Tưởng Mộ Thừa vẫn đang xem náo nhiệt.
Tay Tưởng Mộ Tranh chống lên eo, khẩu khí rất lớn: Tôi nộp tiền phạt, cô không có quyền cưỡng ép tôi làm như vậy!
Lạc Táp quét mắt nhìn anh, không rảnh cùng anh dong dài: Phạt tiền, 10 ngàn!
Tưởng Mộ Thừa thấy thời gian đã không còn nhiều, bước đến nói với Tưởng Mộ Tranh: Mau giúp anh nộp phạt đi, 20 ngàn.
Tưởng Mộ Tranh lấy tiền trong ví ra, giọng tỏ vẻ lười nhác: Về công ty thì lo đem tiền trả lại cho em đấy, gần đây tương đối nghèo túng.
Lạc Táp: ...
Cô đang ghi hóa đơn phạt cho Tưởng Mộ Tranh, nghe được đoạn đối thoại của hai người họ thì ngón tay dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Giống như có cảm ứng, tầm mắt hai người họ cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn, ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng không lên tiếng, bầu không khí quỷ dị bắt đầu nhen nhóm vào.
Lạc Táp hơi hơi cắn môi suy nghĩ, Tưởng Mộ Thừa? Tưởng Mộ Tranh? Xem ra là anh em.
Vừa rồi Tưởng Mộ Thừa mượn di động của cô gọi điện cho Tưởng Mộ Tranh nên trên di động cô lưu gã chết tiệt chắc chắn Tưởng Mộ Thừa đã nhìn thấy.
Anh ta sẽ không bát quái đi nói cho Tưởng Mộ Tranh nghe việc này chứ?
Cô chỉ dừng lại, phiền loạn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cúi đầu ghi hóa đơn phạt.
Tưởng Mộ Thừa còn có việc gấp, Anh về công ty có việc, đi trước đây, rảnh thì qua nhà anh ăn cơm.
Tưởng Mộ Tranh: Ừm, mà chờ đã.
Nói xong, anh lấy mấy tờ tiền từ trong ví ra nhét vào tay Tưởng Mộ Thừa: Nếu ngã tư phía trước mà còn vượt đèn đỏ thì không cần gọi điện thoại cho em đâu.
Tưởng Mộ Thừa: ...
Cũng không rảnh dong dài thêm gì nữa, anh ta leo lên xe đạp rời đi.
Lạc Táp xé hai hóa đơn phạt đưa cho anh: Tổng cộng 30 ngàn.
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay lấy, đầu ngón tay của anh đụng vào lòng bàn tay cô, anh cúi xuống, còn cô thì ngẩng lên, tầm mắt hai người lại dây dưa, ánh mắt anh thâm thúy, cô thì lạnh băng.
Lạc Táp nháy mắt đã không kiên nhẫn: Nhanh lên, tôi không rảnh.
Tưởng Mộ Tranh quét mắt liếc nhìn cô, không nhanh không chậm rút ra 2 tờ 100 ngàn từ trong ví, đưa đến trước mặt cô: Thối tiền thì tách ra.
Lạc Táp: ...
Tổng cộng chỉ có 30 đồng, còn muốn tách ra??
Cô chớp mắt liên hồi, nhịn không được muốn mắng anh một câu, nhưng đáy lòng hô khẩu khí, thu lại cảm xúc nào, bình tĩnh nào.
Vì không muốn cùng anh lảm nhảm thêm điều gì nữa, Lạc Táp đếm tiền lẻ trong tay, chỉ có 160 ngàn, cô thoáng nhìn trong ví tiền của anh còn có 50 đồng.
Nên muốn thương lượng: Tôi không đủ tiền lẻ, anh đưa cho tôi tờ 50 kia đi.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, cười như không cười nói: Ôi! Cảnh sát Lạc à, thật ngại quá, tờ 50 này tôi chỉ để làm cảnh cho đẹp thôi, không thể đưa cho cô được rồi.
Lạc Táp: ...
Cô biết cùng Tưởng Mộ Tranh thương lượng cũng không ra kết quả gì, còn bị anh cố ý làm khó dễ, chắc chắn chẳng muốn nhường cô. Liếc mắt nhìn sang Tiểu Hạ bên kia, thấy cậu ta cũng không bận.
Tiểu Hạ.
Hạ Vũ Minh ngừng hai giây, rồi đi qua bên này: Sao vậy?
Anh ta nhìn Tưởng Mộ Tranh, cho rằng người này không muốn nộp tiền phạt.
Lạc Táp: Đưa cho tôi mượn tiền lẻ.
