Công ty vẫn bề bộn nhiều việc, Trình Nghi Bắc lại không muốn nói nhiều về chuyện công việc. Anh mang hồ sơ vào thư phòng xử lý, hàng loạt số liệu làm anh phải nhăn mày. Anh xoa huyệt thái dương của mình, song vẫn thấy mệt mỏi, để lát nữa giải quyết tiếp. Nghĩ là làm, anh thở một hơi dài, đóng laptop.
Đại khái gần tới nửa đêm rồi, Trần Tư Dao mặc váy ngủ bước vào thư phòng, váy cô mỏng manh, giúp cô thêm quyến rũ với những đường cong chết người ẩn hiện mông lung mờ ảo, như thiếu nữ dưới trăng, càng thêm bí ẩn. Cô như bức tranh tuyệt đẹp, là vẻ đẹp hoàn hảo, rách một miếng cũng khiến người ta phải đau lòng.
Trình Nghi Bắc thản nhiên liếc cô một cái, tài liệu trong tay cũng chẳng hề buông xuống.
Trần Tư Dao bước từng bước đến chỗ anh, cố ý kéo cổ áo xuống thấp một chút, để phần ngực căng tròn của mình lộ ra ngoài nhiều hơn.
“Nghi Bắc vẫn còn làm việc à? Lãnh đạo quả thật không phải việc dễ làm nhỉ”. Cô đặc biệt quyến rũ với giọng nói êm ái.
Trình Nghi Bắc cau mày: “Cũng tạm”. Mắt anh quét qua người cô một lần: “Tuy dạo này thời tiết khá ấm, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vẫn khá cao, mặc kiểu này rất dễ bị cảm, cẩn thận vẫn hơn”.
Mắt Trần Tư Dao giật giật, sao cô lại nghe ra anh đang nhắc nhở cô nhỉ, bảo cô nên chú ý cách ăn mặc của mình.
Không nghi ngờ gì nữa, cô dám chắc trong mắt Trình Nghi Bắc không hề có chút chán ghét hay ghê tởm nào, chỉ có mỗi ánh mắt lạnh nhạt, như đang nhìn người nào đó xa lạ vậy. Con người nguội lạnh thế này, nhưng nghĩ đến cách anh đối xử với Tây Thuần, cô lại không biết nên hình dung người này thế nào cho đúng nữa.
“Cám ơn em rể quan tâm”. Cô cười ngọt ngào: “Em rể còn làm việc đến tận khuya, em gái thì ngủ mất rồi, mong em rể thông cảm nhé”.
Trần Tư Dao tham quan thư phòng của anh, tùy ý mở miệng. Cô thật rất tò mò về phương thức sống chung của đôi này, cô không thấy anh nuông chiều Tây Thuần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ấm áp. Cô cũng không nhìn ra Tây Thuần quan tâm nhiều đến Trình Nghi Bắc, nhưng lại cảm nhận được từ những điều rất nhỏ nhặt.
Đôi tình nhân này làm người ta phải hiếu kỳ.
Dường như bên nhau lâu ngày rồi cũng thấy hợp nhau. Chỉ là thấy thiếu chút gì đó, có cảm giác không ổn.
“Cứ tự nhiên”. Mắt Trình Nghi Bắc vẫn đặt trên màn hình máy tính: “Tây Thuần khá khó ngủ, thức khuya cô ấy sẽ không được khỏe, bởi vậy cô ấy có thói quen ngủ sớm”.
Một câu nhàn nhạt, khiến câu nói vừa nãy của cô hơi giống đang châm ngòi chia rẽ uyên ương.
Cô cười nhìn tượng thủy tinh, kể cũng đúng, vốn dĩ cô muốn châm ngòi chia rẽ người ta mà.
Thủy tinh in bóng Trình Nghi Bắc, không rõ lắm, nhưng những đường nét chung vẫn nhìn thấy được. Thật ra cô đã từng nghe qua tên Trình Nghi Bắc, chỉ nghe nói qua mà thôi, đó là mẫu đàn ông tốt, thử tưởng tượng nếu mọi người biết Trình Nghi Bắc ở chung với Tây Thuần, quả đúng là tin giật gân.
