♪Mỗi cô gái đều mơ mình là cô gái cuối cùng của người đàn ông mình yêu, nếu xinh đẹp là vốn sẵn có thì chúc mừng, ít ra bạn cũng có tấm vé cơ hội; nào ngờ người ấy lại thấy bạn không phải tấm vé cuối cùng anh ấy yêu, ai cũng ngỡ ngàng…
Trần Nhất Lâm♪
** **
Cuối cùng tôi cũng giải tỏa được phiền não, vui sướng khi nhận được điện thoại của Trình Nghi Bắc. Song lại nghĩ mình có cần làm nũng một trận không ta. Nghĩ kĩ lại mà nói tôi đây đã là cô gái hai mươi sáu tuổi, ép buộc cỡ nào cũng chẳng thể giống những thiếu nữ thanh niên được nữa, vội vàng lái xe đến chỗ hẹn.
Chị tôi bảo chỉ cần Trình Nghi Bắc vẫy tay, tôi chẳng cần hỏi nguyên do, mặc kệ đó là lúc nào, nơi đâu mà lập tức bay đến.
Lúc tới nhà hàng, Trình Nghi Bắc đã ngồi sẵn chờ tôi. Bước chân vội vàng của tôi cũng dần giảm nhịp độ lại, tay anh cầm báo, đầu anh hơi cúi, dường như rất chú tâm. Lúc anh làm việc cũng thế, rất chuyên tâm, mọi chuyện xung quanh cũng gác sang một bên.
Tôi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống. Anh ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười, tay đặt báo qua một bên.
“Đói rồi chứ gì! Gọi món đi!” Anh đẩy menu qua cho tôi.
Tôi hơi nhíu mi, lòng dấy lên những tiếng nói không hài lòng, phải chăng tôi thích ăn món gì anh cũng chẳng biết?
Tùy tiên gọi vài món, tôi không nói gì nữa, dù tình cảm này nhỏ nhoi hèn mòn, chuyện anh vô duyên vô cớ về Bắc Lâm, tôi vẫn thấy anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lí.
Anh nhìn tôi cười, không mất tự nhiên như tôi, “Về Bắc Lâm là quyết định mới đây nên không trao đổi với em được. Chắc không giận đâu nhỉ?”
Bắc Lâm được xem là công ty trang phục thời trang hàng đầu, nội bộ lại nhiều phức tạp, bàn tán lung tung. Thâm quầng dưới mí mắt cộng thêm sắc mặt nhợt nhạt nói cho tôi biết dạo này anh bận rộn bao nhiêu, kì lạ là anh ấy không bao giờ kể những chuyện vụn vặt này với người khác, anh chỉ chú tâm làm, sau cùng mới lấy thành quả cho mọi người cùng xem.
Tôi nhớ lúc trước mình từng hỏi anh sao lại làm thế.
Anh nói: chẳng ai ngó ngàng đến người chưa thành công, dù anh ta cố gắng thế nào chăng nữa; Báo, TV cũng chỉ phát những vĩ nhân và thành công của họ, người ta cũng chỉ quan tâm đến cố gắng của vĩ nhân, chỉ phát quá trình khốn khó của họ mà thôi.
Khi em chưa thành công, bất kể em làm gì cũng chẳng ai ngó đến.
Nhớ tới những lời này lại không khỏi thở dài, chắc anh mệt chết mất, “Sao được chứ? Việc tuy nhiều nhưng vẫn phải chăm lo cho sức khỏe nữa, đừng có bỏ bữa, ngày ba bữa quan trọng lắm.”
“Em nói chuyện giống mẹ anh thật.” Anh cười, nhìn tôi, “Có điều hôm nay hẹn em ra ngoài là có chuyện khá quan trọng muốn bàn với em.”
“Chuyện gì?” Tôi lắng nghe.
“Em mong anh ăn đủ ngày ba bữa đúng không?”
“Đúng.”
“Em cũng mong anh thường xuyên nghỉ ngơi đúng không?”
“Đúng.”
“Em cũng mong chúng ta gặp nhau mỗi ngày đúng không?”
“Thì sao?”
“Em đến Bắc Lâm làm thư kí cho anh đi, người khác không biết thói quen của anh, lúc nào cũng nhầm lẫn. Em đến Bắc Lâm sẽ giúp anh giảm không ít phiền não đâu, còn có thể nhắc nhở anh ăn uống.”
