Trong gió đêm mùa hạ mang men say chuếnh choáng, để tiễn Đàn Đạo Nhất, mọi người đặc biệt mời nữ nhạc đến. Các bài hát đều là Nam khúc thịnh hành trong kinh thành gần đây như “Phấn trận mê hồn”, “Hoa yêu túy phách”, qua ba tuần rượu, bầu không khí lơi lỏng, mọi người ôm giai nhân trong lòng, rỉ tai thủ thỉ.
Tiết Hoàn không phải vai chính tối nay, dứt khoát ngồi yên trong góc, quan sát Đàn Đạo Nhất như có điều suy nghĩ.
Năm năm trước ở những bữa tiệc tùng ở Kiến Khang, chàng còn gượng gạo trong ứng xử, giờ đây đã thành thạo điêu luyện. Ai mời rượu cũng không cự tuyệt, trên gương mặt trắng ngần thanh tú chỉ thấy nổi một lớp đỏ mỏng, tư thế ngồi vẫn ngay ngắn.
Có mĩ nhân xáp lại, Đàn Đạo Nhất mỉm cười lắc đầu, lời từ chối còn chưa ra khỏi miệng đã có đồng liêu giúp chàng xua tay, “Đàn trưởng sử thương yêu phu nhân lắm, chưa từng dính những cái này, việc gì phải chọc vợ chồng nhà người ta không hòa thuận?”
Đàn Đạo Nhất cảm ơn, nghiêng người về phía đồng liêu thì thầm, bỗng, đuôi mắt hẹp dài xênh xếch kia liếc xéo, ném ánh mắt lên mặt Tiết Hoàn.
Tiết Hoàn biết chàng gian xảo, vội thu lại nụ cười lạnh, nâng chén với chàng lấy lệ.
“Tiết tướng quân,” Đàn Đạo Nhất đi tới, ghì vai Tiết Hoàn xuống. Chàng vừa mở miệng, mùi rượu đã phun lên mặt Tiết Hoàn, tay cũng rất vững, con ngươi cực sáng soi thẳng vào Tiết Hoàn với vẻ dò xét. Chàng cả cười, ngay sau đó chẳng nói chẳng rằng kéo Tiết Hoàn vào giữa đám đông, “Tiết tướng quân đưa dâu trở về đã nửa năm, sao không kể chút ít sự tích anh hùng ở Nhu Nhiên?”
Tiết Hoàn còn chưa tới mức bị mọi người hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm là sợ đến hoảng hồn. Hắn nghịch chén tai, cười hỏi: “Đàn trưởng sử hiếu kì à?”
“Hơi hiếu kì.”
Có ý muốn thăm dò hắn? Tiết Hoàn thầm cười, lại không chịu cho Đàn Đạo Nhất được như ý, chỉ nhìn chàng thở dài một tiếng, “Tuy phải chịu chút đau khổ nhưng cũng là trong chức trách, không thể oán thán gì được, có điều…” Hắn nháy mắt với Đàn Đạo Nhất, có phần trêu chọc, “Lúc gần đi, công chúa điện hạ nhờ ta truyền lời cho Đàn trưởng sử, nói người rất nhớ cậu đấy!”
E ngại thân phận của Trí Dung, mọi người không dám phát ra tiếng, chỉ che mặt nhịn cười. Đàn Đạo Nhất bị Tiết Hoàn giỡn cợt, mặt không biến sắc, nói: “Điện hạ xa xứ đi lấy chồng ở Nhu Nhiên là vì xã tắc và bách tính, tướng quân không nên lấy người ra nói đùa.”
“Trưởng sử nói đúng lắm.” Tiết Hoàn hồi tưởng một hồi, khen: “Mạc Bắc mênh mông, ưng phóng trời cao, phong cảnh cũng có cái đẹp riêng.”
Chén rượu dừng bên môi Đàn Đạo Nhất, chẳng biết nghĩ đến cái gì, chàng lẳng lặng mỉm cười. Chờ không thấy câu sau, chàng nghiêng mắt nhìn Tiết Hoàn, “Chắc khả hãn thết đãi tướng quân thịnh tình lắm?”
“Nói ra rất dài,” Tiết Hoàn đáp, “Đợi lần sau tụ hội với Đàn trưởng sử sẽ kể kĩ hơn.”
