Tư thế ngồi của Chu Tự Hàn khá tự tại, như thể đây là địa bàn của mình, bên cạnh là trợ lý Hứa, Vương Quang Tiêu với thân thể ngồn ngộn đi đến gần châm thuốc, trên mặt là nụ cười hết sức xu nịnh, như Lý Liên Anh phục dịch thái hậu, khúm núm nịnh bợ. Mặc dù như vậy, Chu Tự Hàn cũng không cho hắn một cái liếc mắt, đôi con người trầm ngâm chằm chằm nhìn vào Sở Dĩnh.
Người đàn ông này chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là che giấu, đúng là hắn chẳng buồn che giấu, Vương Quang Tiêu nhìn thấy bọn họ vội vàng kêu lên: “Sao giờ này mới đến? Không phải nói các cô sáu giờ đến đây sao?” Ánh mắt xẹt qua trang phục tỉ mỉ của Ngô Vân Vân và bộ quần áo không thèm thay đổi trên người Sở Dĩnh, bất mãn nhíu mày, nhưng liếc qua Chu tổng cũng biết điều không nói gì.
Ngô Vân Vân lén lút liếc nhìn Chu Tự Hàn, mới nhớ ra, người đàn ông này hình như chính là người đã gặp Sở Dĩnh ở tiệm quần áo hôm trước, anh là loại hình khiến người ta không thể dễ dàng quên được, có khí thế, ngũ quan phong độ rõ ràng là người có địa vị, ưu việt, tài trí hơn người, đó là kiểu đàn ông cả đời này Ngô Vân Vân không có cơ hội gặp được.
Ngô Vân Vân cũng không ngu, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, vừa nhìn ánh mắt của Vương Quang Tiêu cũng đủ biết, mình chỉ là con tốt, nhân vật chính là Sở Dĩnh, mắt chớp chớp ngồi lên ghế Vương Quang Tiêu.
Sở Dĩnh vừa định ngồi theo cô, trợ lý Hứa lại nhẹ nhàng kéo cánh tay cô: “Sở ŧıểυ thư, mời cô ngồi bên này.” Sở Dĩnh lườm trợ lý Hứa một cái, kỹ thuật dắt mối này của hắn ngày càng thuần thục, đã tới rồi, từ chối cũng buồn cười, trái lại sảng khoái ngồi bên cạnh Chu Tự Hàn.
Trợ lý Hứa âm thầm lau mồ hôi, nếu Sở Dĩnh thực sự vặn lại, hắn thực sự không biết sẽ phải làm sao, Sở Dĩnh sau khi ngồi xuông, Chu Tự Hàn làm ra vẻ vô ý thay đổi tư thế, khoác một tay lên thành ghế sau lưng cô, người ngoài nhìn sẽ thấy rất mập mờ.
Chu Tự Hàn không coi ai ra gì quan sát Sở Dĩnh, ánh mắt tĩnh lặng khó lường, nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác trong trẻo sạch sẽ này, càng khiến anh rung động, rửa sạch son phấn, đến mao mạch nhỏ nhất trên mặt cô cũng nhìn rõ, làn da trắng nõn, gò má hồng hào như một thiếu nữ thập niên trước, có theo tiêu chuẩn Bách Hoa cũng không tìm nổi tì vết nào.
Lông mày cô rất đẹp, tuy hơi nhạt nhưng nằm trên đôi mắt sáng long lanh kia trở nên xinh đẹp kỳ lạ, sống mũi nhỏ thẳng, cái miệng xinh xắn đến một chút son nước cũng không có, màu hồng tự nhiên, nhìn qua càng thêm mê người, tóc quấn đại lên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ trắng mịn xinh đẹp, Chu Tự Hàn cũng có thể cảm nhận được một ngọn lửa từ đáy lòng mình bùng lên, cô gái này quá mê người rồi, anh căn bản không tin nổi, đã từng cùng với cô hơn một năm, cô cứ như một chiếc bánh ngọt mới ra lò thơm phức, anh chỉ hận không thể lập tức nếm một miếng, cho dù anh luôn không thích ăn đồ ngọt, nhưng cô gái này khiến anh chỉ muốn cắn một phát, nếm thử mùi vị.
Mục đích của Chu Tự Hàn thể hiện rõ ràng, Sở Dĩnh có mù cũng nhìn ra, huống hồ cô còn sáng mắt sáng lòng. Nhưng cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông này nữa, một chút cũng không, hôm nay cô nể mặt mũi Vương Quang Tiêu chủ yếu cũng là vì Ngô Vân Vân, vẻn vẹn dừng ở đây, Vương Quang Tiêu muốn tính toán với cô, phải xem hắn có đủ tư cách không đã.
Sở Dĩnh ném ánh mắt có phần giễu cợt về phía Vương Quang Tiêu: “Tôi nhớ là Vương tổng nói, hôm nay mời tôi cùng Vân Vân ăn cơm là để khen ngợi thành tích của hai chúng tôi?”
Vương Quang Tiêu vội vàng nói: “Đúng, đúng, khen ngợi, khen ngợi, haha…” Sở Dĩnh gật đầu một cái, quay mặt lại nói với người phục vụ: “Không cần gọi, cứ mang những món cao cấp nhất ở đây lên, ông chủ của chúng tôi rất hào phóng, không sợ tốn tiền, ông chủ chúng tôi không thích rượu tây, rượu trắng, cho trước hai chai quốc lủi, độ cồn mạnh.”
Mồ hôi Quang Tiêu rịn ra, âm thầm cắn răng, đồ cao cấp nhất? Đồ cao cấp nhất ở đây mà ít tiền mà? Hai chai rượu trắng ở đây cũng phải đến hơn bảy nghìn tệ rồi, con nhóc chết tiệt này muốn mượn cơ hội chém hắn một dao hung ác đây mà.
Trợ lý Hứa hơi bất ngờ, chỉ với giá cả các món ăn mà Sở Dĩnh gọi, cũng biệt khẳng định có nhiều va chạm xã hội, nhớ trước đây cô rất hiếm khi tỏ ra tức giận.
Chu Tự Hàn chau chau mày nhìn cô cười, nhưng không hề phản ứng, cảm thấy hào hứng, muốn xem cô gái này rốt cuộc muốn làm gì, phục vụ cúi người đi ra ngoài, không bao lâu sau, món ăn đựng bưng lên, đều là những món Ngô Vân Vân chưa từng được thấy qua.
Chờ món ăn được bưng lên gần như xong, Sở Dĩnh nhận lấy chai rượu trong tay phục vụ, cho hắn ra ngoài, xếp hết ly đến trước mặt mình thành một dãy, mỗi người hai ly, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, chai rượu trắng được rót lần lượt vào đủ mười cái chén.
Cô quay về hướng Vương Quang Tiêu: “Ngài bảo tôi và Vân Vân đến đây chẳng phải để tiếp rượu hay sao? Cần gì lao lực như vậy, cứ nói thẳng là được rồi.” Chỉ chỉ rượu trên ban nói với Chu Tự Hàn: “Chu tổng, những chén này đều là tôi rót, coi như tôi và Vân Vân đã tiếp.” Nói xong, ngửa cổ uống cạn một chén, để xuống, cầm lên ly khác lại ngửa cổ uống hết, cầm lên, để xuống, để xuống, cầm lên, động tác gọn gàng linh hoạt, căn bản không cho người khác thời gian phản ứng, mười chén nhanh chóng uống xong.
Đặt chiếc ly cuối cùng xuống, không thấy say chút nào, nói với Vương Quang Tiêu: “Sáng mai đơn từ chức sẽ được gửi đến hòm thư của ông, chuyện này không liên quan gì đến Vân Vân, đừng làm khó cô ấy, xin lỗi tôi không tiếp được.” Cầm túi lên, đẩy cửa phòng đi ra.