Nhân viên Bắc Lâm đều trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp, làm gì để xảy ra vấn đề gì lớn chứ. Nhưng tôi cực kì hạnh phúc, ít ra anh vẫn nghĩ đến tôi.
“Em cần phải suy xét đôi chút.” Tôi dùng dao nhỏ cắt miếng thịt bò.
“Xin mời Trần tiểu thư sơm ngày cho tôi hay quyết định, để tôi cố thể sắp xếp chu đáo hơn.”
“Sao vội vàng được chứ, hễ gặp việc lớn là sẽ phải suy xét rất lâu.”
Khóe môi anh dương lên một nụ cười, “Được thôi, mời tiểu thư cân nhắc, Bắc Lâm luôn rộng cửa đón chào.”
“Tôi nể mặt anh nên mới cân nhắc nhé, còn phải xem thành ý thế nào đã.”
“Tất nhiên rồi.”
Ý Như: Mọi người giết bạn đi =((
Không khí bữa cơm rất tốt, tôi cười rất lâu, chẳng hiểu sao tôi lại chuyển biến lớn thế này nhờ cuộc hẹn của anh. Cười nhiều, nói cũng nhiều, tâm trạng của anh hình như cũng không tệ, dù mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Ăn xong anh về Bắc Lâm, nhìn bóng anh vội vã rời đi, tôi cảm thán, anh chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà lại gánh vác cả Bắc Lâm to lớn. Tôi nên khoan dung với anh hơn chứ, không nên so đo với những việc nhỏ nhặt, lúc nào cũng phải ủng hộ anh.
Gọi điện cho Bạch Mộc Hằng, xin phép anh ta, vậy mà đến nguyên nhân anh ta cũng chẳng thèm hỏi đến, đồng ý luôn. Chuyện lạ.
Gọi Trần Nhất Tâm, hai chúng tôi lâu rồi chưa đi chơi cùng nhau.
Chị lớn hơn tôi hai tuổi, con cũng đã bốn tuổi rồi, việc của chị mỗi ngày là đưa đón con vào nhà trẻ. Đó giờ chưa từng được thấy cảnh cha mẹ chăm sóc con nhỏ, giờ tận mắt nhìn chị trông nom con, mới nhận ra chuyện đó mệt nhọc bao nhiêu. Không thể tưởng tượng nổi đứa trẻ nhỏ thế này mà lại có thể dày vò người ta như vậy. Nhưng lại chẳng nỡ quở trách, đành phải kiên nhẫn đứng gần nó, nhìn nó vui chơi, khi ấy lại cảm thấy rất hạnh phúc.
“Chúng ta lâu rồi không đi chơi chung.” Tôi giữ chặt tay chị ấy, như ép buộc ấy. Anh tôi lớn hơn tôi năm tuổi, nên từ bé chơi thân với chị hơn, cùng nhau bàn về minh tinh nào đấy, cùng xem TV rồi bàn về trai gái trong phim đấy thế nào thế nào.
“Nói, chuyện gì?” Chị thản nhiên nhìn tôi.
“Làm như gọi chị ra ngoài thì nhất định phải có việc không bằng á.”
“Chứ còn gì nữa, không phải có việc gì với ai đó nên đến tìm chị đây à?”
“Em là loại người này sao?”
“Chị dám chắc em chính là loại người đó.” Chị hất tay tôi ra, tôi lập tức đuổi theo.
“Chị?”
“Gì?”
“Trình Nghi Bắc về Bắc Lâm rồi.” Cứ muốn đem chuyện này nói cho chị biết, để chị phân tích giúp tôi.
Nhưng chị ấy chẳng biểu hiện gì cả, “Việc này chị nghe nói rồi, sớm hay muộn gì cậu ta cũng phải về thôi! Thị trường của Bắc Lâm lớn thế kia, còn là công ty của gia tộc nữa, chung quy cậu ta vẫn phải về thu dọn thôi. Nhưng hình như hơi đột ngột.”
Tôi gật đầu, “Em cũng chẳng biết nguyên nhân.”
Hình như chị thở dài một hơi rồi mới nhìn tôi, “Đôi khi người ta còn chẳng rõ ràng.”
