Đường Chuyên

Chương 262: Qua năm ải chém sáu tướng

Trước Sau

break
Khi mặt trời lên tới đỉnh núi Vân Diệp dẫn đội ngũ rước dâu tới tiểu lâu Tân gia, kiểu tiểu lâu này gây khó khăn cực lớn cho việc đón dâu, chưa nói dễ thủ khó công, trước kia vì thể hiện tính riêng tư cao, tường bao không lựa chọn cao bằng nửa người, mà là tường bảo hộ cao một trượng, khi đó đã bị các tiên sinh thư việc rầm rầm phản đối.

Ý cảnh dạo chơi gặp nam sơn bị hủy hết rồi, tiên sinh thư viện thành trộm hết, vì sao phải xây tường cao như thế, đều là quân tử lỗi lạc, có gì không thể cho người ta thấy?

Nói thế thì đừng mặc y phục nữa, phơi trym ra tắm nắng cho sướng, Vân Diệp bực tức nghĩ.

Người văn hóa và nữ nhân giống nhau, rất khó hầu hạ, khó tính kinh khủng, Lý Khác đành xây dựng tường cao tới ngực, đến khi chia phòng thì các tiên sinh tranh nhau chọn nhà tường cao, không lấy loại tường cao tới ngực nữa, làm Vân Diệp tức trào máu, từ đó y có cái nhìn thấu đáo hơn về các vị nho quân tử, bắt kể sau lung ngươi trộm cắp đĩ bợm ra sao cũng được, nhưng hành vi lời nói nhất định phải đường hoàng.

Hiện hồng bao giục mở cửa nhét vào vô số, đại môn nặng nề mới mở ra một khe hở, còn phải đọc thơ, Trường Tôn Xung đi tới, hắng giọng rõ to, bắt đầu đọc thơ mở cửa mấy trăm năm chẳng thay đổi gì.

Thơ đọc xong, cửa lại đóng vào, Trình Xử Mặc nổi khùng, gọi mấy tên vai u thịt bắp tới đẩy cửa, đều là đại hán trong quân ngũ, biết làm sao húc gãy then cửa, thoáng cái then cửa to bằng cánh tay bị gãy vụn, đại môn bị xô sang hai bên, đằng sau còn có tiếng kêu thảm không ngớt.

Vân Diệp nóng lòng đi vào, bị Trường Tôn Xung kéo lại một chút, thế là Trình Xử Mặc thành một mình một ngựa đi đầu, một đám phụ nhân ai nấy cầm gậy quấn vải xông tới đánh túi bụi, định đánh trả, chỉ ngửi thấy u hương ngào ngạt, không đánh trả nổi, đành lấy hai tay ôm đầu, dùng cơ thể chống lại trận đòn như mưa đó.

Trường Tôn Xung lúc này mới dẫn Vân Diệp đủng đỉnh đi qua đám phụ nhân đang nổi giận, tới phòng khách, Tân lão đại mặt mày rất khó ưa, tay vươn rõ dài, không có hồng bao đừng hòng lên lầu.

Đại cữu ca mà, phải cho thôi, thấy hắn liếc nhìn ngọc bội ở hông mình, chắc nhìn trúng rồi, Vân Diệp giờ mới hiểu ra, đeo ngọc bội ở hông là để đi hối lộ, tháo luôn hai cái nhét vào tay Tân lão đại, Tân lão đại vẫn không hài lòng, định đòi hỏi thêm thì Trường Tôn Xung ghé vào tai mấy câu, Tân lão đại cao hứng xoa tay cãi đầu, Vân Diệp chỉ loáng thoáng nghe thấy ba chữ Yến Lai Lâu.

Đứng ở cửa khuê phòng trên lầu là Tiểu Thu đại nha hoàn thiếp thân của Tân Nguyệt, từ khi biết hầu gia không hứng thú với mình, trong lòng nó không ít ai oán, nha hoàn nhà người ta cùng cùng tiểu thư gả cho cô gia, mình thì không ai cần, đó là đại xỉ nhục, phải báo thù, cho tới khi cô gia hứa gả mình cho một nhà tốt mới thôi.

Giờ kẻ thù gặp nhau lửa hận bùng lên, răng nghiến ken két, một cái giỏ đưa tới. Trường Tôn Xung cả kinh, đại nha hoàn của người ta đều bị cô gia dễ dàng háy mắt hai cái là xử lý xong, bản thân hắn chỉ cần bóp mông nha hoàn hai cái là cửa mở rộng, sao tới Vân Diệp phải hối lộ đầy một giỏ mới được.

Là ác quỷ trong sắc giới, cao thủ trong chốn phong nguyệt, Trường Tôn Xung nhìn vóc dáng Tiểu Thu từ trên xuống dưới liền vỡ lẽ, Vân Diệp không muốn người ta, cho nên mới thành thù, chẳng trách đưa giỏ tới, không dùng sọt đã là nể mặt tân cô gia lắm rồi.

Toàn thân Vân Diệp bị cướp sạch, ngay cả Trường Tôn Xung cũng không thoát khỏi tai ách, Tiểu Thu mặt mày hớn hở cầm cái giỏ đi, ngay thơ cũng không cần phải đọc, riêng cái giỏ đó đủ cho nó sống sung sướng cả đời rồi.

Cửa mở ra, đằng sau hỉ nương là Tân Nguyệt đang khóc như hoa đào trong mưa, phấn trên mặt không ít hơn Trường Tôn Xung bao nhiêu, bị nước mắt rửa trôi, đang gục trong lòng Tân tiên sinh, Tân tiên sinh cũng hai mắt đỏ hoe, luôn mồm an ủi tôn nữ, thấy Vân Diệp đi vào, đứng dậy nói với Vân Diệp:

- Đối xử tốt với Tân Nguyệt, nó là đứa bé ngoan.

