Tây Thuần không thích ngồi sofa xem TV, thích nằm trên giường xem hơn, thoải mái lại thảnh thơi. Nhưng Trình Nghi Bắc nói nếu cô muốn xem TV trong phòng ngủ thì ôm TV ngoài phòng khách vào đi. Tây Thuần lại không thích phiền phức như vậy, bảo anh đi mua thêm cái nữa, nhưng hết lần này đến khác anh ấy đều không chịu. Mỗi lần muốn coi phim ở phòng ngủ là mỗi lần mắc ôm vào, chờ anh ôm TV vào xong thì hứng xem TV của cô đã xụt thẳng xuống mức 0 rồi còn đâu, thành ra sau này không bao giờ nhắc đến vụ này nữa.
Nếu việc cứ thế mà qua đi thì đâu có chuyện gì xảy ra, bỗng dưng vào một ngày nọ tên nhãi này tự động thừa nhận, anh nói anh biết rõ cô lười, nên cố tình làm vậy để cô ít xem TV lại chút… làm Tây Thuần giận đến mức không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô nổi điên với tên đáng ghét này.
Anh cũng rất oan ức chứ bộ, làm vậy không phải vì muốn cô ít tiếp xúc với các vật phát ra bức xạ điện từ một chút sao, hơn nữa anh làm mà thần không biết quỷ không hay mà.
Cũng không thể vì vậy là chiến tranh lạnh được, Tây Thuần ngồi trên sofa, xem xong một chương trình tạp kỹ liền quay qua nói với anh: “Người Nhật Bản rắc rối rườm rà thật, đàn bà phải ăn mặc khom lưng uốn gối.”
“Văn hóa khác biệt, đừng tùy tiện phê bình như vậy.”
“Thật ra là anh hiểu hết đúng không, em cảm thấy Nhật Bản cũng chẳng tốt đẹp gì, người Nhật Bản cũng vậy, em không thích.”
Trình Nghi Bắc ra hiệu Stop, “Đừng mới vậy mà thù hằn đất nước người ta.”
“Chả nhẽ em nói sai à?” Tây Thuần vẫn tiếp tục tranh luận bảo vệ ý kiến của mình.
Trình Nghi Bắc nâng cằm, “Biết Hoàng Tiểu Sơn không?”
Lắc đầu.
“Vốn là một luật sư, nhưng dường như bây giờ đã phần nào rời xa những người trong ngành. Vì quan tâm đến vấn đề xử lí rác thải thân thiện với môi trường, càng đi càng sâu. Ông ta nói lúc bắt đầu cũng đâu nghĩ sẽ làm nhiều như vậy, nhưng sau khi đứng vào vị trí đó, bản thân cũng bị sự nhiệt tình tác động, từ đó bắt đầu cố gắng vì công cuộc này.”
Tây Thuần không biết anh muốn nói gì, chỉ biết ngồi lắng nghe.
“Một lần nọ, Hoàng Tiểu Sơn đi khảo sát các nơi được xây dựng để đổ rác ở Nhật Bản, một số bãi rác được xây dựng lân cận gần các khu dân cư, Hoàng Tiểu Sơn liền hỏi một người phụ nữ Nhật, ‘Các người không sợ khi tiêu hủy rác thải sẽ gây ô nhiễm ư’, câu trả lời của người phụ nữ đó đã làm ông ấy khóc.” Nói tới đây Trình Nghi Bắc nhướng mày nhìn Tây Thuần, “Cô ấy nói ‘Chúng tôi tin tưởng nhất định chính phủ sẽ để cho chúng tôi sống an toàn trong hoàn cảnh này.”
Tây Thuần ‘Oa’ một tiếng, không biết nên nói gì mới tốt. Vấn đề về thực phẩn xuất hiện không ít, ngay cả các công ty lớn, tập đoàn lớn cũng liên tiếp xuất hiện các vấn đề về an toàn, nhưng việc các cơ quan, nhà chức trách giải quyết không phải là trừng phạt nghiêm khắc các công ty này, mà là giúp các doanh nghiệp lớn đó vực dậy. Vấn đề về sữa bột, thức ăn, dầu ăn, thậm chí đồ chơi của trẻ em cũng có hại, thời buổi này cái gì cũng nguy hiểm.