“Lần sau?” Đàn Đạo Nhất nhướng mày, tựa hồ hơi tiếc nuối, “Vậy chẳng biết sẽ là khi nào.”
“Ồ?” Tiết Hoàn nghiền ngẫm ngữ khí của chàng, môi nhấp một ngụm rượu.
Lúc tiệc tan, trăng đã lên giữa trời, chư quan chân nam đá chân chiêu cáo từ, Đàn Đạo Nhất nho nhã lễ độ lần lượt cảm ơn, đợi người đi cả rồi, chàng mới đứng lên, không khỏi lảo đảo.
“Trưởng sử cẩn thận.” Tiết Hoàn đỡ chàng.
Đàn Đạo Nhất định thần nhìn Tiết Hoàn, “Tướng quân chưa đi à?”
“Ta tiễn trưởng sử.”
Đàn Đạo Nhất khó giấu kinh ngạc, cười, “Hôm nay sao tướng quân nhiệt tình thế?”
“Trưởng sử nói đùa gì vậy?” Tiết Hoàn quan sát thần thái Đàn Đạo Nhất, không nắm chắc được là chàng say thật hay say giả, bèn không nhiều lời nữa, chỉ thuận thế đứng dậy, hai người một trước một sau ra khỏi tửu lâu. Đêm đã khuya, hơi nóng dịu bớt, ánh trăng mát lạnh rải xuống mặt đường ngự trống vắng. Đàn Đạo Nhất nhẹ nhàng hít một hơi, phủi tay áo. Gió đêm thổi vạt áo quan bào màu xanh phấp phới, chàng lười biếng đứng đấy, ánh mắt dao động trên phố dài, như đang suy tư nên đi đâu tiếp theo.
“Đêm nay trưởng sử đã tận hứng chưa?” Không có ai, Tiết Hoàn lại có hứng tán gẫu.
“Tận hứng.” Đàn Đạo Nhất chắp tay với Tiết Hoàn, cười, “Tiết tướng quân chưa tận hứng là vì có tâm sự à? Hay là nhớ người nhà?”
Tiết Hoàn khẽ mỉm cười. Người này có ra vẻ ta đây bao nhiêu đi chăng nữa, trong xương cốt vẫn hẹp hòi cố chấp. Hắn không muốn đàm luận với Đàn Đạo Nhất về vị “người nhà” duy nhất mà mình có, Tiết Hoàn giơ tay ra hiệu, nói: “Đàn trưởng sử, đi thôi.”
“Không cần đâu.” Đàn Đạo Nhất đẩy hắn ra, sắc mặt bỗng lạnh xuống, “Chút rượu này, ta còn chưa đến mức say.”
“Gượm đã.” Tiết Hoàn ghì vai Đàn Đạo Nhất, hai người mặt đối mặt rồi, Tiết Hoàn mới cười với Đàn Đạo Nhất như không có chuyện gì xảy ra, “Bệ hạ có chỉ, lệnh Đàn trưởng sử tiến cung diện thánh trước khi lên đường. Nhìn trời bây giờ cũng sắp sáng rồi, nếu trưởng sử không say thì theo ta vào cung luôn giờ đi.” Hắn nói năng khách khí, nhưng một tay lại ấn lên bội đao trên hông.
Mắt Đàn Đạo Nhất chớp sáng, thân mình cứng đờ. Quả nhiên chàng không say, chỉ một khắc đã vỡ lẽ, cười lạnh nói: “Đêm nay anh tới là để đặc biệt canh chừng ta. Thế nào? Sợ ta bỏ quan lẻn trốn về Kiến Khang à?”
“Bỏ quan? Ta thấy cậu đại khái không nỡ bỏ.” Tiết Hoàn giễu cợt, “Có điều, cấu kết với Vương Huyền Hạc dùng khổ nhục kế, che giấu tai mắt mọi người giúp Tạ thị rời kinh, kể ra ta cũng sợ chuyến này cậu một đi không trở lại thật.”
