Biển vẫn tiếp tục vỗ sóng, hải âu lượn lờ trên không trung và xa xa trên mặt nước xanh, một chiếc tàu du lịch xa hoa đang lướt sóng.
Trên tàu, khắp nơi đều treo băng rôn với dòng chữ “Khi Tình Yêu Đang Diễn Ra”.
Cả con tàu du lịch xa hoa được tổ chương trình bao trọn, ngay cả bữa trưa cũng là buffet hải sản sang trọng.
Nhân viên trong đoàn làm chương trình bắt đầu bàn tán râm ran, xì xào về sự hào phóng bất ngờ của nhà tài trợ:
“Nghe gì chưa, Thư gia mới đầu tư thêm tám mươi triệu đấy!”
“Ừ, tám mươi triệu chỉ để có một suất khách quý thôi, Thư tiểu thư thật sự là quá hào phóng!”
“Chắc là vì Hạ Anh Bách mà thôi, tôi còn không nghĩ tổ chương trình có thể mời được anh ta đâu!”
Nhắc đến đây, mọi người không thể không nói thêm về quá trình tuyển chọn khách mời của chương trình.
Thời nay, các show hẹn hò với những tổng tài bá đạo nhiều như cá bơi sông lớn, để nổi bật lên, tổ sản xuất “Khi Tình Yêu Đang Diễn Ra” đã bỏ rất nhiều công sức vào quá trình tuyển chọn.
Khi khán giả đã quá quen với những soái ca hào nhoáng hay các nam thần với hình tượng giả tạo trong giới giải trí, đạo diễn Quách đã chuyển tầm ngắm sang các tinh anh từ các lĩnh vực khác.
Mà đã là tinh anh, thì thời gian của họ đều quý giá, mấy ai dễ gì mời được những vị “Phật lớn” ấy. Nếu không phải tổ sản xuất có được sự ủng hộ của những người quyền thế, cùng nhiều điều kiện hứa hẹn khác, liệu họ có chịu đến tham gia?
Và Hạ Anh Bách chính là một trong số đó.
Hạ gia có tiếng là giàu có và Hạ Anh Bách thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí thương mại, được công nhận là một tân quý của ngành sản xuất. Với ngoại hình tuấn tú, anh còn được gọi là phiên bản tổng tài bá đạo ngoài đời thực, cực kỳ nổi tiếng trên mạng.
Và lần này, tập đoàn Thư Thị, đứng đầu trong ngành dược phẩm, đã đầu tư không ít tiền của, mạnh tay giành được một suất khách quý — đó chính là đại tiểu thư Thư Đường, người theo đuổi Hạ Anh Bách mà đến.
Sự hào phóng này quá nổi bật, chẳng mấy chốc, tin đồn đã lan truyền khắp nơi.
“Lúc đầu tôi còn tưởng Thư tiểu thư là con vịt xấu xí mang cái mang thiên nga trắng, không ngờ lại xinh đẹp thế này. Đẹp vậy mà anh ấy cũng không động lòng, thế thì còn là đàn ông không đây?”
“Đừng nói bừa, Hạ Anh Bách chẳng phải đã có người yêu rồi sao? Quy định duy nhất của chương trình chúng ta là phải mang theo người yêu thật cơ mà…”
Vừa dứt lời, một người đàn ông khôi ngô với vẻ mặt lạnh lùng liền bước nhanh đến từ phía sau.
Anh lập tức đi tới bên cửa sổ, đứng cạnh cô gái xinh đẹp nọ, mở miệng đầy áp lực bất mãn:
“Thư Đường, em rốt cuộc nháo đủ chưa?”
Hai nhân vật chính đối mặt, lập tức cả khán phòng đều lặng đi, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ấy, hải sản cũng mất hết sức hút.
Nhìn kỹ, vị tiểu thư này dung nhan thanh tú, lông mày đẹp, làn da trắng ngần, chỉ nhìn bề ngoài, thật không ai nghĩ rằng cô sẽ phải vướng vào cảnh theo đuổi một ai đó không buông.
Thư Đường quay đầu lại, tâm trạng có phần không mấy dễ chịu.
Khi nhận được tin nhắn đùa cợt kia, báo rằng mình sắp gặp phải “tai ương huyết quang”, Thư Đường đã âm thầm chấp nhận:
Nếu không phải thật sự có “tai ương huyết quang” tại sao khi đối diện với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy chất vấn của Hạ Anh Bách, cô lại không kiềm chế được mà bóp nát ly rượu trong tay, khiến cho bàn tay trắng nõn được chăm sóc hàng trăm triệu cũng bị trầy xước?