Nói xong xoay người xuống lầu ngay, tựa hồ không chịu nổi cảnh này.

Vân Diệp giật mình kinh hãi, y nuôi lừa chẳng hiểu tình lừa hay sao? Tân Nguyệt sớm đã ao ước được gả đi, tuy tình cảm với gia gia rất sau, nhưng cách không xa, có thể gặp bất kỳ lúc n ào, không thể nói tới thương tâm, mấy ngày trước còn hỏi mình nếu không khóc được thì làm sao, sẽ bị người ta chê cười. Sao hôm nay lại khóc thương tâm như thế, nhìn hai mắt nàng đẫm lệ, không phải do mấy thứ như gừng ớt tạo thành.

Vân Diệp cho rằng chuyện tới nơi, cái đập tình cảm của Tân Nguyệt mới vỡ, không kiềm chế được.

Mỳ đưa lên còn sống, Tân Nguyệt vừa khóc vừa ăn, còn bị một đám phụ nhân hỏi, có sống ( sinh) không, Tân Nguyệt run run nói một câu "sinh", những người đó mới bỏ qua.

Vân Diệp nhìn thấy Tân Nguyệt dùng giọng môi cầu cứu mình, không biết vì sao nàng khổ cực như vậy, nên không giải quyết được, nói với mọi người giờ lành sắp qua rồi, mau xuất phát.

Vân Diệp đi trước, Tân lão đại cõng Tân Nguyệt theo sau, lúc này bộ dạng cười đùa không còn thấy đâu nữa, ai nấy trông buồn bã, phụ nhân giàu tình cảm còn khóc, không biết trong lòng nghĩ gì, tóm lại rất bi thương.

Trình Xử Mặc vẫn ăn đòn, thực ra chỉ cần cầu xin, nợ chút ân tình là qua, ai ngờ tên ngốc này không biết thế nào gọi là đầu hàng, thế nào gọi là bỏ chạy, cứ ngồi đó ăn đòn, cho tới khi đám phụ nhân đánh mệt mới thôi, lúc này Trình Xử Mặc đứng dậy, lắc lắc cổ, cười hăng hắc với đám phụ nhân đánh hắn, thản nhiên như không theo Vân Diệp ra ngoài. Ra tới cửa tức thì ôm lấy tay, miệng méo đi kêu đau, đám phụ nhân thấy hắn không biết điều nên càng đánh tợn. Trường Tôn Xung cười như thằng ngốc, chân liêu xiêu, lúc này mới tỉnh lại từ ác mộng bị cướp, nhìn thảm cảnh của Trình Xử Mặc, lòng cân bằng hơn nhiều.

Có nội thị đợi sẵn, đem phong cáo chuẩn bị trước giao cho Tân Nguyệt, gia gia nàng cả đời mới leo được lên tứ phẩm, còn chẳng bằng tôn nữ của ông ta gả đi một lần.

Chóp mũi Tân Nguyệt sáng lên, đó là dầu hiệu rõ ràng nhất khi nàng hưng phấn, ôm y phục cáo phong lên xe trước ánh mắt hâm mộ của các phụ nhân xung quanh, nếu không được cáo phong, nàng không có tư cách lên xe bảy ngựa kéo của Vân gia.

Toàn bộ nghi trưởng bày ra, hai mươi bốn hộ vệ khôi giáp sáng loáng đi trước dẫn đường, tất cả khoác áo choàng đỏ thắm, cực kỳ uy nghiêm, quát lớn một tiếng, đại đội bắt đầu tiến lên, võ hầu cưới vợ khác quan văn và bách tính, đó là dùng trốn trận mở đường, ba tiếng trống cáo thiên địa, vạn tà xua tan.

Khi Vân Diệp đi trên đường không hề biết rằng ở hai bên đường có mười mấy bóng người nhanh nhẹn xuyên qua núi rừng, lùng sục tiến lên, hán tử cầm đầu là Lưu Hiến, trường cung sau lưng lúc này cầm ở tay, công năng của tai phát huy tới mức cao nhất, khi trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện bóng người, tiếng lên nỏ nặng nề chuẩn bị bắn ra thì một mũi tên dài đã xuyên qua yết hầu.

Hắn không tham dự hôn lễ vủa Vân Diệp, lấy cớ là không được khỏe, hán tử nhanh như báo đó làm gì có chút bệnh tật nào, bước chân tuy ngắn, nhưng tốc độ cực nhanh, đó là tên sát thủ thứ tư bị hắn bắn chết, là đầu lĩnh thị vệ trong cung, có thể sai phái hắn chỉ có hoàng đế và hoàng hậu.

Tân gia và Vân gia cách nhau không xa, trên đường vị trí ám sát tốt chỉ có vài cái, đám du hiệp, đao khách không biết sống chết, mơ tưởng dùng máu tươi của Vân gia đổi lấy tiền tài, giờ tiền tài chưa thấy đâu thì mạng đã mất.

Đá văng một tên thích khách đang thở dốc, xé y phục hắn ra, thấy hình xăm một con mãnh hổ, Lưu Hiến lẩm bẩm:

- Mãnh Hổ bang khốn kiếp, tưởng rằng bản thân có thể hành hành ở Trường An rồi sao?

Nói xong mũi sắt ở giày đã đá mạnh vào huyệt thái dương của thích khách
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc