Chuyện làm trọn vẹn, lại kiếm được một bữa rượu, thấy trời sắp tối không rời thành được nữa, liền cùng Lão Trang và Lưu Tiến Bảo ôm bụng no căng về nhà, thoải mái tắm nước nóng, định ngày mai về Ngọc Sơn. Y không muốn ở lại Trường An lấy một ngày, tựa hồ ngửi thấy mùi máu tanh, rửa thế nào cũng không sạch.
- Lão Lô, ta đã tận lực rồi, một vạn quan tiền của ông dùng để cứu thê tử lão mẫu của ông đó, yên nghỉ đi.
Vân Diệp dùng âm lượng chỉ bản thân mới nghe thấy nói với bầu trời đêm bên ngoài.
Vân Diệp ngủ liền một lèo cho tới khi trời sáng bảnh, quản gia cô cô vừa than phiền nói trong nhà chỉ còn lại mình và mấy tỷ tỷ thật vắng vẻ, vừa mặc quần áo cho Vân Diệp, để bản thân trông thật bận rộn.
- Cô cô muốn tới trang thì cứ đi, có ai ngăn đâu, nói nhiều thế làm gì? Người trong nhà mấy ngày không gặp đã xa lạ rồi sao?
Thật không chịu nổi nữa, riêng mặc quần áo đã tốn mất một tuần hương, không biết ta đang vội đi sao? Vân Diệp nóng ruột kêu trong lòng.
Muộn rồi, bị chặn lại ở cửa, chính là tên thái giám chết tiệt bị Vân Diệp cho một trận đòn.
Hắn cười tủm tỉm nói nương nương có lời mời, còn nói mấy lời rắm thối là vốn định tới trang, không ngờ Vân hầu còn ở phủ tại Trường An, chuyến công sai này thật nhẹ nhàng, cái nụ cười hạnh phúc trên tai họa của người khác viết rõ trên mặt.
Vừa mới vào hoàng cung liền gặp chư vị lão đại tan triều.
- Ái chà chà, một món ăn châu chấu của Vân hầu làm lão phu ích cốc ba ngày, thiếu chút nữa gặp Diêm vương, ân đức nhường này không thể không báo đáp, sau khi gặp bệ hạ xong thì tới nhà lão phu nhé, lão phu chuẩn bị ba cân châu chấu khoản đãi Vân hầu, đến đúng giờ nhé, đừng làm phụ tâm huyết của lão phu.
Lão già Lý Hiếu Cung này sao hồi ở Giang Nam không bị họ Tiêu kìa làm thịt nhỉ, thân trúng ba mũi tên rồi còn sống khỏe mạnh gây hại cho lão tử.
- Cùng đi, cùng đi, lão phu cả đời ghét ác như thù, ngứa mắt nhất là nhìn thấy ba cân châu chấu kia sống tới ngày mai, hôm nay nhất định phải cho chúng táng thân trong bụng Vân hầu mới hả mối hận trong lòng lão phu, Vân hầu sẽ không để lão phu phải vất vả chờ đợi chứ?
Vương Khuê ông là một lão phu tử, không ở nhà giáo dục con cái, góp phần làm quái gì?
Gập ngón tay tính, hôm nay có hai vương gia, sáu công tước, mười mấy vị hầu tước, bá tước trở xuống không tính, đây là lực lượng ghê gớm lắm rồi, xem ra đại yến châu chấu không đi không xong, bọn họ đang nén hận đợi Vân Diệp xấu mặt.
Chỉ không biết rằng gặp hoàng hậu nương nương xong còn sống mà rời cung đi thưởng thức châu chấu không.
Trường Tôn hoàng hậu hiện giờ không thích ngồi, đại khái là vì mang thai, trong lòng bứt rứt, thêm vào trời nóng nực, đi đi lại lại trong đại điện không yên tĩnh nổi.
- Nương nương, nếu như nóng quá không bằng vi thần kiếm ít băng đặt ngoài điện, như thế một là không ảnh hưởng tới sức khỏe của nương nương, lại mát mẻ hơn một chút.
Phạm lỗi phải có giác ngộ nịnh bợ, Vân Diệp không phải thứ ngốc tính thẳng như ruột ngựa, khi nào cần cong đạt được mục đích cũng phải cong.
- Năm nay thiên tai lớn, trong cung tiết kiệm chút nào hay chút đấy, bổn cung đâu có thủ đoạn hóa đá thành vàng của Vân hầu, đành tiếp kiệm một chút từ tiêu dùng ăn uống, chia sẻ lo lắng với bệ hạ thôi. Nghe nói hôm qua ngươi tới Giáo phường ti? Làm cái gì? Tên tiểu tử chưa thành niên kia không việc gì chạy tới đó làm gì, điều bổn cung dạy bảo trước kia đi đâu cả rồi? Muốn ngươi cân nhắc kỹ rồi mới làm, lần này ngươi thả đám già trẻ Lô gia là trái lệnh, ai cho ngươi cái lá gan lớn như thế?
Mới đầu hoàng hậu còn có ý đi dần vào vấn đề, ai ngờ chủ đề vừa mới triển khai đã không nhịn được nói thẳng ra, đối với bà ta mà nói đây là điều cực hiếm thấy. Nếu như hoàng hậu không vòng vo nữa, Vân Diệp cũng không thể lấy sơ hở trong lời nói để đối phó, như thế là không tôn trọng với hoàng hậu, y luôn không đành lòng lừa gạt nữ nhân cực kỳ xinh đẹp này.