Nhìn chị mình, có phải khi con người ta mất đi thứ gì đó rồi mới bắt đầu thỏa hiệp với cuộc sống này. Chị khi xưa, khi cười lên chẳng khác nào gió tháng ba, cô gái đang yêu là hấp dẫn nhất. Chàng trai kia tuấn dật phi phàm, thành tích nổi trội, giáo dưỡng tốt. Tôi cứ tưởng chỉ có người như thế mới có thể xứng với chị mình. Nhưng cuối cùng hai người họ lại không thể bên nhau, không hề có tác động nào khác. Trong mắt tôi cha mẹ tôi cũng không phải là người nghiêm khắc lắm, không hề ràng buộc chúng tôi trong chuyện tình cảm, nhưng tình cảm của chị tôi vẫn chết yểu. Chị ấy chưa bao giờ đề cập đến nguyên do, vết thương trong lòng chị ấy cũng mãi mãi không bao giờ lành, nhưng không thấy đâu có nghĩa là không có.
Lần đầu nhìn bộ dáng đau lòng chật vật của chị, chị ấy cầm ảnh chụp của chị và anh ta bỏ vào chậu than, từng tấm từng tấm cháy rụi, không chừa lại một tấm nào. Dứt khoác thế kia, như đang tạm biệt với quá khứ của bản thân, thanh xuân của chị cũng theo đó mà tan biến.
Chẳng bao lâu, chị quen anh rể hiện nay, chẳng có gì là rầm rộ, chẳng thề non hẹn biển, hai người họ cứ thế mà bước vào nấm mồ hôn nhân, sau đó cuộc sống vẫn cứ êm đềm trôi.
Tôi thường nghĩ có khi nào chị không cam tâm không, nhưng chưa bao giờ tôi hỏi cả, có lẽ mãi mãi cũng không hỏi. Bởi lẽ có hỏi hay không thì kết quả cũng đâu đổi khác được.
Tôi kéo tay chị tôi, “Hôm nay mệt cũng được, giúp em lựa đồ đẹp đi nào.”
Đạt được một ánh mắt khinh bỉ, “Còn nói đâu phải có việc mới tìm chị đâu.”
“Chị à, em biết chị tốt nhất mà.”
Chị sờ sờ đầu tôi, chẳng khác nào đang sờ đầu cháu tôi, “Bởi chị đây vốn tốt bụng mà.”
Được, em nhịn.
Bước vào một cửa hàng kinh doanh độc quyền… Chị tôi chợt nhớ ra cái gì đó, “Mắc gì mà tự nhiên cái muốn mua sắm?”
“Em muốn vào Bắc Lâm.”
Chị hơi chau mày, “Được không?”
“Em không biết. Em thì thấy được, nếu mỗi ngày đều có thể thấy người mình thích, vậy là đủ rồi. So với không được việc này còn làm cho người ta thỏa mãn hơn nữ kìa.”
Chị nhìn tôi miết, “Vậy thì thế đi! Cuộc sống có rất nhiều con đường cần chính mình phải chọn lựa, dù một ngày nào đó ta nhận ra mình đã chọn sai con đường cũng sẽ không đổ thừa người khác. Tất cả là tự chúng ta lựa chọn.”
“Ý gì đó?”
“Cậu ta từng nhắc đến chuyện kết hôn với em chưa?” Ánh mắt của chị rất nghiêm túc.
Tôi lắc đầu, “Có lẽ anh ấy thấy chưa đến lúc lập gia đình.”
Chị nhìn tôi, “Tình huống này có hai dạng. Một là cậu ta chưa tìm được người cậu ta muốn kết hôn, loại còn lại là hiện tai cậu ta không muốn kết hôn. Em cho là dạng nào?”
Tôi kẽ cắn môi, “Dạng hai.”
Chị không nhìn tôi nữa, chỉ có đôi mắt trầm xuống, “Chúng ta đi xem quần áo nào!”
Nhưng tôi không hề bỏ qua câu nói nhỏ xíu của chị: Phụ nữ, luôn thích tự lừa mình.
Ánh mắt của chị thay đổi ngay khi nhìn thấy mớ quần áo hoa lệ trước mặt, còn khoa tay múa chân, nhưng hình như không vừa ý, toàn thấy chị để đồ lại chỗ cũ.