Hạ Vũ Minh nhún nhún vai: Tiền lẻ hết rồi. Vừa rồi ở Sấm Hồng có không ít người vượt đèn đỏ, mà lại không muốn mặc áo choàng duy trì trật tự.
Anh chờ một chút, tôi đi qua cửa hàng bên kia đổi. Nói xong cậu ta đã chạy đi.
Tưởng Mộ Tranh quay đầu lại nói: Tôi đang vội, không rảnh để chờ.
Ngữ khí Lạc Táp tận lực bình thản, cố gắng đem anh như một người qua đường mà đối đãi, cô nói: Chưa đến hai phút là về rồi.
Tưởng Mộ Tranh: Một phút đồng hồ tôi cũng không rảnh để chờ.
Nói xong liền cất bước đi.
Lạc Táp: ...
Không có thời gian cùng anh dong dài, cô thu tiền phạt rồi sung vào công quỷ.
*
Khi Hạ Vũ Minh trở về, vừa lúc Lạc Táp đang ngăn một chiếc xe điện lại, lái xe là một người đàn ông trẻ tuổi, sắc mặt không kiên nhẫn: Này, tôi có làm gì đâu!
Lạc Táp tắt công tắc điện của xe, rút chìa khóa, Ngài đã vượt đèn ở Sấm Hồng.
Đuôi lông mày cậu ta cau lại, ngữ khí không tốt: Bây giờ là đèn xanh mà, cô nhìn mà xem! Là sao? Giờ ra quy định mới rồi hả, đèn đỏ mới có thể đi qua à?
Lạc Táp: Bây giờ thì đúng là đèn xanh, nhưng việc ngài vượt đèn đỏ khi nãy thì có liên quan gì sao?
Cậu ta: ...
Lạc Táp ý bảo hắn: Đi qua bên cạnh, nộp tiền phạt.
Một thái độ cà lơ phất phơ: Không có tiền.
Lạc Táp: Không có tiền thì có thể không nộp cũng được, mặc áo choàng vào đứng duy trì trật tự giao thông.
Cậu ta: Không có thời gian.
Lạc Táp: Không sao, tôi có thời gian, tôi cho cậu mượn, cũng không cần trả đâu, đừng lo, đi thôi.
Cậu ta bị nghẹn lại, bất động thanh sắc ngay giữa đường.
Lạc Táp, tiền đây. Hạ Vũ Minh đã đổi tiền lẻ xong, quét mắt xung quanh, không thấy bóng dáng người đàn ông khi nãy, thuận miệng hỏi: Người đâu?
Đi rồi.
...
Cậu ta nghe vậy cũng không hỏi gì thêm nữa.
Đang định đi qua khu đèn đỏ bên kia, nhưng nhìn lại thấy người đàn ông trẻ tuổi vẫn ngồi lì trên chiếc xe điện không nhúc nhích, Hạ Vũ Minh quay sang nói Lạc Táp: Chị qua bên kia hỗ trợ đi, còn cậu ta giao cho tôi là được.
Trước kia cũng như vậy, mỗi lần Lạc Táp cùng phiên trực với cậu ta, nếu gặp phải người đàn ông cao lớn thô kệch lại không phân rõ phải trái thì Hạ Vũ Minh đều đẩy Lạc Táp qua một bên, tự mình xử lý.
Hơn một tháng trước, sau khi xuống phiên trực, một người bạn thời tiểu học còn cố ý trêu chọc Lạc Táp, không biết Hạ Vũ Minh chỉ là đồng nghiệp của cô, thiếu chút nữa đem cậu ta biến thành anh rể.
Hạ Vũ Minh đến đại đội 2 mới chỉ 2 năm, nhỏ hơn Lạc Táp 2 tuổi, những người nhỏ tuổi hơn trong đội đều gọi cô là chị Lạc, nhưng cậu ta thì khác, trước giờ vẫn luôn gọi cô là Lạc Táp.
Cậu ta nhìn sắc mặt nghiêm túc của Hạ Vũ Minh thì biết mình sắp đuối lý, không đủ tự tin nữa. Ban đầu vốn đang muốn chơi cô một vố, nghĩ không nộp tiền vẫn đi được, bây giờ xem ra... không diễn được nữa.
Hạ Vũ Minh nhìn cậu ta nói: Hay để tôi giúp cậu đẩy xe qua?
Cậu ta: Để tôi, để tự tôi.
*
Lạc Táp sang ngã tư bên kia duy trì trật tự hơn một tiếng đồng hồ, khi đường cao tốc rốt cuộc đã giãn bớt xe, bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, bọn họ đã ghi tổng cộng 50 tờ hóa đơn phạt.