- Chẳng có tâm tư cổ quái nào, cũng không phải vì thần muốn làm bệ hạ xấu mặt, vi thần không nhịn được làm thế là vì không muốn thấy thảm cảnh của Vân gia tái hiện ở Đại Đường ta.
- Ồ, hôm nay không lý do, không kiếm cớ, thậm chí cũng không ba hoa bẻm mép, hiếm có đấy, xem ra chuyện này đúng là chạm vào chỗ đau của ngươi.
Trường Tôn hoàng hậu không quen với sự thẳng thắn của Vân Diệp cho nên hơi ngẩn ra.
- Nương nương cho thưa, khi đó thần ở nóc điện Thái Cực vô cùng sợ hãi, trên đầu là điện quang lượn lờ, bên tai là tiếng sấm đì đùng, cho nên sợ đái cả ra quần, nhưng thần vẫn cắn răng mà chống đỡ, không phải vì điều gì khác, chỉ vì hi vọng bớt được vài người chết, để đám hào môn kia biết khó mà lui, đừng có tranh chấp với bệ hạ, không ngờ Lo Thọ Lô Tử An bị thất bại kích thích nói lời đại nghịch bất đạo kia, rốt cuộc rơi vào tử địa, đó là reo gió gặt bão. Lô Giang bất chấp tất cả chỉ muốn Lô gia phát dương quang đại, chỉ cần gia tộc vinh diệu thì ngay cả mạng của minh cũng cược vào, thần không thương hại ông ta, ông ta tự tìm đường chết. Nhưng những phụ nữ trẻ nhỏ kia có tội gì? Bọn họ bị cưỡng ép lên chiến xa, chiến xa đổ rôi, chờ đợi bọn họ là vận mệnh bi thảm cỡ nào, nội tâm thần bất an cho nên mới làm việc này, xin nương nương trách phạt.
Vân Diệp nói xong khom người thi lễ chờ đợi.
Trường Tôn hoàng hậu thở dài, không nỡ xử phạt, nhìn ra sau bình phong, không thấy động tĩnh gì liền cho y rời đi, qua về Ngọc Sơn suy nghĩ.
Không ngờ lần này lại qua ải dễ dàng qua ải như thế, đừng thấy y nói với Lão Hà rất nhẹ nhàng, thực ra Vân Diệp hiểu rõ lần này Lý Nhị sẽ không dễ bỏ qua cho mình, từ lúc hoàng hậu bắt đầu nói chuyện là biết rồi, không ngờ đầu voi đuôi chuột như thế.
Quay đầu lại nhìn hoàng cung nguy nga cao lớn, y biết rằng đây là lần cuối cùng mình tham dự vào đấu tranh triều chính gian trá, toàn thân tựa hồ nhẹ nhõm không ít, bất giác y bật cười, đây mới là cuộc sống mình muốn, dù đó là ngày ngày cùng Tiểu Nha đi chăn lợn.
Trường Tôn hoàng hậu quay về sau bình phong nhẹ nhàng day thái dương cho Lý Nhị, Lý Nhị tựa hồ đã ngủ, chỉ có ngón tay hơi giật giật chứng tỏ nội tâm của vị đế vương này không yên tĩnh.
- Tên tiểu tử đó sẽ không tham dự vào triều chính nữa, không bao giờ nữa.
Lý Nhị dịu giọng nói:
- Sao bệ hạ biết? Y là kẻ ngốc nghếch chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn, hiện giờ nghĩ thấu rồi, một khi gặp phải chuyện y quan tâm là sẽ đi ra.
Trường Tôn hoàng hậu nghĩ khác:
- Nàng không hiểu nam nhân, nhất là loại người như Vân Diệp, y không biết sợ hãi, chỉ quan tâm tới tình cảm, vừa rồi y càng nói càng nhanh chứng tỏ y đã rất phiền lòng vì chuyện này rồi, có lẽ y bực mình với cả triều đường, chỉ muốn sớm thoát khỏi chốn thị phi càng sớm càng tốt. Tên tiểu tử thông minh, chỉ là xem ngươi có thoát được lòng bản tay của trẫm hay không?
Lý Nhị cười nắm lấy bàn tay mềm mại của Trường Tôn hoàng hậu đặt lên ngực mình.
Trường Tôn hoàng hậu tựa hồ nhận ra Lý Nhị có chút thay đổi, rút tay lại, thẹn thùng như khi mới gặp nhau, gò má bạch ngọc ửng lên hai ráng hồng, khiến Lý Nhị ngây ngất.
Ông ta cảm thấy thời gian qua mình hình như mất đi chút cứng rắn, thêm vào chút mùi vị gia đình, thường ngày ông ta tuyệt đối không phát hiện hoàng hậu quen nhìn lại mỹ lệ như thế, bao nhiêu năm ở bên nhau khiến bản thân quên mất dung nhan của Trường Tôn thị, chỉ nhớ bất kể mình làm gì, làm thế nào, đều có nàng đứng ở đằng sau.
Giống như cái bóng sinh ra đã là của mình, chiếm hữu một cách tự nhiên, không hề vướng bận. Có phải ta nên đem ánh mắt nhìn khắp thiên hạ thu hồi lại một chút, nhìn những người bên cạnh, quan tâm tới phong cảnh ở gần mình? Lý Nhị hỏi bản thân như thế.