“Mau quần áo nhất định phải mua đồ hợp với mình, không được tùy tiện.” Chị một bên nhìn đồ treo trên cao, một bên nói với tôi.
Tôi bước lên kéo tay chị mình, “Lựa như vậy không mệt à?”
“Hợp thì okê hết.”
“Sao mới gọi là hợp?”
Chị lấy bộ đồ treo phía trên xuống, “Hợp là bất kể người ta đánh giá đẹp hay xấu, chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được. Như giày có vừa hay không, mỗi chân mới biết.”
“Đúng không đó? Vậy thế nào gọi là thoải mái?”
Chị tôi liếc cho tôi một cái, “Có hai tình huống, còn phải xem tự em thấy thế nào. Một là ngang bằng, em và cậu ta đều bỏ ra tình cảm như nhau, em không thích cậu ta mà câu ta cũng chẳng yêu em, hoặc em yêu cậu ta và cậu ta cũng yêu em như thế. Hai là, tình cảm làm người ta quên đi chuyện được hay mất, chỉ cần hạnh phúc khi ở bên cậu ta mà không phải là ngồi cân đo đong đếm.”
Tôi không biết chị ấy thuộc dạng nào, nhưng xót xa trong mắt chị, tôi không dám hỏi tiếp nữa.
“Chị, chúng ta qua kia xem đi!”
Cũng chẳng phải gì đặc biệt, khi chị hơi thất vọng, lại chợt thấy chiếc vay trong tủ kính, vui vẻ nhìn tôi, “Cái đó, tuyệt đối vì em mà may ra.”
Lơ đễnh quay qua liền rơi vào hấp dẫn.
** **
Hoa nở bướm bay
♪Nếu em chưa từng gặp anh, em sẽ là một nữ sinh rất đỗi bình thường, mơ mộng về tình yêu, biết đâu sẽ có được một tình yêu làm bao người ngưỡng mộ; cuộc sống của em sẽ mãi gắn với hai chữ ‘Bình thường’, chẳng may em lại gặp anh, mọi thứ đều hóa không tầm thường.
Trần Nhất Lâm♪
** **
Màu tím bình thường thế thôi nhưng lần đầu tiên liếc mắt lại thấy thiết kế tuyệt diệu, cho dù là quần áo bình thường thế mà vẫn thấy tài năng trong đó. Chưa từng thấy bộ đồ cứng ngắt, kính cổng cao tường như vậy mà vẫn nổi bật được những đường cong của phái nữ, nổi bật cảm giác khoan khoái lại đoan trang, lịch sự tao nhã và đẹp tĩnh lặng, như vùng núi bách hợp, u nhã trong veo.
“Thử xem?” Chị cầm bộ đồ hưng phấn đứa tới cho tôi.
Tôi cũng rất hài lòng, “Con mắt thẩm mỹ của chị là nhất đó.”
Vừa bước khỏi phòng thử đồ chị ấy đã khen không ngớt lời, “Quả đúng là nó được may ra cho riêng em.”
“Phóng đại hoài.”
Vừa nhìn mình trong gương, nhã nhặn lịch sự, cảm thấy rất tuyệt.
Nhân viên bước đến mang theo nụ cười chuyên nghiệp, “Mắt của hai vị rất tinh, loạt mẫu ‘Bách hợp’ vừa mới tung ra thị trường thôi, đã nhận được phản ứng tích cực của không ít người. Cái này vẫn còn là sản phẩm thiết kế để khảo sát hiệu quả thị trường, vẫn chưa xuất ra thị trường. Tin là chẳng bao lâu nữa, hàng loạt sản phẩm này sẽ bán ra rất đắt.”
Chị nhỏ giọng bên tai tôi, “Nhìn kiểu này, dám chắc đây là chi nhánh của Bắc Lâm luôn, tự em cân nhắc đi.”
“Ghét.”
Đổi lại quần áo, không bàn cãi gì cả, cứ thế mua luôn. Kéo chị tôi, hơi tò mò về nhà thiết kế, chỉ mỗi một chữ ‘Lục’, “Có cái họ thôi sao?”
“Nghệ danh trong truyền thuyết đó.”
“Thiết kế rất tuyệt. Sau này em sẽ mua trang phục do cô ấy thiết kế.”