Đàn Đạo Nhất ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Ta tưởng rằng võ tướng thẳng thắn vô tư, hóa ra bệnh đa nghi của anh còn sâu hơn bệ hạ.” Không mảy may hoang mang, chàng chắp tay với Tiết Hoàn, nói: “Nếu đã vậy, tướng quân cùng ta tiến cung đi.” Đoạn, chàng lên ngựa, đáy lòng xoay chuyển trăm hồi, ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, tay nắm lỏng dây cương, dạo chơi trong ánh trăng.
Chờ trước cửa cung chỉ bất quá đôi lát đã nghe thấy hoàng đế truyền triệu. Hai người đi vào ngự điện, lần lượt bái kiến. Khóe mắt Đàn Đạo Nhất đảo qua, thấy hoàng đế đã ăn bận chỉnh tề, ngồi sau bàn, sắc trời bình minh còn tối tăm, ánh nến sáng rực hắt lên mặt người, chiếu rọi thần sắc lờ mờ có phần âm u của hoàng đế.
“Hành trang thu dọn xong rồi cả chứ?” Hoàng đế nén giận, hỏi trước một câu.
“Vâng.” Đàn Đạo Nhất đáp.
Trầm mặc trong khoảnh khắc, hoàng đế kiềm chế cơn nóng nảy, chậm rãi nói, “Ta vốn định thả ngươi đi, nhưng mấy ngày nay, mỗi lần nhớ đến Lư thị đều cảm thấy nao nao,” mà nụ cười dịu dàng của hoàng hậu khi xoa bụng lại càng làm y như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hoàng đế chợt đập bàn, “Ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng, bằng không ăn không ngon ngủ không yên.”
Đàn Đạo Nhất bất ngờ không kịp phòng bị, lông mày rất khó phát hiện khẽ nhíu – hoàng đế muốn truy cứu cái chết của Lư thị mà không phải là việc Vương Huyền Hạc và Tạ Tiện rời kinh – câu trả lời đã nghĩ kĩ trên đường tới không sử dụng đến, đuôi mắt chàng lướt qua Tiết Hoàn, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, mời nói.”
“Lư thị là do ngươi giết?” Không đợi Đàn Đạo Nhất mở miệng, hoàng đế đã lạnh lùng cướp lời, “Khỏi cần phủ nhận, mấy tên thị vệ bên cạnh hoàng hậu đã nhận tội rồi.”
Thị vệ thuộc Vũ Lâm vệ của Tiết Hoàn, lại là tâm phúc của hoàng hậu, chắc hẳn Tiết Hoàn đã sử dụng không ít thủ đoạn bức cung tàn độc.
Nghĩ đến hôm nay có thể còn có cực hình chờ đợi mình, Đàn Đạo Nhất hơi mỉm cười, lập tức cúi rạp người dập đầu, “Thỉnh bệ hạ ban thần tử tội.”
Hoàng đế đã ôm lòng nghi ngờ đối với cái chết của Lư thị từ lâu, đến lúc này đã tin tưởng chắc chắn, thấy Đàn Đạo Nhất thẳng thắn thừa nhận, y tức thì giận dữ, vung tay gạt hết tấu chương trên bàn xuống, “Các ngươi có còn coi trẫm vào đâu không?”
Đàn Đạo Nhất vẫn nói câu kia, “Thỉnh bệ hạ ban thần tử tội.”
“Ngươi đừng vội tìm chết.” Hoàng đế cười ha ha, con ngươi lạnh lùng nhìn Đàn Đạo Nhất chăm chú, “Lư phu nhân bất hạnh qua đời, ta đã lệnh sứ giả đi giải thích với khả hãn Nhu Nhiên là ốm chết, tại sao khả hãn Nhu Nhiên lại một mực chắc chắn là chết oan? Ta cũng lấy làm lạ, sao khả hãn Nhu Nhiên sao còn nhanh nhạy tin tức hơn ta vậy?”
“Thần cũng không biết.”
“Ngươi không biết? Vậy hẳn An Quốc công thì biết nhỉ.”
Đàn Đạo Nhất ngước nhìn hoàng đế, “Thần…”
“Là Châu Tuần Chi sai ngươi giết hại Lư phu nhân rồi cố ý để lộ phong thanh tới Nhu Nhiên sao?” Thấy Đàn Đạo Nhất do dự, chẳng cần nói cũng đã rõ đáp án, hoàng đế khoát tay áo, ánh mắt nhìn Đàn Đạo Nhất nhuốm nỗi thất vọng nhàn nhạt, “Ta cũng từng ôm nhiều kì vọng với ngươi…”
Đàn Đạo Nhất cúi người thấp hơn, “Thần hồ đồ, thỉnh bệ hạ ban thần tử tội.”