Cô nhìn anh, ngón tay không ngừng đập lên sofa, “Cái này…”
“Cái gì?”
“Hôm nào anh đi công tác bên Hong Kong, thì tranh thủ mua sữa bột cho em luôn nha! Em không thể yên tâm được. Chủ yếu là bản đảm an toàn cho con anh á.” Cô thở dài một hơi, “Dầu sao anh cũng có đủ điều kiện mà.”
Trình Nghi Bắc lắc lắc đầu, kéo cô đi ngủ, bây giờ có thể cố làm cô ngủ càng sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Thời gian này tâm trạng Trình Nghi Bắc dường như rất tốt, bất kể cô dày vò thế nào, đài đọa thế nào cũng chẳng thấy anh giận mảy may nào, Tây Thuần cũng đơn thuần cho là anh đang gắng nhịn mà thôi.
Nhưng khi Trình Nghi Bắc không đến công ty mà kéo cô ra khỏi giường, nằng nặc đòi đi đạo với cô, cô bắt đầu nghi ngờ.
“Gì vậy?”
“Chúng ta đi dạo chút đi, vậy mới tốt cho cơ thể em.” Anh thấy bộ dạng lười biếng của cô lại bổ sung thêm một câu: “Chủ yếu là tốt cho con anh.”
Cô bực bội vò chăn thành một cục rồi mới đứng lên. Nói đúng hơn là trừng mắt lườm anh một cái mới chịu đứng lên, còn anh lại thấy rất đáng yêu.
Tiếp đó là xuất phát.
Tây Thuần tưởng anh sẽ dẫn cô đi mua sắm gì đó, dù rằng cô không thích thú lắm, nhưng đi ngắm đồ đẹp trong lòng ít nhiều cũng vui vẻ hơn, dù không hợp ý cái nào cả.
Thế nhưng Trình Nghi Bắc lại dẫn cô đến một nhà sách lớn, sau đó đi thẳng đến quầy giáo dục trẻ em.
Tây Thuần đi theo sau anh, quan sát bốn phía. Tại quầy trưng bày tiểu thuyết, không ít thiếu niên thiếu nữ ngồi bệt trên sàn, trên tay họ cầm quyển tiểu thuyết, đọc hăng say, dường như nhân viên đã nhìn quen cảnh rồi, chẳng la rầy gì. Cũng chẳng đuổi bọn họ đi, dù sao mấy đứa này cũng đều đọc sách chùa; nhưng vậy không có nghĩa là bê ghế đến cho chúng ngồi đọc, chỉ đứng bên quầy trả lời một số thắc mắc cho người mua.
Còn các sách dạy nấu ăn giảm béo hay gì đó hầu như rất ít được chú ý, có vài học sinh đứng ở quầy ‘Giáo trình Đại học – Cao đẳng’, tay cầm quyển sách, hẳn là những học sinh sắp thi vào đại học.
Trong này không ai chú ý đến hai người, Trình Nghi Bắc đứng đó lựa sách, Tây Thuần bước đến kéo kéo tay anh, nhỏ giọng nói, “Những sách này cũng có giúp được nhiêu đâu, bao nhiêu người cũng không đọc, không mua mà không phải con người ta cũng cứng cáp khỏe mạnh sao, đừng tốn công nữa.”
Trình Nghi Bắc đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô, “Em lười vừa thôi.”
“Em sợ anh phiền thôi mà.”
“Em lười thì có.”
Hứ, cô không thèm đếm xỉa tới anh nữa, dù sao cũng đâu phải cô trả tiền, cắt thịt cũng không phải cắt của cô mà.
Điều làm Tây Thuần cảm thấy được an ủi là khi cô đến quầy trưng bày tiểu thuyết, nhìn thấy ‘Hoàng hôn thủy tinh’ của cô, kệ trên cùng có quyển sách con nguyên, bao bì chưa bị bung ra. Cô vốn định lấy một quyển sách xem thử, nhưng vừa thấy sàn đã bị những thanh thiếu niên này chiếm toàn bộ, cô nhanh chóng thay đổi quyết định. Có một cô bé ôm quyển ‘Hoàng hôn thủy tinh’ trong tay, quyển sách rất cũ rồi, chắc đã bị xem qua rất nhiều, đến nỗi có một trang đã sắp rơi ra.
