“Không buông”. Giọng anh trầm thấp, hơi thở vờn quanh tai cô.
Tây Thuần nhếch môi, đẩy anh ra lần nữa. Anh cũng không thèm bắt lấy tay cô, mà chỉ với tay bật đèn phòng khách lên. Phòng thoáng cái đã sáng lên, cô chợp mắt, khom người cởi giày cao gót.
Trình Nghi Bắc đứng cách cô hai mét, tay phải anh chạm vào cằm. Liếc qua đôi giày cao gót cô mang trong chốc lát, mi tâm không có tia vui vẻ nào quét qua, anh đi qua:”Hôm nay đi đâu?”.
Không thèm chờ cô trả lời, anh liền phán:” Sau này ra ngoài không được mang giày cao gót”.
Cô cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi, toàn thân đang dậy mùi ngấy ngấy:”Biết rồi. Em đi tắm trước đây”.
Anh gật gật đầu, tự nhiên muốn vào phòng lấy áo ngủ cho cô. Đi vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền đứng tại chỗ. Mà Tây Thuần cũng rất kinh ngạc, liếc anh một cái, sau đó vào phòng lấy áo ngủ.
Trình nghi Bắc ngồi trên sofa, nhìn bóng dáng nhỏ gầy đi vào toilet. Anh có chút giật mình, bản thân hình như đã có chút để tâm thì phải. Anh cũng không phải so đo chuyện có để tâm hay không, mà là sự quan tâm lúc này so với ban đầu, dường như nhiều hơn rất nhiều. Anh châm một điếu thuốc, vừa định hút đã gạt đi. Anh làm sao có thể quên hút thuốc bây giờ chính là cấm kỵ?
Xem TV được một lát, đã thấy cô từ trong toilet đi ra. Ngay cả dép lê cũng không mang, đôi chân trắng noãn thẳng tấp cứ như thể đứng trước người anh. Tóc dài còn ướt, cô cũng không chịu để ý, áo ngủ mới thay nay đã ướt một mảng lớn. Trình Nghi Bắc cau mày đi lấy máy sấy, sau đó là bắt cô lại.
“Để tự nhiên là được rồi”.
Trình Nghi Bắc nhìn cô nói chuyện như không có gì, kéo cô qua sấy tóc, trước đó còn đặt một cái khăn lông khô trên vai cô. Khi anh sấy tóc luôn dùng tay xới tóc, không ngừng di chuyển máy sấy lên xuống, cứ như vậy. Tây Thuần chu chu môi, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Khoảnh khắc ấm áp này, cô cũng không muốn làm hỏng. Anh ấy quả thật là người rất cẩn thận, kỹ tính. Cô nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ cùng xem tivi, là chương trình giải trí của Lý Băng Băng, trong quảng cáo làm người phát ngôn cho một loại đầu gội, trong quảng cáo có một đoạn Lý Băng Băng nhân tiện bảo: khi sấy tóc, nên dùng tay xới tóc, không nhừng di chuyển lên xuống, như vậy chất tóc sẽ khó mà hư tổn. Không ngờ anh lại nhớ rõ như vậy.
Một người ôn nhu dịu dàng như vậy, rất khó để không làm người khác động tâm mà! Khó trách, cũng giống như người luôn yêu cầu hòan mỹ như Đỗ Trạch Vân, đúng là mọi thứ trên đời luôn có khắc tinh, cũng giống như người đàn ông này này, mọi người như chân vịt đều thích đổ xô vào.
Tóc chỉ sấy khô một nửa, vẫn còn ẩm ẩm. Cô nhìn theo anh đem máy sấy đi cất, thượng để đúng là không công bằng, người này ngay cả đi đứng cũng rất có khí chất nữa. Cô thở dài một hơi, bởi vì anh dùng khí lạnh sấy, không giống như cô, bình thường hay vì vội vàng mà dùng khí nóng thổi lung tung. Cô không phải loại người để ý chi tiết, tỉ mỉ này nọ, cảm giác, cảm thấy mọi thứ cần có đều ở đây là được, những thứ khác đều không quan trọng. Gì mà máy tính có phóng xạ, TV có phóng xạ, ăn gì, nồi gì, dùng gì, dầu gì… lúc trước cái gì cũng không biết, dùng cũng không tệ, ăn không phải cũng rất ngon sao?
“Sao lại trở về bất thình lình?”