Trong một chốc lát, im lặng khiến người ta hít thở không thông. Đàn Đạo Nhất cảm nhận được ánh mắt hoàng đế trên người mình, có lẽ y đang nghiêm túc cân nhắc xem muốn chàng chết hay sống. Nhẫn nhịn mấy tháng, lại ngay một khắc trước khi mình chuẩn bị rời kinh… Đây đại khái là do Tiết Hoàn trêu cợt chàng?
Cơn say đã sớm tan sạch, Đàn Đạo Nhất lặng lẽ siết chặt quyền trong tay áo. Chàng khấu đầu liền mấy cái, mồ hôi lạnh hòa lẫn với nước mắt trên mặt, “Bệ hạ, là thần ngu dốt…” Chàng nghẹn ngào nói không nên lời, càng có vẻ xấu hổ khôn kham.
“Không phải ngươi ngu dốt, mà là quá thông minh,” Hoàng đế cười lạnh, “Ngươi cũng biết trẫm không làm gì được những người này.”
Đàn Đạo Nhất không dám tiếp lời.
“Xoảng” một tiếng, hoàng đế ném một thanh loan đao xuống trước mặt Đàn Đạo Nhất. Trên lưỡi đao tựa hồ còn lưu lại vết máu, Đàn Đạo Nhất chỉ liếc thoáng đã nhắm chặt mắt lại.
“Ngươi đã dùng thanh loan đao này để giết Lư thị, mẫu thân của A Nô, phải không?”
“Vâng.”
“Ngươi có biết bọn thị vệ còn lại bây giờ đang ở đâu không?”
“Thần…” Đàn Đạo Nhất hiểu ý hoàng đế. Cơn đau đầu dữ dội sau say liên tục tấn công thần kinh chàng, sắc mặt chàng tái trắng, tay cầm loan đao lại vô cùng kiên định, “Tạ thánh ân bệ hạ.” Sau khi khấu đầu, chàng chống mũi đao vào ngực, quan phục màu xanh chớp mắt nở bung một đóa hoa máu.
“Trẫm còn chưa chuẩn cho ngươi chết.” Hoàng đế chợt nói.
Đàn Đạo Nhất mở choàng mắt, ngơ ngác nhìn hoàng đế. Cầm binh khí ở ngự tiền là bất kính, chàng vội buông loan đao, chịu đựng vết thương trên ngực, thỉnh tội.
“Ngươi không thể chết được,” Hoàng đế trầm ngâm, “Lư phu nhân đã chết, vừa mới dàn xếp ổn thỏa, trẫm lại giáng tội ngươi thì chỉ e sẽ khiến người ta ngờ vực vô căn cứ. Ngươi vẫn cứ làm như không có việc gì, đi Dự Châu đi, nhưng nếu còn dám kết bè kết cánh, phạm vào điều kị của ta thì khó thoát tội chết.”
Đàn Đạo Nhất nghiến chặt răng, cố gắng ổn định hơi thở, “Thần ghi nhớ.”
“Nhớ lấy bài học hôm nay, cũng hãy nhớ trẫm không bạc với ngươi.” Sắc mặt hoàng đế dịu xuống đôi chút, “Ngươi lui ra đi. Tiết Hoàn, tiễn hắn ra khỏi Lạc Dương.”
Hoàng đế vẫn kiêng dè Châu Tuần Chi, tha mạng cho Đàn Đạo Nhất – Tiết Hoàn bất đắc dĩ vô cùng, chỉ có thể đáp vâng, cùng Đàn Đạo Nhất rời cung.
Nói là “tiễn”, chẳng bằng nói là “áp giải”, Đàn Đạo Nhất đi đến cửa nhà, khách khí chìa tay với Tiết Hoàn, “Tướng quân vào ngồi tạm nhé?”