Cô thật muốn hỏi cô bé đó: có phải thích quyển sách này không, nhưng nhìn dáng vẻ say sưa của cô bé ấy cô lại không nỡ quấy rầy.
Đồng thời cô cũng cảm thấy tội lỗi, nếu cha mẹ của cô bé ấy biết con mình ở nhà sách xem sách như vầy, có tức giận không?
Cô vuốt bụng mình, nếu con cô như thế, có lẽ sẽ rất tức giận.
Xem tiểu thuyết nhiều không có tương lai, cô vừa nghĩ vậy đã ngay lập tức chặn dòng suy nghĩ này lại. Mà chắc gì không đọc tiểu thuyết là có tương lai.
Trình Nghi Bắc lựa được vài quyển sách, sau đó qua đây tìm cô, đảo mắt nhìn quyển sách nằm ở kệ trên cùng, vươn tay dài lấy một quyển.
Xong Trình Nghi Bắc lại đưa cô đến một tiệm đồ cổ, cô chưa hiểu gì hết, đã vậy anh còn lôi cô hỏi: cái này thế nào?
Hôm nay cô cảm thấy anh là lạ, nhưng lại không biết nói thế nào.
Chẳng hạn như hôm nay anh đặc biệt chú ý đến cách ăn mặc của cô, muốn phải đoan trang, nhìn thoải mái, dưới sự giám sát của anh hôm nay cô đã phải đổi liên tục năm sáu bộ quần áo mới có được sự hài lòng của anh.
Nhìn anh chọn đông chọn tây, cô nghĩ chả nhẽ anh định đến ra mắt vị trưởng giả* nào à. Nhưng anh không hé môi, cô cũng chẳng hỏi.
*Trưởng giả: các bậc trên hoặc người cao tuổi.
Cô hơi mệt, Trình Nghi Bắc cũng mua một cái nghiên mực đắt đỏ, cụ thể bao nhiêu thì cô không rõ lắm.
Trở lại xe, cô tùy ý lục lọi những quyển sách anh mới mua, nhìn thấy ‘Hoàng hôn thủy tinh’ liền cười bất ngờ, hỏi anh lái xe, “Anh mua lúc nào thế?”
“Lúc em chẳng hay chẳng biết.”
Cô không để ý đến anh, bóc lớp bọc kiến bao ngoài quyển sách ra, thật thích, nhìn những chữ mà mình đánh ra biến thành những chữ có màu mực thật sự trên từng trang giấy, ngửi mùi hương của mực dường như cũng đủ để cảm thấy hạnh phúc vô ngần.
Vì tâm tình thế này nên cô cũng bỏ qua luôn cho anh, xe hướng về nơi cô chưa từng đặt chân đến, cũng hướng về nơi cô chưa bao giờ muốn đến.
Xe dừng lại, Tây Thuần cũng đóng sách lại, chỉ là khi nhìn đến ngôi biệt thự bên ngoài qua cửa xe, nét cười trên mặt cô cứng ngắc, “Này… là sao?”
“Nhà anh.” Anh rất ra dáng quý ông lịch lãm mở cửa xe cho cô.
Còn cô lại cứ nhìn thẳng vào anh: “Nhà anh?”
“Sao thế?” Tay anh vẫn còn duỗi ra giữa không trung, chuẩn bị dắt cô.
Sắc mặt cô rất tệ, “Em không muốn đi.”
Trình Nghi Bắc lập tức nhíu mày, “Đừng thế.”
Tay cô nắm chặt cái ghế, “Đừng đi mà, em không muốn thật mà.”
Cô liều mạng lắc đầu.
Trình Nghi Bắc hơi giận, “Anh không muốn con anh trong mắt người khác cứ mãi là con hoang. Cha mẹ anh rất tử tế với mọi người, em đừng sợ.”
Anh cúi người, trực tiếp ôm cô ra khỏi xe.
Anh có thể cảm nhận được những run rẩy nhè nhẹ trên cơ thể cô, cha mẹ anh cũng đâu phải mãnh thú, cô đang sợ gì thế?