Viết xong chữ cuối cùng Vân Diệp đặt bút than trong tay xuống, dùng khăn ướt lau mặt, đẩy cửa phòng ra, thấy Lão Trang cầm ngang đao đứng trước cửa, cứ như thần giữ cửa.
Chịu chứ biết làm sao, nếu lão nãi nãi hiện giờ mà biết Vân Diệp đang viết lách, chỉ cần là ban ngày sẽ đóng chặt cửa từ chối khách viếng thăm, đích thân ngồi ở ghế tựa canh cổng, viết xong còn ân cần dọn dẹp thư phòng cho tôn nhi, không cho người khác nhúng tay vào.
Có về phần buổi tối, Trang Tam Đình trung thành nhất sẽ xuất hiện, lâu dần đám phó dịch, nha hoàn trong nhà nếu không có chuyện trọng yếu là tuyệt đối không dám tới gần thư phòng một bước, biến hóa này làm lão nãi nãi rất hài lòng.
- Lão Trang, đã canh ba rồi, đi nghỉ đi, tối nay ta đã viết xong, ngươi không cần phải gác ở đây nữa.
- Hầu gia, ngài làm đại sự quan trọng hơn, Lão Trang này có cái sức, thiếu ngủ vài canh giờ không sao hết.
- Được rồi, vậy nói chuyện với ta, ở lỳ trong nhà hai ngày, người sắp mốc meo lên cả, thả lòng một chút mới được. Nói đi, chuyện trong nhà ra sao? Ngươi mới thành thân, phải ở bên bà nương nhiều mới phải, không có việc gì tới gác thư phòng là sao, đừng để bà nương oán trách.
Vân Diệp oán thán rất lớn việc nãi nãi biến thư phòng thành Bạch Hổ đường:
*** Bạch Hổ Đường, cấm địa quân cơ, hỏi Lâm Xung thì rõ.
- Bà nương của tiểu nhân là người quê mùa, chân thô tay kệch, nếu chẳng phải thấy vóc người dễ sinh nở ấy thì tiểu nhân chả cưới, còn dám xen vào chuyện nam nhân à? Oánh chết luôn.
Nói tới bà nương là Trang Tam Đình mặt tươi hơn hớn như Phật Di Lặc. Nghe nói là khuê nữ nhà lành, Lão Trang dùng tiền đánh bại vô số kẻ cầu hôn mới đem được mỹ nhân về, ngày thành thân Vân Diệp có tới, khi ấy chưa có cái thói xấu che mặt, tân nương tử chỉ mặc áo cưới đỏ rực, miệng lớn mày rậm mắt to, tiêu chuẩn của khuê nữ Quan Trung, vóc người cao lớn khỏe khoắn, rất xứng với Lão Trang, chỉ mỗi điều hơi ít tuổi, mới 16.
- Đừng bốc phét nữa, ở sau lưng chẳng biết là phải đội bàn hay là quỳ bên giường, giờ chạy tới đây làm ra vẻ đại gia.
Vân Diệp không tin có chuyện kỳ quái vợ trẻ chồng già mà lại bình đẳng được:
- Thật đấy, hầu gia đừng có chà đạp người ta, Lão Trang này là hán tử đỉnh thiên lập địa, chẳng lẽ bị bà nương chỉ tay múa chân? Ngài không tim tiểu nhân đi đánh nàng ngay.
- Thôi đi, ai bảo ngươi đi đánh bà nương, chỉ có hạng hán tử vô dụng mới đánh bà nương, trong nhà yên lành hơn bất kỳ điều gì.
Người trong quân ngũ hâm dở như thế đấy, không chịu nổi nói khích, khích một cái là khùng lên:
Cô cô mang một hộp thức ăn từ cổng vòm đi tới, thấy Vân Diệp và Trang Tam Đình đang nói chuyện liền mở hộp thức ăn ra đắt trên chiếc bàn trong sân, múc hai bát cháo, lấy hai cái đĩa nhỏ, bên trong thức ăn rất ít, còn có một đĩa đậu tằm ngâm muối nho nhỏ, rượu trong bầu là rượu nho. Vân Diệp có thói quen trước khi ngủ uống một chút, đó là thói xấu từ đời sau, nãi nãi lại cho rằng quy củ mà chỉ nhà phú quý mới có.
Bảo Trang Tam Đình ngồi ở đối diện mình, rót cho hắn một chén, mình một chén, Trang Tam Đình sớm quen với tính khí của Vân Diệp, chẳng khách khí gì cả làm một hớp cạn luôn, cầm bát cháo lên húp sùm sụp, thức ăn không động đũa cái nào.
Cô cô vào thư phòng loạt xoạt chỉnh lý bản chép tay, chẳng cần nói cũng biết là nãi nãi phái tới.
- Lão Trang, hiện giờ nông hộ sống ra sao? Có được ăn no không?
- Hầu gia, nông hộ trong cái thiên hạ này đều giống nhau cả, lương thực chẳng bao giờ là đủ, chuyện này cũng lạ, càng nghèo thì càng ăn khỏe, tiểu nhân ở phủ ăn cơm, ba bát là đủ rồi, về nhà ăn tám bát cảm giác trong bát không có cơm, chẳng hiểu là vì sao?
