- Lang quân trí sâu như biển, lần này nhất định khiến Lý gia trả giá đắt, tên hôn quân đáng chết đó một khi mê luyến vô ưu thảo, hắn sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Người thanh niên chẳng có chút vui mừng nào, ngẩng đầu nhìn trời:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, mong rằng lần này có thể thành công.
- Lang quân quá lo rồi, đám thổ nhân đó đều là hạng ngu xuẩn, lang quân dùng một cái kế nhỏ đã khiến chúng sập bẫy, vô ưu thảo tới từ phiên bang xa xôi, ở chố người Hồ cũng cực kỳ hiếm có, lão nô không tin ở Trường An có ai nhận ra nguồn gốc của nó. Cao vô ưu thảo cũng là do gần đây phát hiện ra, lần đó thương đội Đậu gia ta đi xa một chút, mới lấy được từ người Ba Tư, thực sự không nghĩ ra được có ai đi xa được hơn Đậu gia ta.
Người thanh niên nắm chặt tay đấm vào cây, không ai kỳ vọng kế hoạch này thành công hơn hắn.
Hắn vĩnh viễn không quên được thời khắc loạn dân xông vào Đậu gia, hào tộc cao với chớp mắt đã tan tành, tổ phụ trước khi đẩy hắn vào phòng bí mật, khuôn mặt già nua giàn dụa nước mắt, nói với hắn:
- Đậu Yến Sơn, cháu là gia chủ đời tiếp theo của Đậu gia, huyết mạch Đậu gia cần duy trì, nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được ra.
Từ cái lỗ ngầm, Đậu Yến Sơn nhìn thấy tổ phụ bị lăng nhục trăm bề, nhìn thấy đám tiểu nhân đắc thế dùng vải trắng buộc vào cổ tổ phụ từ từ siết chặt, tổ phụ không nói một lời, chỉ nhìn nhằm chằm vào lỗ ngầm, trấn an hắn trong im lặng, đừng ra.
Công tử phong độ mà trốn trong phòng kín đúng bốn ngày như chó, khi tất cả mọi người rời khỏi đống đổ nát, hắn mới bò ra.
Hào trạch cao quý ngày xưa chỉ còn lại đống hoang tàn, Đậu Yến Sơn tận mắt nhìn thấy, phóng hỏa không phải loạn dân mà là nha dịch, từ lúc đó hắn biết, hoàng đế muốn Đậu gia diệt vong, không phải đám loạn dân không có chủ kiến kia.
Đậu gia tiêu vong chỉ là một góc của tảng băng chìm, gia tộc ngàn năm nếu không có chuẩn bị làm gì có huy hoàng muôn đời như thế, Chu Đại Phúc là quân cờ ngầm mà Đậu gia để lại.
Khi các thổ vương Lĩnh Nam nối nhau quy thuận Đại Đường, Đậu gia đã vươn xúc tua tới Lĩnh Nam, quan hệ với thổ vương cực tốt, vũ khí, lương thực cùng với nữ nhân chính là chìa khóa để Đậu gia mở cánh cửa vào Lĩnh Nam, không một ai biết Đậu gia âm thầm làm những điều đó.
Nhiều năm nỗ lực cuối cùng có kết quả, đem vô ưu thảo hiến cho hoàng đế chính là chủ ý của Đậu Yến Sơn, là thân quyến của hoàng đế, hắn biết rõ bệnh của Lý Nhị, một khí phát tác là đầu đau không chịu nổi, vô ưu thảo chính là thuốc giải trừ thống khổ đó, tuy nói còn có tác dụng phụ không ai biết, nhưng hắn mong tác dụng phụ đó càng mạnh càng tốt.
Đậu Yến Sơn rất muốn nhìn thấy cảnh Lý Nhị kêu gào thống khổ do không có vô ưu thảo, đó là nguyện vọng lớn nhất của hắn khi còn sống, chỉ cần nguyện vọng này thành sự thực, đời này không nuối tiếc gì nữa.
Cứ cảm thấy quên mất một người, Đậu Yến Sơn vỗ đầu, khuôn mặt cười cợt kia hiện lên trước mắt.
- Vân huynh, tiểu đệ sao lại quên mất mất huynh nhỉ, thật không nên, vì một con tiện tỳ mà huynh ra tay, đẩy Đậu gia yên lành vào mười tám tầng địa ngục, giỏi lắm, nếu như không phải lo Tôn Tư Mạc nhìn thấu bí mật của vô ưu thảo, tiểu đệ đã không quên cho huynh một phần.
Khi Đậu Yến Sơn toàn thân áo đen đứng trong hậu viện Chu Đại Phúc nghiến răng niến lợi thì Chu Đại Phúc đi tiếp một vị khách tới đặt gỏi cá, tiếp khách xong, Chu Đại Phục tới hậu viện nói:
- Lang quân, sáng nay Vân Diệp tới hồng lư tự vơ vét lễ vật bỏ đi, trong đó có vô ưu thảo.
- Y tới hồng lư tự làm gì, nghe nói y xưa nay không có thiện cảm với triều đường, sao lại tới đó?
Đậu Yến Sơn rất lo, bất kể chuyện gì có Vân Diệp dính vào là có biến cố, hắn không thể không lo:
- Bẩm lang quân, lần này Vân Diệp tới hồng lư tự là vì công chúa, không biết hoàng đế nổi cơn điên gì mà lại vô duyên vô cớ gả công chúa cho Mông Tra, theo người trong cung báo về, lần này Vân Diệp ra mặt vì công chúa, giữa bọn họ có quan hệ mờ ám, theo phân tích tính tình của Vân Diệp, khả năng y muốn giết Mông Tra.
