Hồng Thành tới tìm Vân Diệp, hắn có chút đắc ý, không biết vì sao lại đi tập tễnh, hắn vừa mới nắm được âm phù mới, chuyên môn dắt một con dê tới cảm tạ Vân Diệp.
- Vân hầu, Lão Hồng đã nắm được âm phù do ngài dạy rồi, đều là Hán tử trong quân, Lão Hồng không nói mấy lời chua lè nữa, hôm nay tới đây là để bồi tội hôm qua mạo phạm. Ngài xem, ta đã tự đâm mình một đao, nếu Vân hầu còn chưa hài lòng, Lão Hồng đâm tới khi ngài hài lòng, được không?
Tên khốn này tới đây không phải để bồi tội, mà là để uy hiếp, trúng đao với hắn mà nói là chuyện cơm bữa, hắn đã đâm bản thân một đao rồi, Vân Diệp còn có thể làm gì, tha thứ chứ sao nữa, mấy thằng hâm hâm trong quân là như thế đấy, xin lỗi tử tế mà cứ biến thành máu me be bét như vậy.
Nhìn cuốn Thuyết văn giải tự trong tay hắn, đã nhăn nhúm hết rồi, Vân Diệp trợn mắt lên, lại thở dài, gián điệp Đại Đường không thể toàn những thằng cha bại não thế này được, Thuyết văn giải tự từ lúc xuất hiện tới nay không biết đã in bao nhiêu bản rồi, số ả rập đã dạy ở thư viện gần một năm, Toán học sơ giải mà mình biên soạn cũng không biết in bao nhiêu lần, ngươi cầm cuốn sách rách đi khoe khoang khắp nơi thế này chỉ cần tên gián điệp nào có chút đầu óc là có thể đoán tám chín phần âm phù của ngươi. Lý Nhị dạy thủ hạ mình tín nhiệm nhất như thế đấy à? Anh tài thiên hạ trong tay ông là thế đấy à?
- Vân hầu, hiện giờ bí truyền Đại Đường ta hẳn không còn sơ hở gì nữa rồi hả?
Hồng Thành còn có mặt mũi hỏi, Vân Diệp muốn tẩn hắn rồi.
- Lão Hồng, hiện giờ giờ ta tức giận vô cùng, ngươi phải để ta đánh cho một trận ta mới nói cho ngươi nguyên nhân. Trước tiên cho ngươi biết, hiện giờ ta giận không phải vì chuyện hôm qua, mà do ngươi vừa gây ra, Đại Đường có thằng ngu như ngươi là sỉ nhục của bệ hạ, là bi ai của đám thần tử bọn ta.
Vân Diệp nghiến răng rít lên:
- Lão Hồng, mau cởi giáp trụ ra, ăn một trận đòn có nhiều ích lợi lắm, tiểu đệ năm đó ăn một trận, thế là có cách chế muối, không biết huynh ăn trận đòn này sẽ có được cái gì.
Trình Xử Mặc không biết ở đâu nhảy ra, lại nói với Vân Diệp:
- Tiểu Diệp, cô nàng của ngươi không cho ta giết dê, nói là nàng ăn ít đi một miếng để lại một đường sống cho dê, cứ thế này thì hai huynh đệ ta chỉ có thể ăn chay thôi.
Lão Hồng nghe Trình Xử Mặc nói thế mau chóng ném giáp trụ sang một bên, để thân trần nới với Vân Diệp:
- Có tiểu công gia đảm bảo nhé, phải có cái gì đó, hay là hầu gia đánh ta hai trận, đổi lại hai cái?
Ai nói hắn ngốc chứ? Con mẹ nó còn khôn hơn khỉ, Vân Diệp giận tới run rẩy, chỉ Hồng Thành bảo Trình Xử Mặc:
- Tên khốn kiếp này phạm lỗi lớn, hôm nay phải cho hắn nhớ, Xử Mặc, ngươi tay to, đánh hắn đi, ta đánh chẳng khác gì đấm lưng cho hắn, muốn hắn nhớ phải để ngươi đánh, kiếm chỗ mềm mà đánh.
Không đợi Vân Diệp nói tới câu thứ hai, Trình Xử Mặc đã xông tới cho một đấm vào bụng Hồng Thành, đánh Hồng Thành cong người lại, một cú giật khuỷu trúng ngay lưng, không đợi Hồng Thành kịp kêu thảm, một loạt quyền cước tung ra, thấy Hồng Thành không nhúc nhích được nữa hắn thỏa mã vỗ tay, nói:
- Lão Hồng, đây là ngươi tự nguyện nhé, không phải Lão Trình này thiếu nghĩa khí, ngươi nghe thấy rồi đấy, huynh đệ ta muốn ngươi nhớ kỹ, không nặng tay, sợ ngươi không nhớ.
- Trình Xử Mặc, tên tiểu tử ngươi nhớ lấy, không ai có thể vô cớ đánh lão tử, thù này lão tử nhớ rồi.