Cô rất hiếu kỳ muốn biết tại sao Trình Nghi Bắc lại sẵn sàng vì Tây Thuần mà vứt bỏ người bạn gái tám năm của mình.
Tây Thuần tốt đến vậy ư?
Cớ sao từ bé đến giờ cô vẫn chưa thấy được điều này, cô chẳng thấy được chỗ nào đặc biệt của Tây Thuần cả, chỉ là một học sinh gương mẫu trong mắt giáo viên và bạn bè thôi mà, chưa có gì gọi là đặc biệt hết.
Huống chi Bắc Ích còn đang gặp khá nhiều nguy cơ ha!=)))Không ghét được mà, chỉ muốn cười thôi
Nội tâm cô bắt đầu hớn hở, thật sự rất muốn biết đó.
Cô không thích Tây Thuần, từ nhỏ đã không thích.
Bởi vậy cô hơi ngạc nhiên: “Tây Thuần khó ngủ sao? Sao chị nhớ nó rất dễ ngủ mà”.
Chàng trai tốt, mau tỉnh ngộ đi, Tây Thuần ở bên anh mới khó ngủ đó.
“Ai cũng thay đổi mà, cái cô nhớ là Tây Thuần trước đây. Cũng khó trách, hai người cũng lâu rồi chưa gặp nhau, không nhớ rõ thói quen của cô ấy cũng đúng”. Vẫn nhạt giọng như cũ chứ không hề lên giọng bất mãn, cũng chẳng lên tiếng đuổi khách, chỉ hờ hững mong đối phương tự biết điều mà bỏ đi.
Trần Tư Dao vừa định về phòng lại nhớ đến cách dùng từ của Trình Nghi Bắc, cái người này, như thể đang ám chỉ cô thân là chị mà lại không quan tâm đủ đến em gái.
Nhớ cho kỹ nha, học phí đại học của Tây Thuần là do người làm chị này tích góp từng đồng. Lúc Tây Thuần tay trong tay với bạn trai ra ngoài ăn cơm cũng là lúc cô đang làm tạp vụ trong khách sạn. Lúc Tây Thuần ngồi trong lớp nghe giảng bài là lúc cô đang bị khách la mắng chỉ vì sai chút chuyện nhỏ; ngày Tây Thuần cầm bằng tốt nghiệp là lúc cô nếm đủ đắng cay của xã hội này.
Tây Thuần là tấm gương tốt, còn cô ngược lại làm tấm gương xấu.
Cô cười trào phúng: “Em rể biết Tây Thuần bao nhiêu nào? Cậu biết tiểu học Tây Thuần thi đỗ như thế nào ư? Cậu biết cấp hai Tây Thuần là cô gái như thế nào ư? Cậu biết trung học Tây Thuần nhận được bao nhiêu bức thư tình ư? Cậu biết đại học Tây Thuần quen bao nhiêu bạn trai ư?”
Cô dám cam đoan Trình Nghi Bắc không biết, tuyệt đối không biết, bởi nếu biết, dám chắc cậu ta không muốn ở bên Tây Thuần nữa đâu.
Nghĩ đến đây, cô thấy rất buồn cười nhưng lại không cười nổi, toàn thế giới đều cho rằng Trình Nghi Bắc và Tây Thuần sẽ không bao giờ ở bên nhau, vậy mà tỉ lệ lựa chọn của Tây Thuần lại may mắn như thế, hai người vậy mà thành một đôi, thật mỉa mai. Không phải, cô chỉ đơn thuần muốn cười mà thôi.
“Tôi không thể kiểm soát tất cả được, quý trọng hiện tại là tốt rồi”.
Trần Tư Dao nhíu mày thở dài, có cảm giác người này ướp mãi cũng không thấm?