Tuy nhiên số lượng người vượt đèn đỏ trên thực tế không chỉ có như vậy.
Hạ Vũ Minh đưa chai nước cho Lạc Táp: Uống nước đi.
Đứng ở trạm này nguyên cả buổi sáng.
Lạc Táp cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vặn nắp bình ra, uống mấy hớp rồi hỏi cậu ta: Khi nãy tôi nhìn thấy rất nhiều phóng viên vây quanh cậu, có chuyện gì à?
Hạ Vũ Minh: Có một người đàn ông bị phạt tiền, nhân lúc tôi không chú ý thì bỏ chạy. Sau đó có dì kia đi vượt đèn đỏ bị tôi gọi lại bắt nộp tiền, bà ấy bảo nếu tôi không bắt người bỏ chạy khi nãy lại đây nộp tiền thì bà ấy cũng không nộp.
Lạc Táp: Vậy cuối cùng cậu xử lý sao?
Hạ Vũ Minh: Sau đó phóng viên vây lại phỏng vấn, dì đó ngượng quá, cuối cùng chịu nộp 20 ngàn, còn nói đáng ra nên bỏ chạy cùng với người đàn ông khi nãy, còn bị phóng viên đài truyền hình quay phim chụp ảnh lại.
Lạc Táp cười: Đây không phải là, chỉ cần 20 đồng mà được lên cả TV đó sao?
Hạ Vũ Minh cũng cười, Không chừng chút nữa chúng ta cũng sẽ gặp thêm mấy trường hợp như vậy.
Cô gái ơi, cô gái ơi! Phía sau truyền đến một giọng nói.
Lạc Táp cùng Hạ Vũ Minh quay đầu lại, cô hơi giật mình.
Thì ra là bà lão vội đưa đồ ăn về bệnh viện cho chồng khi sáng, trong tay bà còn cầm một hộp sữa.
Bà chỉ sợ các cháu tan làm, phải chờ đến buổi chiều. Bà lão vừa nói vừa đi đến gần, Đây, cho cháu hộp sữa uống, sáng sớm mà đã phải nói nhiều như vậy, chắc khát lắm.
Lạc Táp cười nhạt: Cảm ơn bà nhưng cháu có nước đây.
Nước khoáng thì đâu có dinh dưỡng đâu, thời tiết như vậy không nên uống nước lạnh, uống sữa vẫn tốt hơn cháu à. Bà đem hộp sữa đưa cho cô.
Lạc Táp nắm hộp sữa, thấy vẫn còn ấm, Cảm ơn bà ạ.
Bà lão lấy từ trong túi ra 20 ngàn đưa cho cô, Phiền cho cháu quá.
Hạ Vũ Minh ghi hóa đơn cho bà lão, bà cười nói: Về nhà sẽ treo hóa đơn này lên tường làm kỉ niệm. Sau đó hướng về phía Lạc Táp vẫy tay: Bà đi đây, phải về xem ông bạn già sao rồi.
Lạc Táp nhìn bóng dáng bà lão bước đi, thấy tóc bà đã bạc, cô chợt suy nghĩ miên man.
Cô đã làm cảnh sát giao thông mấy năm nay, mỗi ngày đều gặp được muôn hình muôn kiểu dạng người, có lúc cô bị họ la hét, bị họ xô đẩy.
Nhưng sẽ luôn có những người như bà lão này, hiểu được những chuyện bọn cô đang làm.
Hạ Vũ Minh cầm hóa đơn phạt còn không quên nhắc nhở cô: Uống nhanh đi, lát sẽ lạnh đấy.
Lạc Táp khách khí một chút: Cậu uống không?
Hạ Vũ Minh: Ồ, vừa lúc đói bụng.
Cậu ta trực tiếp vươn tay ra lấy, xé ống hút cắm vào, Tôi về xe ngồi uống, uống xong tôi ra ngay nhé.
Lạc Táp: ...
Thật đúng là một chút cũng không khách khí mà.
Giữa trưa thì về lại đội, đứng cả một buổi sáng chân cẳng đã muốn rã ra luôn rồi, Lạc Táp không vội đi ăn cơm chỉ ngồi ở văn phòng thả lỏng hai chân.
Chu Nghiên đúng lúc quay về, Chờ chị đi ăn chung hả, yêu em muốn chết.
Lạc Táp: Chân em đang đau, ngồi nghỉ một chút sẽ đi.
Chu Nghiên vỗ ngực: Em nói câu dễ nghe thì chết ai à?
