Tháng chín, Quan Trung trên bình nguyên vẫn cây cỏ xanh um. Sóc Phương cổ thành đã rơi trận tuyết đầu tiên, tuyết bay lả tả bao trùm toàn bộ thảo nguyên, năm nay cuộc sống trên thảo nguyên cũng không tốt, đầu tiên là đại hạn, ngay sau đó là châu chấu, mặc dù không đáng sợ như nạn châu chấu của Quan Trung nhưng cũng tổn thất rất nhiều ngưu dương. Cỏ không tốt, tự nhiên ngưu dương sẽ không béo khỏe. Hiệt Lợi đã bình diệt mấy bộ tộc kêu gào kích liệt nhất, dùng đầu của họ truyền hịch tứ phương, thảo nguyên đã an tĩnh trở lại, không có thanh âm nào khác. Ngay khi Hiệt Lợi tự đắc ý mãn thì đệ đệ thân thiết của hắn là Đột Lợi đã âm thầm ký kết minh ước với Đại Đường. . .
Lý Tịnh không thấy bóng dáng, Lý Tích cũng không thấy bóng dáng, ngay cả đầu lĩnh của Sóc Phương cổ thành là Sài Thiệu cũng biến mất trong tầm mắt mọi người, triều đình Đại Đường chỉ có cảnh tường hòa, mọi người bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho thái thượng hoàng Lý Uyên, không ai để ý tới mấy vị mất tích đó, toàn coi như họ đến Tần Lĩnh săn thú cho Lý Uyên rồi. Năm nay thu hoạch không tốt, lẽ nào còn không cho phép mọi người lấy thú săn làm quà?
Vân Diệp thì lăng xăng ở Sóc Phương, ai có thể nghĩ đến đường đường thái thượng hoàng lại đặc biệt dùng quân báo, thiên lý xa xôi đến Sóc Phương đòi nợ, không phải là mấy lượng vàng sao? Còn tính toán lợi tức một cách rõ ràng, đây đã không phải là lợi tức của cho vay nặng lãi rồi, đây là lợi tức của cá voi trở mình, dựa vào cái gì ngay cả ngươi nửa đêm tiểu nhiều cũng tính lên đầu ta? Ngươi bớt tìm gái thì còn tiểu nhiều nữa không?
Sắc mặt Sài Thiệu cổ quái, hai anh em Tiết Vạn Triệt, Tiết Vạn Nhận vẻ mặt chất phác, phỏng chừng đã ngu người rồi.
Đều là Lão Hà tạo nghiệt, đoàn xe nhà hắn trùng trùng điệp điệp khoe khoang khắp thành Trường An, nói là người tái ngoại tiền nhiều, dễ lừa gạt. Truyền thuyết một cuộn vải đổi ba con bò vừa truyền ra, cả chợ Trường An xôn xao. Nhà lão Hà đã sớm rách nát, tự nhiên sẽ không quan tâm đến thể diện của quý tộc, thẳng thắn trở mặt làm thương nhân, ngoài khiến mọi người ước ao, không khỏi nhiều hơn vài phần khinh bỉ.
Lão Hà nghiêm ngặt tuân theo thuyết pháp của Vân Diệp, chính là không ăn mảnh, mình đã kiếm được miếng thịt to ăn đến miệng dính đầy mỡ, tự nhiên muốn kéo theo các huynh đệ nghèo ăn cùng. Chỉ có nhiều người, sinh ý này mới có thể làm được lâu dài.
Người biết về Lão Hà đều biết, tên mập đó còn chưa có ánh mắt như vậy, cũng không có gan lớn như vậy. Khi họ biết đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu tam hại Vân Diệp ngay tại Sóc Phương thì đều ngậm miệng lại, chỉ là khoái mã liên hệ đệ tử trong nhà tại Sóc Phương, muốn biết tình hình cụ thể.
Trưởng tôn nhìn thấy Vân Diệp kiếm tiền luôn đỏ mắt, lần này không tiện tìm Lý Nhị tạo áp lực cho Vân Diệp, bởi vì số lần Lý Nhị làm ác quá nhiều, nhiều nữa sẽ tổn thương tình cảm. Tiểu tử này hiện tại có lẽ cho dù ở Trường An cũng sẽ né tránh hoàng cung. Lần trước thái thượng hoàng còn nói chuyện Vân Diệp nợ hắn tiền, có chút mất mát, nói tiểu tử này hiện tại cũng không tiến cung nữa, khả năng sớm quên lão nhân hắn rồi.
Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Quân báo tìm Vân Diệp đòi tiền chính là tới như thế.
Hoàng gia chung quy muốn trên tất cả mọi việc chen vào một chân, đây là khống chế dục sinh ra đã có của họ đang tác quái. Cũng may, trưởng tôn hiện tại vẫn biết dùng thái thượng hoàng để làm ngụy trang, che giấu khát vọng nồng nhiệt của bản thân đối với tiền tài. Điều này nói rõ nàng vẫn chưa rơi xuống tình trạng không chỗ nào cố kỵ.
