Nghe Lý Thừa Càn bổ xung phần trí nhớ bị mất tối qua, Vân Diệp thoáng cái tỉnh táo ngay, ôm chăn ngồi đậy hỏi:
- Ngươi biết bệ hạ sẽ xử lý ta ra sao không?
- Ta tới là để xử lý ngươi đây, phụ hoàng thu lại quyền của các ngươi giao cho ta, nói là một đám bại gia tử khốn kiếp, bảo ta giáo huấn các ngươi một trận, nếu tâm tình ta tốt chửi mắng một trận là xong, nếu tâm tình không tốt, các ngươi ăn đòn, nếu ngươi chọn biệt giam ta cũng không ý kiến, mỗi người bốn ngày thôi mà, ngủ một giấc là xong, dễ lắm.
Tên Lý Thừa Càn này giờ cũng học cái xấu rồi, biết vận dụng quyền lực trong tay uy hiếp người khác, để tâm tình hắn tốt một chút, Vân Diệp nói đáp án:
- Ngươi dùng tiền trong tay chủ quán trừ đi ba rồi tính là hiểu ngay, đừng tính từ đuôi lên đầu, như thế ngươi sẽ bỏ qua con số nhỏ.
- Phụ hoàng đã nói đây là mánh vặt của ngươi, ỷ vào chút thông minh về toàn học lừa người khác, chỉ là trò che mắt, suy từ đầu tới cuối, trong chuyện gì cũng lấy phần tồn tại làm căn cơ, không tồn tại chính là ngươi dùng nhầm lẫn toán học che giấu đi. Giờ xem ra quả nhiên là như thế, sự thực chính là mỗi người bỏ ra chín đồng ba xu, mà không phải là chín đồng đúng không?
- Thái tử điện hạ quả nhiên thông tuệ, vi thần cưỡi ngựa không đuổi kịp.
- Diệp Tử, lần này xây cung điện ngươi đừng hận mẫu hậu được không?
Lý Thừa Càn đột ngột nói một câu làm Vân Diệp lấy làm lạ:
- Diệp Tử, ta là hoàng tử, có một người bạn không dễ dàng gì, có một người bạn như ngươi càng khó, ngươi có gì ủy khuất đều có thể nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi, nhưng đừng hận mẫu hậu ta được không?
Vân Diệp nhìn thái tử:
- Quầng mắt của ngươi không phải vì nghĩ một đồng kia, mà là lo ta hận nương nương mới cả đêm không ngủ ngon, đúng không?
Lý Thừa Càn do dự một lúc rồi gật đầu.
- Vậy ta nói cảm quan của ta về nương nương, ngươi ở bên phán đoán nhé?
Con không nghe lỗi của cha, đó là lời nho gia dạy, Lý Thừa Càn suy nghĩ một lúc rồi vẫn gật đầu.
- Lần đầu tiên ta gặp nương nương là ở nhà Ngưu Kiến Hổ, ta và Trình Xử Mặc trều hắn, bị hắn truy sát, bỏ chạy khỏi Ngưu phủ không cẩn thận xung đột với nghi giá, bị thị vệ hoàng cung bắt sống, đưa tới trước nương nương nhận phạt. Nương nương không phạt, chỉ bắt bọn ta vào cung học, đó không phải xử phạt, phải gọi là ban thưởng mới đúng.
- Nương nương cho ta ấn tượng rất tốt, ta luôn cho rằng làm mẹ phải như thế, ta không được thấy mẹ, nhưng nương nương cho ta một cảm giác vô cùng ấm áp.
- Về sau ta gặp tỷ tỷ ngươi, không giấu ngươi, tỷ tỷ ngươi trông rất giống một người, chẳng khác gì đúc cùng khuôn, ở thế giới kia nàng là thê tử của ta, cho nên ta mới mất kiểm soát, tiếc là bề ngoài giống nhau, lòng người lại khác. Bề ngoài của tỷ tỷ ngươi là người thân nhất của ta, nhưng linh hồn chứa trong đó khiến ta cực kỳ căm ghét, cho nên ta mới mất lý trí chống đối thái thượng hoàng. Ngươi biết không, khi nương nương quỳ xuống đất cầu xin cho ta, ta thề cả đời này không làm chuyện gì có lỗi với nương nương.
- Chuyện sau này ngươi đều biết, bán móng sắt, nói là nương nương lấy tiền của ta, không bằng nói nương nương bảo vệ ta, ngươi biết đó, lần ấy chúng ta quét sạch một mẻ lưới trên triều.
- Vì có nương nương bảo vệ, nên ta chỉ mang tiếng Trường An tam hại mà không bị tổn hại thực chất nào, ngươi nói ta có hận nương nương không? Còn về phần xây cung điện, đó chỉ là một trò chơi giữa ta và nương nương, thực ra ta có xây được không đều không bị phạt.
Nói tới đó Vân Diệp ngừng lại hỏi:
- Thừa Càn, ngươi thấy nương nương bắt chẹt ai ngoài ta không?
- Không có, tuyệt đối không, mẹ ta hiền lương thục đức, tuyệt đối không làm loại chuyện này, dù trong cung có quẫn bách đến đâu, mẹ ta thậm chí không mặc váy dài quét đất, không đưa tay ra xin bất kỳ ai, dù với cữu cữu của ta.