Trình Nghi Bắc đi đến, ôm cô dựa vào sofa. Động tác của anh rất thân mật, cũng thuần thục quá mức, cô thất thần một chút, nhưng không hề chán ghét. Nhìn bọn họ thế này, tựa như là tình nhân đã bên nhau nhiều năm. Lòng cô lặng tính, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến nay cũng không quá năm mươi ngày. Thêm một ngày cũng không nhiều, bớt một ngày cũng không thiếu. Rõ ràng bọn họ vẫn chưa hiễu rõ nhau, hiện tại lại cùng nhau sống dưới một mái nhà, một nơi bình yên.
“Bọn họ không biết anh trở về”. Đầu anh dựa vào vai trái của cô, giọng nói mang theo tiếng cười.
“Bọn họ” này có phải bao gồm cả Đỗ Trạch Vân không?. Cô cũng chẳng nghĩ sẽ hỏi gì nhiều, chỉ mĩm cười hờ hững. Giọng nói của anh rất êm tai, giống như MC gì đó trên radio, thanh âm rất giàu từ tính, riêng giọng nói này thôi cũng đủ mê hoặc lòng người rồi, đã thế còn gương mặt mê hoặc thị giác này nữa chứ, không biết tạo hóa ban đầu nghĩ thế nào nữa?
“Thế tại sao lại trở về?”
Anh vuốt ve tóc cô, động tác mềm mại làm cô cảm giác tựa như mình là chú cún nhỏ, thật rất giống:”Nhóc con, em không thể thông minh hơn một chút được sao?”
Người lịch sự thế này, sao cứ hết lần này tới lần khác cố tình gọi cô bằng cái tên nhập nhằng khó chấp nhận như thế này, phải chi gọi là “Bảo bối” hay linh tinh gì đó cô có thể chịu được. Khó trách có người nói “người văn hóa biến thai”, xem ra đúng thể thật. Cái gọi là trong ngoài không đồng nhất, vốn là để chỉ người như thế này.
“Em trời sinh đã có vẻ ngốc”.
“Như vậy không tốt, anh thích thông minh”. Tay anh nắm lấy tay cô, ngón tay dài nhọn. Nghe người ta nói, tay như vậy thì sẽ không phải chịu khổ nhiều. Anh cảm thấy trong lòng vui sướng. Nhưng cũng vì cảm giác này mà bắt đầu lo lắng hoài nghi.
“Mới có chút mà đã ghét bỏ em”. Cô không vui.
“Anh thấy, thời gian tới chúng ta cần bên nhau nhiều hơn”. Anh suy tư một chút :” Thế muốn bao lâu?”
Tây Thuần mặc kệ anh, đẩy tay anh ra, anh nắm càng chặt hơn.
“Nhóc con, hiện tại chúng ta đã ở bên nhau một tháng!”
Chẳng lẽ mỗi một tháng kỷ niệm sao, vậy anh qua được bao nhiêu kỷ niệm.
Tay anh chậm rãi kéo tay cô, tiếp đó đeo vào ngón áp út tay trái của cô một chiếc nhẫn nho nhỏ. Nhẫn cũng không quá lộng lẫy, nhưng thiết kế sáng tạo. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, tựa như đang tiến hành một nghi thức thần thánh nhất. Ngón vô danh bên tay trái, nơi có các tĩnh mạch dẫn lối đến trái tim. Cho nên, nơi đó là đại diện để tiến vào trái tim của thánh địa tình yêu linh thiêng.
“Sau này vẫn phải đeo”.
Tây Thuần dò xét một thoáng trong câu nói này, tốt lắm, ánh mắt của anh và diện mạo của anh đúng là có quan hệ.
“Chao ôi, cho lý do đi nào!”.
“Tự anh suy tính, thiết kế, đặt đúc cho em lý do này có đủ hay không?”
Cô không thể tưởng tượng được liếc anh cái, sau đó chủ động hôn lên trán anh: “Thưởng ngoài định mức cho anh”.
“Như vậy thôi?”. Anh rõ ràng không hài lòng.
“Thế muốn thế nào…” Câu nói còn chưa kịp rơi xuống, anh đã nâng mặt cô lên, ra sức hôn cô.
Kết thúc một nụ hôn thật dài, cô thở không ra hơi nhìn anh đang tràn ngập ý cười:”Cảnh cáo anh, không được quá phận”.