- Không có chất béo, ngươi phải biết rằng con người không chỉ ăn lương thực là đủ, còn phải ăn thịt, ăn rau, đủ các loại tạp lương, còn cả hoa quả nữa mới được. Thức ăn ở phủ nhiều món, ngươi ăn thêm một miếng thức ăn là sẽ bớt đi một miếng cơm, ăn một miếng hoa quả cũng thế, vả lại thức ăn trong phủ mỡ nhiều, tất nhiên là chống đói tốt, nhà ngươi sao bì được.
Vân Diệp rất thất vọng, Trang Tam Đình tránh nói tình hình cuộc sống thực tế của nông hộ, lấy câu truyện cười chẳng hề đáng cười lảng đi.
Vân Diệp điều tra rồi, trong thôn trang có chín mươi trên một trăm người ở giai đoạn nghèo khó, nói cách khác trong nhà không đủ lương thực ăn một năm, phải dựa vào rau dại chống đói, muốn dựa vào nghề phụ là không thể làm bọn họ nhanh chóng thoát nghèo.
Bảo bọn họ nuôi lợn là tăng gánh nặng sinh hoạt cho bọn họ, người còn ăn chưa đủ no thì nói gì tới cái khác? Nông hộ nửa đem canh ba còn phải cuốc đất không phải là không có, không phải ban ngày không rảnh, mà là sợ làm việc khiến rách quần áo, cho nên đêm mới trần truồng ra ruộng làm việc.
Vân Diệp này ý làm nông phu chính là từ lúc nghe được truyện cười này.
Thư viện rất quan trọng, với Vân Diệp mộng tưởng của mình phải dựa vào thư viện thực hiện, đây là nơi bồi dưỡng nhân tài cao cấp, tương lai sẽ phán tán khắp nơi. Nhưng từ trong truyện cười kia, Vân Diệp biết mình phạm vào sai lầm lớn, trường học không có cơ sở là dân chúng chỉ sớm nở tối tàn mà thôi.
Đây đúng là tự đeo gông vào cổ, rõ ràng có cuộc sống thoải mái không sống, cứ chuốc khổ vào thân, con người có dã tâm là phải đối diện với thống khổ, tất cả đều là do tự mình gây ra thôi. Nhưng là một người sống ở thời hiện đại vật chất cực kỳ phong phú, tự tôn của y không cho phép trong lãnh địa của xuất hiện loại tình huống này, vì để họ đói là sự xúc phạm với y. Bất kể là Vân Diệp ở đời sau hay Vân Diệp ở Đại Đường, y cũng không cho phép truyện cười này xuất hiện lần nữa.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng giữa trời, thật lâu Vân Diệp không nói gì, Trang Tam Đình khẽ khàng đứng dậy đi tuần tra xung quanh, cô cô thu dọn thư phòng xong thấy cháu mình đứng ngây ở đó, người ẩn trong bóng mái hiên, cứ lo lắng nhìn thôi, không nói gì cả, cảm giác được trong sân tràn ngập sự không cam lòng.
Tin đồn như gió vậy, chỉ có một cái khe hở là nó sẽ chui vào, sau đó biến thành một luồng gió lớn. Chẳng tới hai ngày mà chuyện Lam Điền hầu định làm nông phu đã truyền khắp Ngọc Sơn, chẳng những người thư viện biết mà ngay cả nông hộ cũng biết.
Trình phu nhân chẳng biết là nghe được ai nói, chuyên môn bảo quản gia mang theo danh y tới thăm Vân hầu, có ý thăm dò xem Vân hậu liệu có bị điên không, do thanh danh của hầu gia và Tôn Tư Mạc quá lớn, không ai dám bắt mạch cho hầu gia, chỉ không ngừng quan sát sắc mặt.
Vân Diệp mấy ngày qua ngày đêm soạn tài liệu giảng dạy nên có hơi tiểu tụy, mang hai cái con mắt thâm quầng, dáng vẻ lờ đờ thiếu sức sống, càng chứng thực tin đồn hầu gia tâm trí thất thường. Quản gia vừa mới về nhà, Trình gia liền đưa ra tuyên bố : Vân hầu chỉ ngày đêm mệt nhọc nên nhất thời mơ hồ, kẻ nào dám nói hầu gia bị điên là gây chuyện với Trình gia.
Thôi thế là xong rồi, không ai dám nói bên ngoài, nhưng mà chùm chăn lại thần bí ghé tai rì rầm với nhau, làm Vân hầu gia Vân Diệp khỏe mạnh trở thành người có thiếu sót tâm lý, còn thêm vào vô số điều quỷ dị hoặc thần kỳ.
Tức thì Vân hầu nổi như cồn, người quen, người không quen ở trong thành Trường An đều cho quản gia tới tặng vô số thuốc định tâm an thần. Ngay cả Đông cung cũng tặng cho một đĩnh bạc cực lớn, nói là thái tử sai bảo, Vân hầu nhìn thấy đĩnh bạc sẽ lập tức khỏe hơn.
Đĩnh bạc thì thu lại, người tặng đồ thì bị Vân Diệp dùng gậy đuổi đi, mẹ nó, ai bảo nhìn lão tử với ánh mắt tò mò chứ.
Chỉ có Tôn Tư Mạc cười sung sướng nhận hết thuốc men, nói là có tác dụng lớn với phương thuốc mình đang nghiên cứu, hay là Vân hầu bệnh thêm vài ngày nữa, để còn kiếm được linh dược ở hoàng cung.
Hơn nữa ông ta còn tự mình làm, chỉ cần có quyền quý kín đáo nghe ngóng bệnh tình của Vân Diệp là ông ta thở dài lắc đầu, vẻ mặc cực kỳ thê lương ...