Vân Diệp giẫm lên ánh trăng trong hành lang hoàng cung đi ra ngoài, nội thị theo phía sau tiễn y, ánh trăng rất tròn, rất sáng, căn bản không cần đèn lồng để chiếu sáng, cúi đầu giấu mặt trong bóng tối, hình như như vậy trong lòng y sẽ dễ chịu hơn, lại một lần nữa bị lợi dụng, lại một lần nữa bị coi như kẻ ngu, khiến tâm tình y rất sa sút.
Vừa rồi lấy lý do bụng khó chịu từ chối tiếp tục tham gia yến hội, trong ánh mắt khó hiểu của Lý Nhị chạy trối chết, chung quy không thể nói ta chỉ thích thân thể của con gái ông, mà không thích linh hồn của nàng. Nếu như nói ra lời này, phỏng chừng sẽ bị treo phơi khô trên tường thành đến hết năm.
Lý An Lan dùng tài nguyên có trong tay để cầu được một phần lợi ích vì tương lai cho mình, điều này không gì đáng trách, quyền mưu chi đạo chính là như vậy, bản thân Vân Diệp cũng là người trong vòng tròn, hẳn là rõ ràng quy tắc trò chơi, ngươi lợi dụng ta, ta lợi dụng ngươi, lợi dụng tới, lợi dụng đi giống như một lũ ngốc.
So sánh với quyền mưu, y càng thích dùng cảm tình để đạt được mục đích, Lý Cương như vậy, Tôn Tư Mạc như vậy, Lý Thừa Càn như vậy, thậm chí Lý Thái, Lý Khác cũng là như vậy, nếu như nói quyền mưu đơn thuần, hiện tại mình đã sớm bị hai vợ chồng trưởng tôn ép thành xác khô rồi.
Cảm tình có đôi khi là mù quáng, thậm chí là sai lầm, hiện tại bị Lý An Lan dùng cảm tình ràng buộc lên chiến xa của nàng cũng đáng, bị lợi dụng cũng là báo ứng của ông trời, điểm xuất phát của mình vốn không thuần khiết, cho nên có hồi báo như vậy cũng sẽ không khó hiểu.
Một người đứng ở góc tường, là Lý An Lan, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên mặt nàng, trắng đến dọa người. Nội thị không biết trốn đi đâu rồi, Vân Diệp cười nói:
- Đêm dài không muốn ngủ, ta tưởng chỉ có ta ngủ không yên, thì ra công chúa cũng ngủ không được, đợi ta ở đây là định nói chuyện gì với ta? A, còn chưa chúc mừng nàng trở thành vua người Liêu. Nàng có thể yên tâm, Phùng Áng đáp ứng toàn lực ủng hộ nàng, nàng đến đó sẽ có ba nghìn binh giáp nghe hiệu lệnh của nàng.
Lý An Lan mím môi nói:
- Ta biết ngươi không thích ta, lần này bảo Lan Lăng bức ngươi đến góc tường, trong lòng ngươi nhất định rất tức giận, người kiêu ngạo như ngươi sao lại bị một thiếu nữ tử đùa bỡn, toàn là ngươi đùa bỡn người khác, mùi vị không dễ chịu chứ?
Không chuẩn bị nói thêm gì với Lý An Lan, bất kể nói cái gì đều là một loại tổn thương đối với mình, nàng chỉ có một cái xác khiến bản thân không thể tiêu tan, loại cảm giác thất vọng này người khác không thể lý giải được.
Chuẩn bị tránh mặt nàng, Lý An Lan lại bước tới ngăn ở trước mặt y, Vân Diệp lui về phía sau một bước, ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn nàng tới cùng muốn làm gì.
Khí trời rất nóng, Lý An Lan lại khoác áo choàng, cười hì hì nói với Vân Diệp:
- Thế là được rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống, ta khiêu vũ cho ngươi xem, ta nhảy đẹp hơn phụ hoàng và mọi người nhiều. Không vì cái gì khác, chỉ vì một rổ cua ngày hôm nay ngươi đưa tới, thực sự ăn rất ngon, đây là món ăn ngon nhất cả đời này ta được ăn.