Khóe miệng anh nhếch lên. “Anh quá đáng thì đã sao nào?”
Chẳng chờ cô phản ứng, anh trực tiếp mang cô vào phòng. Anh nhíu mày, trọng lượng của cô vẫn không có gì thay đổi. Lúc này cô lại tự hỏi nên như thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên, hiện tại giãy dụa quá cũng chỉ là đạo đức giả. Nhưng cứ như này tựa như tựa như…
Anh đặt cô trên giường, động tác ôn nhu, ước chừng động tác lại không hề “Ôn nhu”, vài cái đã đem đồ ngủ của mình lột sạch. Anh nhẹ nhàng che trên người cô.
“Việc này, nghe nói trước ba tháng…”
“Yên tâm, anh sẽ rất rất dịu dàng”. Anh cười cười sau đó mới hôn lên môi cô.
“Anh…” Cô lấy tay đánh anh.
Anh bắt lấy tay cô, cũng chẳng để ý tới, “Nói xem, có nhớ anh không?”
Tây Thuần nghiêng đầu qua một bên.
“Quả nhiên đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới, giống động vật”.
Trình Nghi Bắc gật gù như tượng:” Yên tâm, anh sẽ chứng minh anh không chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới”.
“Trình Nghi Bắc, không được hư như vậy”. Vừa dứt lời, quần áo trên người cô đã bị anh cởi sạch, giọng anh trầm thấp:”Thế phải thế nào, hay là em chỉ bảo cho anh?”.
“Sắc lang”
“Đã cấm dục hơn nửa tháng, không sắc không bình thường. Không phải người ta nói, người trẻ tuổi thì…”
“Anh im ngay cho em”.
“Cũng được thôi. Nói, em có nhớ đến anh không?”
Tại sao lại nhanh quay về?
Thấy cô không có định mở miệng, tay anh từ bụng cô men từ từ xuống dưới. Tây Thuần cắn cắn môi, hai tay ôm chặt cổ anh, sau đó môi dán môi anh. Anh thất thần nửa giây, rất nhanh đã trực tiếp đáp trả…
Tây Thuần nằm trên giường không hề muốn đứng dậy, mặc kệ ánh mặt trời đang chiếu một mảng lớn trên người cô. Từ phòng bếp truyền ra một ít tiếng vang, thật là kì cục, đàn ông và đàn bà đúng là không giống nhau. Cô cảm thấy mệt đến không chịu được, thế mà anh ta lại như không có gì, còn biết làm bữa sáng nữa. Biết anh biết nấu ăn cũng không phải chuyện gì kỳ lạ ngạc nhiên, ngày đầu tiên đến đây đã biết điều đó. Theo cách nói của Trầm Thính, chính là mẫu người toàn năng. Con người cũng thật kỳ quái, nếu Trình Nghi Bắc là người xa lạ, không thân thuộc, cô chắc chắn sẽ ngạc nhiên, một người như vậy thế mà có thể nấu ăn. Nhưng khi anh xuất hiện bên người cô, cô cảm thấy hết là đều đương nhiên. Cái gọi là thần tượng ấy đều sống có khoảng cách với chúng ta, đến khi xuất hiện bên người, bỗng trở thành một người bình thường biết ăn biết ngủ.
Nghe tiếng bước chân truyền vào, Tây Thuần lập tức giả bộ ngủ, cấp tốc nhắm mắt lại.
Trình Nghi Bắc khom người gọi:”Nhóc con này, rời giường”.
Thấy cô một tí động tĩnh cũng không có, anh có chút thở dài:” Ăn sáng nào!”.
Vẫn không có động tĩnh, Trình Nghi Bắc ngồi trên giường, khóe miệng giãn ra nụ cười:”Thì ra còn đang ngủ, đành phải dùng thủ đoạn đặc biệt vậy”. Bàn tay anh đi qua, vuốt ve vùng da dưới cổ. Anh biết rõ cô bình thường rất lười mặc quần áo…
Quả nhiên, Tây Thuần cầm gối ném qua phía anh như dự định, nhưng hụt. Có vẻ như anh cũng sớm đoán ra âm mưu của cô, hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được.
“Vẫn là dùng phương pháp này gọi em rời dường là tốt nhất”.
“Trình Nghi Bắc”.
“Mau mặc quần áo rồi ra ngoài”. Anh vừa đi, một mặt cười vui.