Nếu không phải như bị “lời nguyền” sao mấy ngày trước, sau khi bị Hạ Anh Bách chế nhạo, cô vẫn không thể kiềm chế mà nhắn tin cầu xin chú mình rót thêm tám mươi triệu, chỉ để có thể tham gia chương trình mà giành lấy Hạ Anh Bách?
Thư Đường tự nhủ với bản thân:
“Cái tên Hạ Nhị ấy đáng giá tám mươi triệu ư? Anh ta chỉ đáng giá tám xu thôi!”
Nhưng rồi Thư Đường vẫn không cưỡng lại được, cuối cùng gửi tin nhắn, chi tiền, xuất hiện ở trường quay “Khi Tình Yêu Đang Diễn Ra” để rồi lại chịu cái nhìn khinh miệt từ Hạ Anh Bách, suýt nữa khiến cô giận đến muốn thăng thiên tại chỗ.
Từ nhỏ, Thư Đường đã tự mình thấu hiểu độ xui xẻo của bản thân:
Nếu có thiên thạch rơi xuống từ trời cao, thì người duy nhất bị đập trúng chắc chắn là cô; nếu dự báo thời tiết không chính xác, kiểu gì cô cũng là người không mang dù; ngay cả dẫm phải phân chó, số lần của cô cũng vượt xa người bình thường —
Dĩ nhiên, phần lớn vận xui ấy nhờ khả năng đầu thai xuất sắc của mình mà cô đã phần nào tránh được.
Nhưng khi gặp phải Hạ Anh Bách, đó chính là vận rủi lớn nhất đời này của Thư Đường.
Cô là người mang ký ức từ kiếp trước tái sinh.
Đời này, dù cha mẹ đều qua đời sớm, nhưng ngay khi trưởng thành, cô đã kế thừa gia sản hàng tỷ, cùng với một người chú luôn yêu thương mình như con ruột.
Vừa xinh đẹp, lại có tiền, quả thực là kịch bản “nữ chính Mary Sue” trong mơ.
Tuy nhiên, cô vẫn có một điều bất hạnh không tưởng.
Cô luôn nghi ngờ bản thân mắc bệnh tâm thần phân liệt, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Hạ Anh Bách, cô đều không kiểm soát được mà làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi:
Từ khi còn nhỏ, Thư Đường đã không ưa Hạ Anh Bách, vậy mà mỗi khi gặp anh ta, cô lại bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Lúc đầu chỉ là không thể kiềm chế mà bắt đầu chọc ghẹo anh ta, nhưng bởi vì nhị thiếu gia nhà họ Hạ trông có vẻ rất dễ bắt nạt, Thư Đường cho rằng bản thân chỉ không nhịn được mà muốn “thay trời hành đạo.”
Cho đến khi một ngày trong tuổi dậy thì, sau một trận đánh nhau với Hạ Nhị, cô lại ma xui quỷ khiến mà không kiểm soát được bản thân, buột miệng tỏ tình với anh ta. Lúc ấy, Thư Đường mới bắt đầu nhận ra vấn đề thật sự nghiêm trọng.
Vì thế khi còn rất trẻ, Thư Đường đã phải tìm đến thầy thuốc và bác sĩ tâm lý để điều trị, đặc biệt cô đã đi khám mắt vô số lần.
Đúng vậy, mặc dù Hạ Anh Bách trong mắt người ngoài là một "học bá" cao lãnh, nhưng trong mắt Thư Đường anh ta chẳng qua chỉ là một tên tóc vàng hoe kém cỏi —
Mái tóc vàng hoe, tính cách lại như ngọn cỏ dại.
Hạ Anh Bách ngạo mạn và tự cao, từ nhỏ đã ỷ vào gia thế mà hành động bừa bãi, không đẹp bằng cô, không thông minh bằng cô và điều quan trọng nhất là, anh ta còn không giàu bằng cô.
Nhưng Thư Đường lại không thể kiểm soát chính mình.
Đến khi chị họ của cô là Thư Minh Du và Hạ Anh Bách trở thành một đôi, bệnh tình của Thư Đường càng trở nên nghiêm trọng. Cô không ngừng ghen tị và hành động ngày càng vượt giới hạn.
Vì vậy, Thư Đường đã tin rằng không có loại thuốc nào cứu được cô nữa; có lẽ cô thật sự mắc chứng rối loạn nhân cách.
Hơn nữa, nhân cách phụ dường như muốn bằng mọi cách khiến cô cùng Hạ Anh Bách ở bên nhau đến mức ép cô tự hủy hoại chính mình.
Tình trạng này chỉ xuất hiện khi gặp Hạ Anh Bách và chị họ của cô và càng trưởng thành, cô càng không kiểm soát được.
Mỗi lần không thể kiềm chế mà lại chạy theo anh ta, sau đó bị Hạ Anh Bách chê bai, bị anh họ mỉa mai, Thư Đường lại nôn nóng đi tìm bác sĩ gia đình.
Vì số lần quá nhiều, đến nỗi bác sĩ đành đưa ra kết luận: “Có lẽ cô yêu Hạ Nhị một cách sâu sắc và mãnh liệt.”
Trợ lý của Thư Đường cũng tỏ ra đồng tình và phổ cập kiến thức cho cô: “Cô đã nghe về khái niệm ‘tình yêu đau khổ’ chưa?”
Thư Đường: ……
Cô không chấp nhận mình lại yêu Hạ Anh Bách “đến mức đau đớn” như vậy.
Bởi vì cô thậm chí còn mơ về việc làm sao để tống khứ anh ta đi.
Đặc biệt là khi Hạ Anh Bách tỏ vẻ kén cá chọn canh và chê bai cô, Thư Đường chỉ muốn nghĩ cách tống anh ta “lên trời.”
Nhưng vì không thể sử dụng bạo lực, nên nhiều năm qua Thư Đường đã tích đức làm việc thiện, nơi nào có chùa đều đến cầu khấn —
Như là khi thấy ai mất tiền trên mạng, cô liền chuyển khoản 50 đồng, chỉ để tích góp vận may, hy vọng trời cao thương xót và làm cho Hạ Anh Bách cùng với người họ Thư kia biến mất khỏi cuộc đời cô.
Lần này cũng vậy.
Khi biết chị họ cùng Hạ Nhị tham gia chương trình tình yêu, cô đã không kiềm chế được mà cầu xin chú mình bỏ tiền vào lại rồi tự mình vội vàng đuổi theo.
Ngồi trong nhà ăn và tiếc rẻ số tiền tám mươi triệu đã mất, Thư Đường đã nghĩ đến việc lên lịch phẫu thuật tâm lý.
Nhưng ngay khi cô đang tìm một bác sĩ chưa bị cô làm phiền trước đó, Hạ Anh Bách đã xuất hiện.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Anh Bách lộ rõ sự bực tức: “Thư Đường, em làm đủ rồi chứ?”
Thư Đường không kiềm chế được mà nói ra:
“Hạ Anh Bách, em và anh là thanh mai trúc mã, anh nói em có gì kém hơn Thư Minh Du chứ? Anh tham gia chương trình cùng cô ấy, có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em không?”
Thư Đường đã quen với việc mình mắc chứng rối loạn nhân cách, lời thoại cứ nói ra với vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.
Tính khí của Hạ Anh Bách vốn kiêu ngạo, trọng sĩ diện, khi thấy ekip chương trình vẫn đang ở xung quanh, anh ta đành hạ giọng nói với cô:
“Ít nhất là cô ấy sẽ không làm loạn như em, sao em lại không hiểu chuyện như vậy, tiền của chú Thư là để em tiêu xài kiểu này sao?”
Anh ta nhíu mày: “Em nghĩ rằng tiêu tám mươi triệu vì anh thì anh sẽ cảm động sao? Đừng gây rối trên chương trình nữa.”
Lại nữa, lần nào cũng là câu “Em không xứng đáng,” “Em không hiểu chuyện,” rồi Thư Đường lại như nhấn vào nút tỏ tình.
Thật ra trong lòng Thư Đường chẳng có chút dao động nào, chỉ nghĩ thầm: Anh ta đáng giá tám mươi triệu sao? Đáng tám xu thì có!
“Anh đáng giá tám mươi triệu sao? Đáng tám xu thì có!”
Lời vừa thốt ra, Thư Đường ngẩn người.
Bởi vì — cô đã nói thành tiếng!
Giọng cô vang lên mạnh mẽ, hoàn toàn làm Hạ Anh Bách bất ngờ, khiến anh ta ngạc nhiên đến tột cùng.