Hại cô nói phí công, cô vốn tốt bụng nhắc nhở anh nên cẩn thận với Tây Thuần tí, nhìn xem nhìn xem, người này có nghe cô khuyên đâu.
“Thì ra đã muộn vậy rồi, em rể cũng đừng làm việc muộn quá nhé, sức khỏe quan trọng hơn. Chị ngủ trước đây”.
Trình Nghi Bắc gật đầu, không nói gì thêm.
Trần Tư Dao rời khỏi thư phòng, lấy ly rót nước nóng. Cô trở lại phòng khách của mình, đèn phòng vẫn sáng, như thể nó vẫn luôn ở đây đợi cô về.
Máy lạnh không bật, cô cảm thấy hơi lạnh, nước vẫn còn nóng, nên cô chỉ cầm vành ly cười nhìn Tây Thuần đang ngồi trên giường.
Tây Thuần nhắm mắt: “Chị ra ngoài 32 phút 47 giây”.
Tây Thuần mặc váy ngủ khá bảo thủ, trên váy ngủ có đóa hoa xanh biếc, tóc cô xõa hai bờ vai, đôi mắt rất nhạt, làn da rất trắng, nhìn vui mắt vui tai. Trong đầu Trần Tư Dao đang tìm từ để hình dung Tây Thuần, trạch nam thời nay đa phần thích những cô gái dạng này, như đang đứng giữa sân trường mát mẻ lộng gió, cảm thấy thư thái.
Trần Tư Dao đặt ly xuống: “Em đang lo lắng điều gì?”
“Em đã cảnh cáo chị rồi, đừng nói lung tung”. Tây Thuần nhìn cô bằng ánh mắt kiên định.
“Em đang sợ hãi?” Trần Tư Dao nhướng mày.
Tây Thuần ôm lấy hai chân mình, đầu chôn vào đầu gối: “Không biết nữa”.
Thật không biết à.
Giống như nội tâm ta vẫn đang cất giấu một bóng hình, cất giấu rất cẩn thận, đã nghĩ cả đời này nó sẽ được chôn giấu mãi mãi. Rồi bỗng dưng phát hiện, chuyện mình cố cất giấu ấy có thể một giây sau sẽ bị vạch trần.
Sợ cái gì?
Một ngày nào đó sẽ bị vạch trần.
Cớ sao còn luyến tiếc.
Tham luyến sự ấm áp ấy.
Trần Tư Dao đóng cửa lại, bước đến chỗ Tây Thuần. Tùy tiện vung dép lung tung, ngã xuống giường, nằm cạnh Tây Thuần: “Em đang rất sợ hãi”.
Chỉ nêu lên thực tế thôi.
Tây Thuần im lặng.
Trần Tư Dao cúi đầu thở dài: “Thôi được rồi, kể cho em một chuyện vui nhé. Nãy giờ chị đi quyến rũ Trình Nghi Bắc, người kia ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm liếc chị nữa là, em nói đi cậu ta cho chị một ánh mắt chán ghét cũng được mà, để người ta thấy mình cũng có giá. Nhưng cậu ta lại làm chị cảm thấy mình đồng giá với không khí, không thèm dòm đến”.
Tây Thuần cười rộ lên: “So ra chị còn không bằng không khí á, không khí là nhu yếu phẩm, còn chị đâu phải”.
Được rồi, cô thừa nhận cô không ưa Tây Thuần, đôi khi còn ghét nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn ghen tị ngưỡng mộ nữa.
Nhưng biết sao giờ, kiếp này Tây Thuần là người thân rất thân của cô.
Cũng có thể nói, Tây Thuần là cái gương của cô, soi ra một mặt cô không có.
“Đúng rồi đúng rồi. Em mới là không khí của cậu ta”. Trần Tư Dao oán giận. Chị là không khí của Diệp Húc Đình còn gì.
Có phải nam sinh đều thích kiểu giống Tây Thuần?
Trần Tư Dao giật mình.
Cô lơ đãng nhớ đến người nào đó, ớn lạnh ngay lập tức.