Vân Diệp cười một lúc, nói tiếp:
- Thừa Càn, ngươi còn nhớ khi ta mới bán móng ngựa, ngươi cũng được ít tiền, kết quả bị bệ hạ lấy mất, tiếp đó ta bị nương nương tới bắt chẹt. Điều đó nói lên nương nương không coi ta là người ngoài, coi ta như bậc con cháu không hiểu chuyện, lấy tiền dư trong tay chúng ta là chuyện mỗi bậc cha mẹ đều làm, nương nương không cho rằng đó là bắt chẹt, mà là thiên kinh địa nghĩa, giờ ngươi còn nghĩ ta hận nương nương không?
Lý Thừa Càn cười lớn, tất cả mây đen tan hết, Vân Diệp nhìn ra đó là nụ cười trút đi gánh nặng.
Đang cười đột nhiên hắn dừng lại hậm hực nói:
- Tỷ tỷ ta đúng là ngu xuẩn, nam nhân như ngươi mà không muốn, tỷ ấy muốn nam nhân thế nào? Nếu như ngươi làm tỷ phu của ta thì tốt biết bao. Diệp Tử, nói cho ta biết, thế giới kia của ngươi có phải là Bạch Ngọc Kinh không? Nơi ấy có một người rất giống tỷ tỷ ta, ngươi rất thích nàng?
Lý Thừa Càn vô cùng khẩn trương, hắn luôn muốn biết rốt cuộc có Bạch Ngọc Kinh không?
- Thừa Càn, ta nói cho ngươi biết, ngươi nhớ trong lòng là được, nếu không sẽ mang tới họa sát thân cho ngươi, đúng, Bạch Ngọc Kinh có tồn tại, ta đã tới đó, người ở đó có thể bay lên trời, lặn xuống biển sâu, chỉ tiếc ta không về được nữa.
Lý Thừa Càn cho rằng biết một bí mật cực lớn mà hưng phấn run lên, lắp bắp hỏi:
- Vì sao không về được, chúng ta cùng đi, ta cũng muốn xem.
- Nơi đó có một lý luận kỳ quái, khi người chạy nhanh hơn ánh sáng, có lẽ thay đổi được thời gian, Thừa Càn, ngươi nói xem chúng ta làm sao mới chạy nhanh được hơn ánh sáng.
Cằm Lý Thừa Càn như rớt ra, lâu lắm mớ nói:
- Ai mà biết ánh sáng chạy nhanh như thế nào.
- Ta biết, ngươi chia một canh giờ làm bảy nghìn hai trăm phần, mỗi phần thời gian đó ánh sáng có thể chạy sáu mươi vạn dặm.
Vân Diệp cười khổ:
- Thế chẳng phải vĩnh viễn không thể à? Những người ở đó muốn tới thì sao?
- Muốn tới đây cũng phải chạy nhanh hơn ánh sáng, nếu như có người làm được thật thì hắn thành thần tiên, thành thần tiên rồi ai còn bận tâm có làm hoàng đế hay không, cho nên ngươi yên phận đi, suy nghĩ tới Tiết Duyên Đà, Thổ Cốc Hồ, Cao Lệ, Thổ Phồn còn hơn.
- Diệp Tử, ta hỏi câu cuối cùng, hỏi xong ta đảm bảo sau này không hỏi nữa, cũng không nói khắp nơi, ngay cả phụ hoàng cũng không nói, ta đảm bảo.
- Vậy hỏi đi, đó là câu cuối cùng, về sau ngươi còn hỏi ta sẽ đánh ngươi.
- Người nơi đó có thể bay lên trời, vậy có phải sống được rất lâu.
- Bình thường sống tới bảy tám mươi tuổi, già nhất nhình như chỉ có một trăm hai mươi tuổi, già hơn nữa thì ta chưa nghe qua.
Vân Diệp nói thật, thế giới trước kia của y tuy tuổi thọ bình quân nhiều hơn người triều Đường, nhưng tuổi thọ cao nhất chưa chắc đã bằng người triều Đường.
Lý Thừa Càn rất thất vọng với câu trả lời, nhưng hắn vẫn giữ lời thề, không hỏi nữa.
Bất kể bí mật nào giấu trong lòng quá lâu cũng sẽ thành gánh nặng, giờ có người chia sẻ gánh nặng thật quá tốt, Vân Diệp vốn cho rằng sẽ đem bí mật này xuống mộ, hiện khác rồi, Vân Diệp phải có một câu trả lời thẳng thắn, đó là mình thực sự đã tới Bạch Ngọc Kinh, chứ cứ ỡm ờ mãi, người ta sẽ hoài nghi, thậm chí nghi ngờ nhân phẩm của ngươi.
Lời nói dối sẽ không thể duy trì lâu, là ngươi sẽ luôn suy nghĩ, so với việc để họ nghĩ theo hướng không tốt, chẳng bằng nói thẳng ra.
Lời đảm bảo của Lý Thừa Càn chẳng đáng tin lắm, thiếu niên non nớt như hắn mà có thể giữ kín trước mặt hai con quỷ ngàn năm Lý Nhị, Trường Tôn thị mới là lạ.
Hơn nữa sơ hở của mình quá nhiều, nếu hiện không bù đắp sẽ không còn cơ hội nữa.