- Lúc đó nàng đang ở ngoài điện.
- Núp phía sau màn không chỉ có mình Lan Lăng đâu.
Nàng trả lời rất dí dỏm, hình như tất cả những thứ ràng buộc nàng đều không thấy.
Áo choàng rơi xuống đất, nàng chỉ mặc một bộ sa y, hạt đậu đỏ trước ngực đều có thể thấy rõ ràng, đi chân trần khiêu vũ trên nền đá xanh. Vòng eo của nàng mềm dẻo, với chân có thể tới vành tai mình, không có trống, không có sa linh, chỉ có gió đêm từ đầu hành lang vẫn thổi qua.
Nàng bắt đầu nhảy Hồ toàn, sa y trắng tinh thướt tha, váy dài rộng bị gió thổi phồng lên, giống như một chú hồ điệp vùng vẫy trong gió, đầu ngón chân xoay tròn trên phiến đá thô cứng, chỉ vài vòng đã có máu tươi chảy ra, để lại những cánh hồng trên nền đá.
Lý An Lan hình như không cảm giác, vẫn liên tục xoay tròn, tiếu ý trên mặt chưa từng tiêu giảm, một cái hồ lô nhỏ từ trong tay nàng bay qua.
Vân Diệp đưa tay tiếp lấy, mở nắp ra ngửi, chính là rượu ngon Vân phủ chính cống, y ngửa cổ uống một ngụm, thật sự rất cần rượu để trấn an một chút tâm linh mê muội của mình. Động tác của Lý An Lan khiến y triệt để mê hoặc, nàng không cần thiết làm những thứ này.
Nhảy Hồ toàn rất tốn sức, nhất là nàng chọn nhảy đoạn kích liệt nhất, càng cố sức hơn. Rốt cuộc nàng nhảy mệt, nhưng Vân Diệp không vỗ tay, Lý An Lan cầm lấy hồ lô trong tay y, uống một ngụm lớn.
Ngồi xuống bên cạnh Vân Diệp, nàng cười nói:
- Ta nhảy đẹp không?
- Rất đẹp, đây là vũ đạo ta thấy đẹp nhất.
Vân Diệp nghiêm túc trả lời.
- Vậy vì sao ngươi không chịu cưới ta, ngươi thích ta, ngay từ đầu ngươi đã thích ta rồi.
Rượu của Vân gia không thích hợp nữ nhân uống.
- Bởi vì ta phát hiện trong lòng nàng có một con mãnh hổ, nói không chừng có một ngày sẽ chạy ra đả thương người, càng sợ nàng làm bị thương nãi nãi, mấy đứa Tiểu Nha, cho dù nàng có quan trọng, ở trong lòng ta vẫn kém hơn họ. Không ai có thể thay thế được bọn, nàng cũng không được.
Vân Diệp nói những lời này như đinh đóng cột, vì thống khoái nhất thời của bản thân mà thương tổn người thân cận nhất của mình, chỉ có kẻ ngu si mới có thể làm chuyện này.
- Ngươi là kẻ nhẫn tâm, không thể đối với ta tốt một chút sao? Từ nhỏ ta đã cô đơn một mình, sợ sét đánh, sợ gió thổi, thanh âm gió thổi qua ngọn cây rất giống quỷ gọi, ta chỉ có trốn ở trong thảm cầu khẩn quỷ bên ngoài đừng tìm tới ta, sét đánh ta chạy lung tung trong phòng, bởi vì ta không nơi nào để đi, cha ta đang tiếp khách, mẹ ta đang hầu hạ, họ không có thời gian lo cho ta.
- Sau đó ta đánh bạo đứng bên ngoài phòng, dù sao thì không ai thương yêu, không bằng bị quỷ bắt đi cho xong, ta khóc đẩy cửa ra, ngoài cửa mưa to gió lớn, làm ướt hết áo ta, một tiếng sấm rất to nổ vang trên đầu ta, ta sợ đến bất tỉnh đi, rồi được người hầu phát hiện đưa về phòng, bị sốt hết ba ngày.