Chu Đại Phúc luôn luôn giống như con dao hắn nắm trong tay, bình tĩnh, trầm ổn, sắc bén, xưa nay làm việc không đem tình cảm cá nhân vào, một đao thủ giỏi cần phải có tố chất đó.
Đậu Yến Sơn cười lớn, chỉ cần nghĩ tới Mông Tra như khỉ đen quần thảo trên cơ thể trắng như tuyết của Lý An Lan là hắn muốn ôm bụng cười lớn, Lý Nhị trừng phạt nữ nhi của mình có thể nói là rất nặng, loại phụ thân như thế, ngay Đậu Yến Sơn cũng phải giật mình vì sự tuyệt tình của ông ta.
Vân Diệp à Vân Diệp, vì xả mối hận trong lòng, bất kể thế nào ta cũng để Mông Tra cưới Lý An Lan, dù chỉ là một đêm, khi câu truyện cười này truyền đi, Mông Tra dù bị ngũ mã phân thây cũng đáng, ta muốn xem xem ngươi nhổ răng trong miệng hổ thế nào.
Đậu Yến Sơn đắc ý, nhưng hắn xem thường tên yêu nghiệt Vân Diệp mất rồi, thứ thuốc phiện khiến tất cả người Trung Quốc đời sau căm thù đó, Vân Diệp có đầy đủ nhận thức, con ác ma đó một khi thả ra, hậu họa vô cùng.
Đầu xuân mặc dù thời tiết chuyển ấm, nhưng hơi lạnh vẫn chưa tan hết, ở thời tiết mặc áo kép này, Đường Kiệm ướt đẫm mồ hôi, mặt nhợt nhạt, nếu đúng như Vân Diệp nói, hơn hai trăm sáu mươi người Đường gia, không ai sống sót được.
- Vân hầu lúc này không phải lúc đùa, chuyện này không thể mang ra đùa được, thật thế à?
Đường Kiệm chứng thực lần nữa:
- Ông xem, ta đã bắt đầu ngông nghênh gọi ông là Lão Đường rồi, ông còn tưởng ta nói đùa à? À phải, khi mang Minh Nguyệt quyết tới tặng đừng để người khác biết, còn nữa chuyện này do công chúa phát hiện ra, không liên quan tới ta, khi ông chém đầu Mông Tra, bảo ta tới xem nhé.
Vân Diệp nằm khểnh trên giường, một tay chống cằm, nói:
- Ta đi nói với bệ hạ rằng chuyện này do công chúa phát hiện, ngươi nói xem bệ hạ có tin không? Công chúa mà có tâm tư này thì đâu bị rơi vào đường cùng như thế?
Đường Kiệm cũng rất hoài nghi trí tuệ của công chúa:
- Ta mặt kệ, Lão Đường ông là bậc nhân kiệt một đời, chuyện vặt này làm khó được ông à? Ta nói cho ông biết, chuyện này không đơn giản, sau lưng nhất định có kẻ sai phái, vô ưu thảo còn gọi là hoa địa ngục, do nước mắt ma quỷ hóa thành, chỉ cần lưu truyền ra, con dân Đại Đường sẽ bị nó hại cho người gầy như củi, đạo đức mất sạch, càng chẳng nói tới nam canh tác nữ dệt vải, ra trận giết địch nữa. Ta kiến nghị chỉ cần phát hiện ai có thứ này là lập tức hạ sát thủ, không trì hoãn chút nào.
Vân Diệp phải miêu tả anh túc thật ác độc, y không muốn cái danh " Đông Á bệnh phu" chụp lên người Trung Quốc từ thời Đại Đường.
- Ngươi miêu tả thứ này đáng sợ như thế, nhưng lão phu chưa thấy tính nguy hại của nó, ngươi luôn miệng uy hiếp lão phu, đây không phải là hành vi của quân tử.
Đường Kiệm ôm chút hi vọng cuối cùng, muốn Vân Diệp nói đây chỉ là lời nói đùa, trên đời chưa bao giờ có thứ ác độc như vậy.
- Lão Đường, bỏ ngay tâm tư hão huyền của ông đi, tầm nghiêm trọng của việc này vượt ngoài tưởng tượng của ông, muốn biết nó ác độc thế nào, đơn giản lắm, ông chỉ cần nhốt những thổ nhân kia vào phòng, cho bọn họ ăn uống, chỉ không cho dùng vô ưu thảo, nhiều lắm tới mai ông sẽ thấy thổ nhân biến thành ác quỷ, bọn họ sẽ bất chấp mọi giá xin ông vô ưu thảo, dù ông bảo bọn họ giết người thân nhất, bọn họ không có chút do dự nào.
Từ khi phát hiện ra thuốc phiện, Vân Diệp đã đặc biệt chú ý tới mấy thổ vương, không ai là không mắt đờ đẫn, môi thâm tím, người gầy như củi, nghe nói trước kia bọn họ là những dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến, từ một năm trước bắt đầu dùng vô ưu thảo, người dần dần biến thành nhẹ như chim én, nếu đám người này không phải con nghiện nặng, Vân Diệp thấy mắt mình không cần nữa.