Đại Đường có vài vạn quan lại, hình như nàng chỉ nhận định hãm hại một mình Vân Diệp. Trong mắt Sài Thiệu, Tiết gia huynh đệ đây là tiêu chí của sủng tín. Thư bắt chẹt như thư nhà khiến cho họ hầu như tan vỡ, hoàng gia đối với Vân Diệp không hề khách khí. Loại quan hệ thân thiết này không phải là tiền có thể đổi được. Trong lòng Sài Thiệu con rể của Lý gia cũng sinh ra lòng đố kỵ, chưa bao giờ được Lý Uyên hoặc là Lý Nhị bắt chẹt qua, hắn cho rằng đây là một loại hạnh phúc.
Vân Diệp không cho rằng như thế, y luôn luôn bị khi dễ, điều này làm cho trong lồng ngực y tràn ngập lửa giận, từ khi y đi tới Đại Đường toàn gặp phải nhân vật mạnh, mặc dù y cũng có thể ngược đãi một số người nhỏ yếu hơn mình. Y tự nhận là cao hơn những người cổ đại dã man này một bậc nên y thật sự là làm không được, dù cho khi ở Lũng Hữu đá mông người khác, y cũng sẽ không quên cho những người đó một chút bồi thường, trưởng tôn không cho bồi thường, từ đồng giá trao đổi này không tồn tại trong từ điển của nàng.
Sau khi Vân Diệp làm cho bản thân an tĩnh lại tiếp tục xem bức thư bắt chẹt đó: Nghe nói trên thảo nguyên có một loại da sơn dương, bằng da mềm nhẹ, làm thành áo khoác có vẻ cao quý, sai y tại Sóc Phương lưu ý một chút, kiếm khoảng trăm tấm, trở về làm vài bộ y phục. Còn có một loại dược liệu gọi dâm dương hoắc, có công hiệu cường thân kiện thể, kiếm mấy xe, trở về nấu cháo ăn, về phần thù lao thì khấu trừ từ trong giấy đánh cược, phần còn lại thì lấy mấy xe ngưu hoàng trên thảo nguyên bổ sung cho đủ, lão nhân gia hắn cũng nhận tạm vậy. Trưởng bối mà, chịu tí thiệt thòi với hậu bối là điều nên làm.
Xem đến chỗ này Vân Diệp lập tức muốn xỉu, dâm dương hoắc dễ kiếm, trên thảo nguyên rất nhiều, lão nhân gia ngài đem nó làm cơm ăn cũng không sao. Khi tới đây Tôn Tư Mạc tìm người đào rất nhiều, có thể thỏa mãn yêu cầu, tráng dương mà, nam nhân nào không cần chứ? Da sơn dương, trong tay Vân Diệp cũng chỉ có bảy tám tấm, thứ đó quá ít, trên thảo nguyên không sinh sơn dương, chỉ một số thương đội từ Tây Vực tới mới có, mấy tấm này vẫn là Vân Diệp cắn răng mua lại, chuẩn bị trở lại làm mấy cái mũ cho nãi nãi Tân Nguyệt. Về phần ngưu hoàng, Lão Hà giết mấy nghìn con bò cũng không tìm ra được 10 cân ngưu hoàng, các ngươi muốn mấy xe?
- Vân hầu không cần lo lắng, thái thượng hoàng chưa bao giờ mở miệng hỏi đồ với thần hạ, lần này thái thượng hoàng lên tiếng, không riêng gì nói cho một mình Vân hầu nghe, là nói cho năm vạn các tướng sĩ của Sóc Phương nghe. Có thể thay thái thượng hoàng phân ưu, là trách nhiệm nghĩa bất dung từ của thần tử chúng ta. Không nói chỉ là mấy xe tục vật, cho dù muốn đầu của Hiệt Lợi chúng ta cũng phải dốc toàn lực. Da sơn dương, ngưu hoàng? Lão phu cũng không tin tìm khắp nghìn dặm Sóc Phương cũng tìm không đủ những thứ này?
Sài Thiệu là người tốt, người rất tốt, người có thể tự động gánh vác oan ức đều là người tốt, biết hắn muốn ở trước mặt cha vợ biểu hiện một chút, có vẻ ghen tức với Vân Diệp, cha vợ cần đồ không tìm đứa con rể hắn, mà tìm Vân Diệp, một người ngoài không liên quan gì. Điều này làm cho hắn cảm thấy bản thân bị gạt bỏ rồi.
Tiết gia huynh đệ càng xoa tay muốn biểu hiện, Tiết Vạn Triệt đã bắt đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Sài Thiệu:
- Đại soái cứ ngồi đi, mạt tướng sẽ đến một trăm bộ lạc chung quanh, chỉ mấy xe lễ vật thì không thành vấn đề.