- Sau khi tỉnh lại, ta không còn sợ gió thổi, sét đánh nữa. Ngươi nói có thần kỳ không, từ lúc đó, ta chỉ biết, thứ ta muốn nhất định phải bản thân đi tranh thủ, bởi vì không có ai sẽ đem thứ tốt đưa không cho ta, ngươi là người đem cho ta thứ tốt, ta không muốn ngươi hận ta.
- Nàng thì thầm kể bên tai Vân Diệp, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng rót vài lỗ tai y, rất ngứa, thân thể mềm mại tựa lên người Vân Diệp, khiến y ý loạn thần mê.
Rượu bốc lên, trong mắt dần có tơ máu, Vân Diệp đang cố gắng khắc chế dục niệm của bản thân giống như thủy triều, sa y cởi ra, thân thể lạnh lẽo của Lý An Lan tiến sát vào trong lòng y...
Ánh trăng hình như cũng không muốn thấy cảnh này, xấu hổ trốn vào trong đám mây, trong thiên địa tối om, chỉ có tiếng thở dốc tràn ngập hành lang, không biết qua bao lâu tiếng thở dốc ngừng lại. Vân Diệp cũng khôi phục thần trí, không đẩy ra Lý An Lan nằm úp sấp trên mình, chỉ nhìn hồ lô rượu bên cạnh cười khổ.
Trách nhiệm nam nhân nên có thì vẫn phải có, xoa mặt Lý An Lan, trên mặt nàng toàn là nước mắt, Vân Diệp thở dài nói với nàng:
- Nàng tội gì phải vậy, sắp đến Lĩnh Nam xa xôi rồi, đến lúc đó tìm một người mình thích sống hết đời không tốt sao, không nên hủy diệt niềm kiêu ngạo cuối cùng của nàng.
- Ta hạ dược, ngươi không trách ta chứ?
- Ta là nam nhân, không phải là nữ nhân oán trời trách đất, loại chuyện này bất kể nói thế nào đều là nàng có hại, nàng đánh đổi quá lớn, dùng cả đời mình để đổi lấy một tương lai không rõ, không đáng đâu.
Lý An Lan mặc vào sa y, lại dùng áo choàng bao kín thân mình, vuốt nước mắt nói:
- Nam nhân như ngươi ta cũng không muốn, thế gian này còn ai có thể cho ta yêu, ta muốn khống chế Liêu tộc, nhất định phải có hài tử, trong số nam nhân trừ ngươi chạm ta, ta không cảm giác khó chịu, người khác ta đã muốn nôn rồi. Ngự y trong cung nói, mấy ngày nay là thời gian ta thụ thai tốt nhất, loại chuyện này ta cũng chỉ cố gắng một lần, nếu như ông trời không cho ta, ta nhận.
Nói xong đỡ tường hành lang chậm rãi đi khỏi.
Vân Diệp đứng dậy mặc y phục, tên nội thị kia giống như quỷ lại xuất hiện, đốt đèn lồng dùng vải ướt lau sạch vết máu trên mặt đất, nói với Vân Diệp:
- Hầu gia không cần lo lắng, chuyện này không có ai biết, tiểu nhân đã được ủy nhiệm cùng công chúa đi Lĩnh Nam.
Vân Diệp từ trong người móc ra túi tiền, nhét hết vào trong người nội thị, quay đầu đi về hướng đông cung, đêm nay y sẽ tá túc ở đông cung.
Lý Thừa Càn đang nằm trên ghế uống bồ đào nhưỡng, đá trong bát rượu va vào bát nghe rất êm tai, nói hắn đang uống rượu, không bằng nói hắn đang đùa. Vân Diệp giằng lấy bát rượu, một hơi thở uống cạn rượu trong chén, ngay cả đá lạnh cũng nuốt xuống.
Một luồng cảm giác mát lạnh từ cổ họng chảy đến dạ dày, tâm tư phiền táo lúc này mới an tĩnh hơn, Lý Thừa Càn rất có phong phạm chủ nhân, lấy thêm hai cục đá trong bình, rót cho y một chén rượu, ý bảo y tiếp tục.