Tiết Hoàn lịch sự từ chối, Đàn Đạo Nhất cũng chẳng lắm lời với hắn, vào thẳng nhà. Ngực chàng nhuốm máu, Tạ thị trông thấy, bị dọa cho hoa dung thất sắc, vội sai người đi mời y quan đến, Đàn Đạo Nhất cản nàng ta lại, “Đừng làm ầm ĩ, đi lấy hòm thuốc lại đây.”
Tạ thị thông tỏ, cho nô bộc lui, mang hòm thuốc tới, cẩn thận cởi vạt áo cho Đàn Đạo Nhất, thấy vết thương kia rất sâu, cũng cảm thấy hãi hùng. Lúc bôi thuốc, ánh mắt chạm đến dấu răng nhàn nhạt trước ngực chàng, Tạ thị không khỏi ngước mắt nhìn Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất đang chăm chú nhìn cây cung khảm ngọc treo trên tường, bên môi còn vương một nét cười lạnh chưa lui, phát hiện Tạ thị ngây ngẩn, sắc mặt chàng dịu lại, hỏi: “Sao thế?”
Họ thành thân nửa năm, vợ chồng hòa hợp, chưa bao giờ cãi vã với nhau, nhưng lúc này nhìn vết thương chồng vết thương trên người Đàn Đạo Nhất, Tạ thị bỗng dưng hơi thấy tủi thân, miễn cưỡng cười với chàng, nói: “Mãi không thấy chàng nhắc tới, thiếp cũng không tiện hỏi… Vị nương tử kia, nghe nói tên là Như Như, dẫn theo nàng ta đi Dự Châu hay là để lại ở Lạc Dương?”
Đàn Đạo Nhất hững hờ, “Mang đi Dự Châu đi.” Thấy sắc mặt Tạ thị bất ngờ, chàng thì thầm vào tai nàng ta: “Nó là người của Châu Tuần Chi.”
Tạ thị bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười gật đầu, “Thì ra là vậy.” Cởi y phục Đàn Đạo Nhất ra, băng bó vết thương cho chàng. Đã nửa ngày trôi qua, đau đớn cũng trở nên tê dại, Đàn Đạo Nhất dang rộng hai cánh tay, mặc hơi thở trầm tĩnh của nàng ta quanh quẩn trong lòng. Tạ thị nội hướng, thành hôn đã lâu mà đối diện với lồng ngực trần trụi của chàng, mặt vẫn đỏ ửng, đang ngẩn ngơ thì chợt nghe Đàn Đạo Nhất phá ra cười.
Tạ thị sợ vết thương bị rách, vội ấn lồng ngực chàng, hỏi: “Lang quân?”
“Không có gì, nghĩ đến hãy còn cảnh xuân Giang Nam để ngắm, lòng ta vui.” Đàn Đạo Nhất dửng dưng nhặt y phục lên, khoác vào người, “Đi thôi,” Chàng đứng dậy, tinh thần sảng khoái, đi ra ngoài chào hỏi mấy câu với Tiết Hoàn, chờ xe ngựa của Tạ thị chuẩn bị sẵn sàng, lập tức ngoặt ra khỏi ngõ. Trên đường đi ra Tây Minh Môn, thấy Tiết Hoàn như đang ngó nghiêng, Đàn Đạo Nhất ghìm cương ngựa, cười hỏi: “Nhớ người nhà à? Anh đi báo một tiếng đi, ta tạm dừng chân chờ anh.”
Tiết Hoàn không từ chối, quay đầu ngựa phóng về nhà. Đàn Đạo Nhất chằm chằm nhìn hướng đi của hắn rồi đưa mắt lên vầng nhật trên trời.
Không bao lâu sau, Tiết Hoàn đã trở về, đoàn người tiếp tục đi ra khỏi thành. Hai người cũng không có gì để nói, lúc sóng vai đều trầm mặc. Đàn Đạo Nhất chợt hỏi: “Nói gì với người nhà vậy?”
Tiết Hoàn dằn lòng đáp: “Chuyện phiếm mà thôi.”
Chuyện phiếm… Đàn Đạo Nhất nhếch mép, liếc hắn, “Chắc là phu nhân không nỡ xa anh đâu nhỉ?”
Tiết Hoàn cười mỉm với chàng, xem như ngầm thừa nhận.