Lạc Táp nghiêm túc nói: Không đến mức chết, nhưng sợ sẽ bị chị hiểu lầm. Không phải chị đã nói rằng, lời nói thì phải thật lòng à?
Chu Nghiên: ...
Nhẹ nhàng đá cô.
Chu Nghiên rót ly nước uống, lại tiếp tục bát quái: Sáng nay bên em thế nào rồi, có chuyện gì hấp dẫn không?
Lạc Táp: Hấp dẫn thì không có. Nhưng gặp phải người đàn ông tra nam ngàn năm .
Chu Nghiên: Chị cũng không có chuyện gì hấp dẫn đâu. Nhưng... Sau đó lại buông ly nước xuống, thần thần bí bí mà nói, Biết hôm nay chị gặp được ai không?
Lạc Táp nghĩ nghĩ nhưng đoán không ra, lắc đầu: Ai?
Chu Nghiên: Tưởng Tiểu Mễ.
Lạc Táp kinh ngạc: Cô ấy cũng đi qua khu Sấm Hồng?
Chu Nghiên lắc đầu: Giờchị mới biết cô ấy là phóng viên kênh tổng hợp, hôm nay bị điều đến đó.
Ban đầu Tưởng Tiểu Mễ không nhận ra Chu Nghiên là ai, cũng vì duy trì trật tự bận quá nên Chu Nghiên cũng không rảnh đến bắt chuyện với Tưởng Tiểu Mễ, nhưng sau đó Tưởng Tiểu Mễ nghi nghi hoặc hoặc, mang máng nhớ đến cô nàng, nhưng không dám chắc nên đi đến hỏi cô có phải là Chu Nghiên không.
Lúc sau đang rảnh rỗi nên hai cô hỏi nhau vài ba câu, nhưng Tưởng Tiểu Mễ lại không nhớ ngày đó ở nhà hàng đã gặp qua Chu Nghiên, còn Chu Nghiên cũng không nhắc đến, cũng không nói gì về Tưởng Mộ Tranh.
Chu Nghiên nhìn Lạc Táp nói: Tưởng Tiểu Mễ còn hỏi thăm em đấy.
Lạc Táp đang đấm nhẹ lên chân, đột nhiên nghe vậy thì động tác cứng lại, Cô ấy hỏi thăm em làm gì?
Chu Nghiên: Cô ấy nói hôm qua có va chạm với xe của em, sau đó biết em là cảnh sát giao thông, rồi biết em với chị cùng đại đội, nhưng hình như không biết giữa em với chú Ngũ của cô ấy có ân oán thị phi nên bóng gió hỏi em có bạn trai chưa.
Lạc Táp: Cô ấy hỏi cái đó làm gì?
Chu Nghiên ho nhẹ hai tiếng: Nói nhà cô ấy vẫn chưa có thím Ngũ.
Lạc Táp: ...
Nhà chưa có thím ngũ thì liên quan gì đến cô?
Chu Nghiên buông ly nước xuống: Đi thôi, đến nhà ăn.
Cô nàng kéo tay Lạc Táp, hai người vừa đi vừa nhỏ giọng liến thoắng.
Ấn tượng của chị với Tưởng Mộ Tranh kia vẫn rất kém,hiện giờ tuy hiểu lầm đã được giải trừ, biết anh ta không phải gã đàn ông ăn cơm mềm nhưng anh ta tự luyến quá, nói dễ nghe chính là không biết xấu hổ, cái loại đàn ông này một khi đã không biết xấu hổ thì có mấy ai mà chế trụ được?
Lạc Táp: Đây là chị đang khen anh ta hay đang chê anh ta vậy?
Chu Nghiên: Dù sao chị cũng cảm thấy người đàn ông này không đáng tin cậy, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì sáng lên ngay, về sau khẳng định sẽ ngoại tình.
Sau đó cô nàng kể lại đã cùng Tưởng Tiểu Mễ nói những gì, Lạc Táp không quan tâm cho lắm, cái loại đàn ông tự luyến nghĩ bản thân mình trầm ổn, chín chắn như Tưởng Mộ Tranh, cô đã trực tiếp đem anh cấp PASS cho rớt.(*)
(*Chắc ý cô ấy là đánh cho rớt hạng luôn.)
Kết quả là cô nghe Chu Nghiên kể, Tưởng Tiểu Mễ một chút cũng không khiêm tốn: Ôi, chú Ngũ của tôi tuy lời nói không nhiều lắm nhưng chính là người đàn ông trầm ổn chín chắn đấy.