Chị lắc đầu, im lặng. Còn tôi lại rất xúc động khi mua đồ của nhà thiết kế này, lễ phục, mua được tôi đều đã mua tất. Bị Trần Nhất Tâm khinh bỉ dữ dội. Theo cách nói của chị ấy là may mắn mà tôi chưa lập gia đình, không thì chông tôi đã bị tôi dọa phát ngất luôn, có khoa trương thế không chứ.
Đến Quang Ảnh từ chức, chuyển đồ đi, vậy mà chẳng ai thấy tò mò cả.
Quái lạ.
“Bà chủ, sau này đừng quên bọn anh đó nha.” Bạch Mộc Hằng cầm đầu.
“Nói trước mặt em vô ích thôi, hay để em nhắn với Trình tổng là công việc của anh thoải mái tới phát nhàm nên giao thêm cho anh nhiều việc hơn nữa.”
“Đừng em.”
“Vậy thì tránh ra, em đang dọn đồ.”
“Em nhìn thái độ nói chuyện của em với anh kìa, có chỗ nào khác bà chủ đâu.”
“Biến đi.” Cầm một sấp tài liệu ném qua ảnh. Nào ngờ bản lĩnh ghê, nhoáng cái biến mất tăm.
Ôm đồ của mình ở Quang Ảnh ra ngoài, ngoảnh đầu lại, cảm thấy lòng không đành. Nhìn công ty tuy chẳng phải cao ốc hoành hoành tráng tráng, nhớ đã gắn bó với nó hai năm, nó là kẻ chứng kiến hai năm tôi gắn bó với Quang Ảnh, chứng kiến tình yêu say đắm của tôi.
Trong Bộ bộ kinh tâm có một câu nói rất hay: tôi biết kết cục của tất cả mọi người,duy chỉ không biết kết cục của chính mình.
Trong phim tôi thích nhất là Nhược Hi. Tác giả nào đó từng nói, cô ấy không phải là nữ chính hoàn mỹ, có ích kỉ còn có trẻ con, bởi lẽ nữ chính là người của thế giới hiện đại, là người thực tế. Chúng ta không thích nữ chính này, cũng đồng nghĩa với việc chúng ta không thích chính mình.
Nhược Hi rối rắm, Nhược Hi do dự, Nhược Hi đau khổ, ai rõ hết những cảm xúc chân thật đó sẽ hiểu. Những người nói cô ấy tự làm tự chịu đã trải qua chưa, khi họ rơi vào tình huống giống Nhược Hi, biết đâu một nửa của cô ấy bọn họ còn chẳng bằng. Nhược Hi là người thực tế, là đại diện cho những xúc cảm của chúng ta, nếu chúng ta thật sự không ưa cô ấy, thì chúng ta cũng đang phủ nhận và ghét bỏ chính mình.
Phiền muộn đột ngột đến làm tôi lo sợ, thật ra tôi hiểu rõ ý của chị tôi. Cho đến giờ Trình Nghi Bắc chưa bao giờ nhắc đến chuyện hôn nhân với tôi. Chẳng hiểu sao khi đối mặt với sự lo lắng sợ hãi một nửa của mình sẽ ra ngoài… của đa số người trên mạng, tôi lại kiên quyết tin tưởng Trình Nghi Bắc. Anh ấy chẳng nhiều lời khi gặp các cô gái khác, dù đối phương đẹp cách mấy chăng nữa, nghiêng nước nghiêng thành thế nào chăng nữa. Đôi lúc tọi cũng hay nghi ngờ, bởi tính cách Trình Nghi Bắc vốn dĩ như thế hay qua khứ anh đã tổn thương quá nặng, nên mới có thể duy trì một nội tâm lạnh lùng như thế.
Nói bóng gió với Lý Thiệu Nham cũng chẳng có manh mối gì. Theo anh ta là từ ba năm trước Trình Nghi Bắc một lòng muốn sáng lập công ty của riêng mình, anh ấy liền biến thành cái dạng này. Thật ra tôi cũng rất khó tin chuyện Trình Nghi Bắc lại chọn rời khỏi công ty nhà mình, bởi anh cãi một trân long trời với Trình Chí Diên – Cha anh, anh không phải người nhiều lời, nào ngờ lại có lúc phản nghịch ghê gớm thế. Nói đến nguyên nhân lại chẳng ai rõ, sau khi rời khỏi Bắc Lâm thì ra nước ngoài, về nước liền thành lập Quang Ảnh, cuộc sống của anh giống như bức tranh lụa nhiều hoa văn, nhiều màu sắc.