Mọi người xung quanh cũng đều im lặng, kinh ngạc không dám tin vào tai mình.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Thư Đường nhìn thấy Hạ Nhị là liền theo đuổi không ngừng, đúng chuẩn một người theo đuổi hết mình.
Trong mắt mọi người, Thư Đường chính là cô gái đã theo đuổi Hạ Nhị suốt mười mấy năm, hình tượng “liếm cẩu” ấy đã ăn sâu vào lòng người.
Bản thân Thư Đường cũng ngỡ ngàng, nhưng sau đó cô không kiềm chế được mà lại thốt ra:
“Hạ Nhị, anh biết em thích gì ở anh không?”
Lại nữa, lại là kiểu tỏ tình không kiểm soát.
Nhưng lần này, cảm giác dường như có chút khác biệt.
Gương mặt của Hạ Anh Bách vẫn rất tệ, nhưng nghe vậy anh ta hơi dịu lại một chút: Dù Thư Đường hay ghen tuông, nhưng trước mặt anh ta vẫn luôn bày ra vẻ dễ thương đáng yêu, nhất định là anh ta vừa mới ảo giác thôi…
Giây tiếp theo, Thư Đường mỉm cười:
“Thích anh, cái dáng vẻ xấu xí nhưng cứ tự cho mình là đẹp của anh.”
Trước đây, Thư Đường luôn tự hạ mình trước Hạ Anh Bách, giả vờ dịu dàng, vốn đã áp chế bản tính mình, vẻ đẹp chín phần chỉ còn lại bảy phần.
Vì thái độ quá thấp kém, nên nhiều người theo bản năng cảm thấy Thư Đường thực sự không xứng với Hạ Anh Bách.
Nhưng hiện tại, Thư Đường như có gì đó không giống trước, khóe môi hiện lên nụ cười chế nhạo, giọng điệu không chút kiêng dè, rõ ràng là mắng người nhưng lại toát ra vẻ tự nhiên.
Hạ Anh Bách sững sờ hồi lâu, đến khi phản ứng lại, anh ta bực tức gắt lên: “Thư Đường!”
Thư Đường mơ hồ cảm thấy mình đã chạm vào ranh giới của một quy tắc nào đó. Trước mắt cô sáng bừng lên.
Cô không kiềm chế được, giọng nói ngọt đến mức như có thể vắt ra nước, nhẹ nhàng gọi: "Anh Bách, em vừa nghĩ ra một từ rất phù hợp để miêu tả anh –"
Trong đầu cô hiện lên đủ loại từ ngữ khó nghe, nhưng tiếc là không nói được chữ nào, như thể bị thứ gì đó ngăn cản. Vì vậy cô đành vòng vèo, nhìn Hạ Anh Bách rồi thốt ra bốn chữ: "Chỉ nam đánh bắc."
Hạ Anh Bách nghĩ rằng Thư Đường đang khen mình, còn nhíu mày nói: "Thư Đường, em càng ngày càng không hiểu chuyện. Nhiều năm giáo dục của Thư gia dành cho em, em đã quên hết rồi sao..."
Nói được một nửa, Hạ Anh Bách mới chợt nhận ra:
Chỉ nam đánh bắc –
Là đồ không ra gì.
Hạ Anh Bách:!!
Xung quanh phát ra những tiếng cười rúc rích.
Lúc này, mấy người ngồi gần nhất cũng không nhịn nổi, vai rung lên, người này ghé tai người kia thì thầm.
—— Không phải người ta nói rằng Thư Đường là thiên kim tiểu thư chi hết đống tiền chỉ để theo đuổi Hạ Anh Bách sao? Sao giờ trông chẳng giống vậy?
Ánh mắt mọi người nhìn Hạ Anh Bách đã thay đổi, vẻ mặt đầy khó tin, có khi nào người này tự mình đa tình rồi không?
Những ánh mắt đó như muốn bóc từng lớp da mặt của Hạ Anh Bách xuống —
"Thư Đường! Đứng lại đó cho anh!!"
Thư Đường vui như mở hội trong lòng.
Cô cảm thấy một loại nhẹ nhõm chưa từng có:
Thật tốt quá, căn bệnh nhiều năm của đứa trẻ này cuối cùng cũng được chữa khỏi rồi.
-
Trên đường về nhà, Thư Đường hào hứng nhớ đến tin nhắn kỳ lạ kia, rồi lại nghĩ đến lời "Hải Thần ban phúc."
Thật lạ là, dường như từ lúc nhận được tin nhắn đó, bệnh tình của cô liền khỏi hẳn.