Uống liền ba bát, Vân Diệp ném mình lên một cái ghế khác đờ ra, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến y không kịp suy nghĩ, hiện tại giống như một giấc mộng xuân.
Lý Thừa Càn cũng không nói gì, vểnh chân rung đùi, rất nhàn nhã, muỗi còn chưa lớn, hiện tại là thời tiết tốt nhất để hóng mát. Trên đầu có trăng sáng, bầu trời sao, bên người có mỹ tửu giai hào, ngoại trừ không có giai nhân, cái gì hắn cũng không thiếu.
- Nói cái gì đi Thừa Càn, số lần ta tới chỗ ngươi qua đêm cũng không nhiều, thái tử phi của ngươi sắp vào cửa rồi.
Hiện tại Vân Diệp muốn nghe một chút động tĩnh.
- Vậy nói thử tại sao ngươi lại trở thành tỷ phu của ta đi.
Lý Thừa Càn cổ quái nhìn Vân Diệp.
Những lời này làm Vân Diệp sợ hãi thiếu chút nữa ngã xuống ghế, chuyện mới phát sinh sao hắn lại biết. Hồ nghi nhìn Lý Thừa Càn, chờ hắn nói tiếp, nếu như bị người ta một câu nói ra hết, vậy cũng quá xin lỗi tôi luyện mấy năm nay rồi.
- Giả bộ, ngươi giả bộ, ăn xong rồi không nhận hả? Nói cho ngươi, từ lúc tỷ tỷ của ta hỏi ta Xuân Phong Tán ta đã biết ngươi sẽ không may rồi, loại dược vật bá đạo này ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ ta sẽ dùng trên người khác ư? Hơn nữa ngươi vừa tới thì thất hồn lạc phách, ta thật sự nếu không biết ngươi đã thành tỷ phu ta, đông cung thái tử ta chắc làm uổng phí rồi.
Vân Diệp nhảy dựng lên, cưỡi trên người Lý Thừa Càn, không đầu không đuôi đấm hắn một trận, không thể trút giận lên người Lý An Lan, trút lên người tên này Vân Diệp không có chút trách nhiệm nào.
- Không được đánh nữa, đánh nữa là sát vương cướp giá đấy.
Lý Thừa Càn cố gắng nói ra một câu uy hiếp.
Vân Diệp giơ cao nắm tay bất đắc dĩ hạ xuống, không phải là không thể đánh Lý Thừa Càn nữa, mà là bỗng nhiên phát hiện rất không thú vị. Trở mình nằm lên ghế, Vân Diệp vô lực hỏi hắn:
- Ta nên làm cái gì bây giờ.
- Còn làm cái gì, tỷ tỷ của ta muốn một đứa con tương lai kế thừa sản nghiệp của nàng, mặc dù hoang vắng, cũng là một phần sản nghiệp lớn, ngươi cho nàng một đứa con, đứa con này tương lai sẽ họ Lý, có quan hệ gì với ngươi đâu.
Mỗi lần nhận được thương tổn, Vân Diệp sẽ vội vàng trở lại thư viện, trốn trong phòng làm việc của mình liếm vết thương, đây đã trở thành một loại thói quen, chỉ có ở chỗ này y mới có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của mình.
So sánh với đám yêu ma quỷ quái trong kinh thành, Vân Diệp rất hoài niệm đoạn thời gian bình yên trên thảo nguyên, một lần quan hệ tình dục chỉ có nhục dục trắng trợn, mà không có nhân tố cảm tình, lại như một sợi dây treo trên cổ y, trước đây chỉ là một thân thể khiến y không thể xóa nhòa, hiện tại trong thân thể đó nói không chừng đang mang theo cốt nhục của mình, thoáng cái đã kéo một bên cân tiểu ly nhếch lên.
Chạy trong thư viện như một cái xác không hồn, muốn đẩy ra cửa phòng học, ai ngờ cánh cửa đó đặc biệt nặng, hầu như y đã dùng toàn lực mới đẩy ra được. Trong phòng học lặng ngắt như tờ, mười hai học sinh đồng loạt nhìn y, hình như muốn xem cái nhìn của y đối với cánh cửa.