Tôi thích cuộc sống của anh, rực rỡ sắc màu, đó là cuộc sống dầu tôi có muốn cũng chẳng thể có được, nên tôi thích.
Dạo trước tôi mới xem tiểu thuyết có tên Hoàng hôn thủy tinh, lúc đầu tôi không hiểu nổi Lý Giai Quang, chẳng hiểu sao cô ấy lại chọn Lâm Trạch trong khi cô ấy có thể có lựa chọn tốt hơn thế nhiều. Sau này tôi chợt hiểu, đúng là Lâm Trạch không cho cô ấy một tình yêu nồng nàng say đắm nhất, nhưng lại cho cô ấy sự an bình ổn định nhất. Ở bên cạnh một người như thế, chắc chẳng bao giờ bạn lo lắng anh ấy sẽ hỏng, bởi vì anh ấy xem trách nhiệm quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Một người quá mức trọng tình trọng nghĩa thế nào cũng có người chỉ trích, nhưng nếu người được anh ấy đối đãi như thế là bạn, bạn đúng là may mắn.
Cả câu truyện, tôi thích nhất là Lý Giai Quang, kính nể sự lựa chọn của cô ấy, cũng đau lòng cho vết thương lòng không cách nào bù đắp được.
Chuyện của người ta thế mà cũng đâu phiền muộn của mình trong đó, thấy phục mình ghê.
Đến Bắc Lâm báo danh, vẫn không thấy Trình Nghi Bắc đâu, chỉ có Phương Không, trợ lí của anh đưa tôi đi làm quen với công việc.
Hệ thống quản lý nội bộ Bắc Lâm rất phức tạp, có những quy tắc nhất định, tôi cũng không rõ những thứ này lắm. Trợ lý của Trình Nghi Bắc là người hơn ba mươi rồi, làm tôi hơi chùn bước, đừng nói tôi đi cửa sau nha!
Chỉ tiếc lúc Phương Không giao cho tôi một chồng tài liệu dày cộm, tôi hoàn toàn thay đổi quan điểm.
Việc của tôi rất đơn giản, chỉ nhắc nhở Trình Nghi Bắc thời gian họp hành, khó ở chỗ có quá nhiều văn kiện chờ anh ấy kí tên, tôi phải ngồi lượt bớt. Việc này đòi hỏi tôi phải xốc lại mười phần tinh thần, cường độ công việc lớn quá mà.
Phương Không nói tổng quát về nội dung công việc của cô rồi quay lại làm việc của mình, chỗ này ai cũng nghiêm túc làm việc, chăm chỉ, chẳng dám rề rà tí nào. Tôi nhìn chồng tài liệu trước mặt, thấy vui mừng, cũng được, bây giờ tôi đang bắt đầu bắt đầu với công việc thôi, vẫn chưa chính thức làm việc.
Tận đáy lòng tôi cảm thấy rất ngọt ngào. Chí ít Trình Nghi Bắc không coi là bình hoa chỉ biết chưng trong nhà, biết tôi có năng lực của mình, cũng cần phải chứng minh năng lực đó nữa. Công việc là phần không thể tách rời với phụ nữ, một người không làm việc khác nào tách rời với xã hội, cũng như khác biệt thời đại.
Công việc là quan hệ có lợi, mở rộng tầm mắt, hiểu biết thêm nhiều thứ, tích lũy nhiều kinh nghiệm, bản thân cũng có nội hàm hơn.
Hồi trung học, từng trêu đùa về chuyện đi làm, kết luận lại là: phụ nữ có việc làm, thất tình hay li hôn đều khỏi phải lo lắng.
Cố gắng mấy ngày liên tục cuối cùng cũng hiểu sơ sơ về quá trình làm việc. Trình Nghi Bắc cũng chưa bao giờ chủ động xuất hiện, mỗi lần gặp anh đều là cảnh họp gấp, không thì phân công việc cho mọi người. Từ xa nhìn anh, lại cảm thấy anh cách tôi rất xa rất xa.
Nhưng trong lòng cũng dương lên một suy nghĩ khác, ưu tú như anh thuộc về tôi.