Không hổ là mãnh tướng trong quân, ăn đòn nặng như vậy mà lời dọa dẫm vẫn nói rất rõ ràng:
- Ngươi còn có mặt mũi tìm Xử Mặc gây phiền phức à? Xử Mặc, ngươi ra ngoài trước đi, lời tiếp theo đây ngươi không nên nghe, cũng không thể nghe, ra ngoài đuổi hết người không liên quan đi, trong vòng ba mươi bước không cho ai tới gần.
Vân Diệp nghiêm mặt nói:
Trình Xử Mặc biết Vân Diệp nhất định có những lời rất quan trọng nói với Hồng Thành, chuyện liên quan tới Bách kỵ ti, hắn đúng là không nên ở bên nghe. Gật đầu rồi ra ngoài.
Hồng Thành cũng cảm giác được Vân Diệp hình như giận thật rồi, ngoan ngoãn bò dậy, khom người đợi dạy bảo.
- Lão Hồng, ngươi thân ở bách kỵ ti, phải biết giữ bí mật ra sao, dù thê tử nhi nữ cũng không thể nói, tay ngươi cầm cuốn Thuyết văn giải tự, miệng bô bô nói đã nắm được cách giải âm phù là ý gì? Bất cẩn như thế là tác phong xưa nay của ngươi à? Là tai mắt của bệ hạ, ngươi không xứng chức. Âm phù mới nhìn thì phức tạp, thực chất rất đơn giản, người có chút đầu óc là có thể tìm ra đầu mối, phá giải dễ như trở bàn tay. Ngươi cho rằng vì sao ta chuyên môn lấy một quyển sách phổ thông nhất dạy các ngươi âm phù? Đó là vì muốn ngươi hiểu, sau khi nắm được âm phù rồi mau chóng đổi cuốn sách khác, âm phù này ta biết, Hứa Kính Tông biết, Tôn đạo trưởng biết, Lý Tịnh biết, bao nhiêu người biết như thế còn bí mật gì nữa? Ngươi còn chê người biết chưa đủ sao mà vác quyển sách này đi khắp nơi?
Hồng Thành tích tắc đã mồ hôi như mưa, quỳ một chân xuống, vết thương trên chân rách ra, máu tươi từ cổ chân chảy xuống:
- Xin Vân hầu dạy bảo, xin Vân hầu cứu ta.
- Lão Hồng, muốn bảo mật, trước tiên người biết càng ít càng tốt, ngươi trở về tự viết một cuốn sách, không cần quan tâm tới nội dung, chỉ cần viết tất cả chữ ra là được, đem quyển sách đó lưu hành nội bộ, như vậy không sợ xảy ra chuyện tiết lộ bí mật nữa, đương nhiên tiền đề là các ngươi không tự phản bội.
- Vân hầu, hạ quan chỉ biết chữ, không biết viết sách ra sao.
Hồng Thành ấp úng nói:
- Cái cần chính là ngươi không biết viết sách, bản thân ngươi còn chẳng biết mình viết cái gì thì người khác đoán thế nào? Làm sao phá âm phù của ngươi? Xéo đi! Sau này để ta ít nhìn thấy ngươi thôi, thấy loại như ngươi ta lại nổi giận, ta còn muốn sống thêm vài năm.
Hồng Thành mặc y phục vào, cuối cùng hắn đã hiểu, Vân Diệp không muốn xen vào vũng nước đục Bách kỵ ti, y ngứa mắt với sự ngu ngốc của mình, cho mình một chủ ý tuyệt diệu, như thế nếu phát sinh sự kiện lộ bí mật sẽ không liên quan tới y.
Nghĩ tới quy định ngặt nghèo ở Bách kỵ ti, Hồng Thành liền bỏ ý định kéo Vân Diệp vào trong đó.
Đuổi Hồng Thành đi rồi Vân Diệp rời lều, bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một lớn, cách mấy chục bước thôi đã không nhìn thấy bóng người nữa, trên mặt đất tuyết dày nửa xích, đi theo con đường nhỏ được phụ binh dọn ra, Vân Diệp tới trước cái lều chóp nhọn cực lớn, nhìn thấy thi thoảng có phụ binh cầm cái gậy dài gạt tuyết trên nóc lều.
Trận tuyết này quá lớn, tiếp tục như thế sẽ thành uy hiếp lớn với đại quân, ít nhất không thể vận chuyển được lương thảo. Tất cả mọi người đều chỉ biết trong ngày tuyết lớn có được ngụm canh nóng thì khoan khoái thế nào, hiện hưởng thụ như thế bị giảm một nửa, tối không còn canh nóng nữa.
Nước có rất nhiều, gần như vô cùng vô tận, tuyết trắng đầy đất là nguồn nước tốt nhất. Nhưng đi đầu tìm chất đốt đây?
Mục dân sử dụng phân trâu khô, giờ năm vạn đại quân tập trung ở trong chu vi mười dặm này, chỉ sợ thứ đốt được sớm đã đốt hết rồi, dù dùng phân trâu dù cho một trăm vạn con trâu cùng ỉa cũng chẳng đủ phân mà đốt. Hiện giờ tuyết rơi còn chưa lạnh lắm, đến khi tuyết ngừng rơi, cái rét cắt da cắt thịt sẽ tới. Nhưng chỉ có thể mong trận tuyết lớn này sớm dừng lại.