Trên mặt Lý Thái vẫn mang nét trào phúng, cảm giác vượt trội hiển lộ không thể nghi ngờ, Lý Khác hình như đang đang trốn tránh ánh mắt của Vân Diệp, nhất định là đã làm chuyện đuối lý gì rồi, Hỏa Chú vẻ mặt khẩn trương không ngừng liếc nhìn Uất Trì Bảo Lâm đang dương dương tự đắc, không cần nói nhất định là hắn làm đại môn nặng như vậy. Phía sau cửa có một sợi dây treo trên thanh xà ngang, cài then cửa, nếu muốn mở rộng cửa thì phải nhấc lên vật nặng treo bên kia sợi dây mới được. Vân Diệp ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một đầu kia sợi dây buộc một thùng gỗ.
Thiết kế cũng hay, muốn mở cửa thì cần nhấc lên thùng nước, đổ nước vào thùng, khi đóng cửa thùng gỗ sẽ rơi vào ao, đợi khi có người mở cửa sẽ nhấc nó lên, lặp đi lặp lại như thế.
- Bảo Lâm, ngươi muốn làm gì?
Vân Diệp đối với sự đột nhiên thông suốt của Uất Trì Bảo Lâm mà cảm thấy giật mình.
- Tiên sinh, là ta làm, Hỏa Chú đưa ra không ít chủ ý giúp ta. Ta thấy lão hán tưới vườn hoa, mỗi lần xách nước đều ho gần chết, cho nên đã nghĩ ra một biện pháp không cần ông ấy xách nước nữa.
Thảo nào Lý Cương lại thích Uất Trì Bảo Lâm như vậy, có đôi khi thậm chí là thiên vị, Uất Trì cười lộ răng cửa tự nhiên có chỗ đáng yêu của hắn, thương hại người yếu, chỉ điều này đủ để cho Vân Diệp kính trọng hắn vài phần.
- Rất tốt, ngươi có thể đem những gì học được lúc trước áp dụng thực tế, mặc dù còn rất thô sơ, nhưng đã bước được bước đầu tiên, đây là một bước rất quan trọng. Một ngày nào đó chúng ta sẽ làm cho nước tự chảy vào phòng. Đây là một hệ thống công trình, giải quyết được nó, ta tin tưởng nó sẽ mang đến cho ngươi vô tận vinh dự cùng tiền tài. Thành tích thi học kỳ năm nay của Bảo Lâm ta sẽ tăng thêm cho hắn năm phần, chư vị cần cố gắng hơn. Nguồn gốc của thành tích chỉ có con đường thi cử.
- Tiên sinh, thiết kế của Uất Trì Bảo Lâm, ta tin tưởng mọi người trong phòng đều có thể làm được, thậm chí làm được rất tốt, tỷ như quá phí lực, chỉ cần thêm hai bánh răng thì có thể giải quyết vấn đề này. Cách làm gần như ngu ngốc này ta không thèm làm, hắn được thêm quá dễ dàng, thành tích của chúng tôi trở nên không đáng giá như vậy khi nào rồi.
Lý Thái giận không thể nhịn đứng lên, chỉ trích Vân Diệp thiên vị Uất Trì Bảo Lâm.
- Thanh Tước, ngươi nói rất đúng, vì sao các ngươi không đi làm chứ? Nếu như là ngươi làm, đem thứ này hoàn mỹ hóa, ngươi sẽ được thêm mười phần, bản thân không làm, nhưng đi chỉ trích bạn học làm, đây là không đúng. Người không làm là không có tư cách chỉ trích người làm, bởi vì hắn đi được xa hơn ngươi, được thưởng cũng là điều hợp lý. Vật lý học là một môn học quan trọng thực hành, đem học thức chuyển hóa thành những thứ thực tế, đây mới là chỗ tinh túy của học vấn, bằng không nó cũng chỉ là một đống rác rưởi nằm trong đầu ngươi.