Cô thấy mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: "Cảm ơn ngài, đại sư, bệnh của tôi đã hết rồi."
Đầu dây bên kia chiếc Nokia không có phản hồi, Thư Đường cũng không bất ngờ, vui vẻ đi tắm rồi ngủ.
Đêm nay, Thư Đường mơ một giấc mộng.
Cô mơ thấy đời trước mình đã từng đọc một quyển tiểu thuyết tổng tài tình yêu, mà chính mình lại trở thành nữ phụ Thư Đường trong đó.
Nữ chính, chính là chị họ của cô, Thư Minh Du.
Trong sách, Thư Đường là một cô công chúa tự cao tự đại, ngoài nhan sắc và tiền tài ra thì chẳng có gì.
Vì thầm thương Hạ Anh Bách nhiều năm nhưng anh ta lại đi tham gia chương trình hẹn hò với chị họ, Thư Đường cũng bỏ vốn đầu tư vào chương trình, tính chia rẽ Hạ Anh Bách với chị họ, tiện thể tiếp xúc với vài anh chàng khác để khiến Hạ Anh Bách tức giận.
Ai ngờ ngay tại nhà ăn, cô bị Hạ Anh Bách nhục mạ một hồi, nói cô còn chẳng đáng một ngón tay của Thư Minh Du, bảo cô đừng dây dưa nữa, anh ta sẽ hoàn toàn cắt đứt cái gọi là "oan oan thân."
///“Oan oan thân” (冤冤亲) là cụm từ gốc Trung Quốc, dùng để chỉ mối quan hệ mập mờ, chưa rõ ràng giữa hai người, đặc biệt trong bối cảnh lãng mạn. Đây là kiểu quan hệ không phải người yêu cũng không hẳn là bạn bè, mà mang tính chất dây dưa, khó dứt khoát. Trong câu chuyện, "oan oan thân" giữa Thư Đường và Hạ Anh Bách hàm ý mối tình không rõ ràng, nhiều mâu thuẫn nhưng vẫn đan xen tình cảm, khiến hai người vừa gắn bó nhưng cũng vừa gây tổn thương lẫn nhau.///
Thế là Thư Đường bị kích thích đến mức hoàn toàn hắc hóa.
Vốn dĩ chỉ là một nữ phụ độc ác, trong chương trình tình yêu thì có thể gây ra được bao nhiêu phong ba chứ?
Nhưng do lòng sinh hận, cô đã cho Hạ Anh Bách uống thuốc mê, sỉ nhục anh ta một phen rồi sau đó mới nhận ra rằng cuộc đời còn nhiều sự lựa chọn khác, không nhất thiết phải yêu đơn phương anh ta.
Có điều, Thư Đường trong truyện này không phải người thường, cách suy nghĩ của cô khá độc đáo —
Cô không muốn chỉ yêu một lần, cô muốn yêu đến ba lần.
Thư Đường:? Tôi thật là táo bạo quá đi!
Thư Đường bèn phát cho mỗi vị khách mời một chiếc thẻ nhỏ ủng hộ người trẻ có chí lớn, tỏ rõ bản thân sẵn sàng giúp họ theo đuổi ước mơ.
Nhưng mà rốt cuộc đây không phải truyện cổ tích, cũng chẳng phải kiểu tiểu thuyết phóng khoáng nào cả —
Vì vậy mà Thư Đường thành kẻ hy sinh.
Trong chương trình, cô bị bôi nhọ thanh danh, mất hết mặt mũi của Thư gia, trở thành bước đệm để chị họ tỏa sáng, đồng thời còn mang lại cho bản thân ba đại họa.
Ba người đàn ông cô định "ủng hộ" kia, bao gồm cả Hạ Anh Bách, vài năm sau sẽ hợp lực lại, khiến công ty nhà Thư gia sụp đổ, đẩy cô cùng gia đình vào cảnh lụn bại.
Mất đi chỗ dựa, cô công chúa được nuông chiều từ bé Thư Đường bước ra khỏi đồn cảnh sát, phát hiện tài sản của mình đã bốc hơi hoàn toàn.
Chỉ còn lại con chó cưng và một trăm đồng, cô đói đến chết bên đường.
Đúng vậy, vì một trăm đồng không đủ mua cua hoàng đế, nên trong truyện Thư Đường đã chết đói như thế.
Thư Đường:...
Lúc này, Thư Đường suy nghĩ: Ừm, không đúng, mình đâu có nuôi chó?