Vương Quang Tiêu rất lâu sau mới phục hồi tinh thần, nhìn Chu Tự Hàn, không biết phải xử lý trường hợp này ra sao, Chu Tự Hàn cũng không buồn đếm xỉa đến hắn, đứng dậy đi theo Sở Dĩnh. “Chu tổng, Chu tổng…” Vương Quang Tiêu vội vàng muốn gọi anh ở lại, muốn cứu vãn tình thế, lại bị trợ lý Hứa kéo lại: “Yên tâm, nói cho ông một chuyện tốt.” Nhét danh thiếp vào tay hắn: “Sáng mai bảo con trai ông đến Tinh Huy trình diện, chuyện hôm nay ông làm khá lắm.” Vỗ vỗ bờ vai ông rồi cũng ra ngoài.
Vương Quang Tiêu sững sờ, ông làm cái gì, thế nào có càm giác, gậy ông đập lưng ông, nhìn qua Vân Vân , nhìn lại một bàn thức ăn chưa hề động đũa, lòng đau như thắt, đây đều là tiền cả đấy.
Sở Dĩnh ra khỏi Dạ yến, gió lạnh ùa vào, lập tức có cảm giác bụng dạ cuồn cuộn, cô bước vội sang lề đường, chồng vào một gốc cây, ọe ra, nhưng không nôn được cái gì.
Thể chất của cô rất kỳ quái, uống say có khó chịu đến mấy cũng không nôn được, trước kia không ít lần theo ba đi xã giao, ba cô rất thương cô, rất nhiều cuộc xã giao đều đưa cô đi theo, đại đa số cô đều uống nước trái cây, sau đó trưởng thành, gặp được rượu ngon hiếm có, cha cô cũng cho cô uống một chút, cho nên tửu lượng của cô cũng khá.
Ba cô thích rượu trắng, càng độ cao càng thích, ba cô luôn nói rượu nồng độ thấp chẳng có vị gì, ba cô đích thị là một hán tử Phương bắc, mẹ cô là một phụ nữ Phương nam, trước đây vào ngày tụ hội tết, bà cũng thích uống rượu, uống Thiệu Hưng Hoàng, rượu Kim Hoa, nhà cô trước đây có một bộ đồ uống rượu đồ sộ, có thể hâm rượu, hàng năm vào tết trung thu, khi mặt trời lặn, mẹ cô sẽ đặt bàn ăn ở ban công, hâm một bầu Thiệu Hưng Hoàng, uống rượu, ngắm trăng, ăn cua, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, sau thì có thêm Lăng Chu..
Sau đó Sở Dĩnh mới biết, Lăng Chu là con trai sếp trực tiếp của ba cô, lúc đó là thư ký tỉnh ủy Lăng Phong, lúc ba cô gặp chuyện không may, người duy nhất không thả đá xuông giếng chính là cha của Lăng Chu, lúc ấy Sở Dĩnh rất cảm kích, bởi vì sự cảm kích này, lúc Lăng Chu cầu xin cô, cô không cách nào từ chối được.
Con người luôn sống trong các mối quan hệ nhân tình thế thái, tình thân tình bạn đều đáng trân trọng, chỉ có tình yêu không phải là cái gì, bởi vì không có tình yêu, con người cũng không sao, vẫn phải sống, vì chuyện đi chết, Sở Dĩnh không làm được, cho nên Lăng Chu hận cô, nói cô lạnh lùng căn bản không phải là người, chứ đừng nói là phụ nữ, nói thứ đang chảy trong người cô không phải là máu mà là đá vụn.
Tại sao lại nhớ tới anh, vì uống say, cứ say là cô sẽ nhớ anh, không nghĩ một chút cũng không được, tính ra, cô chỉ có vài lần uống rượu say đều là vì Lăng Chu.
Lần đầu tiên là do vô tình phát hiện một bức thư tình rơi ra từ túi của Lăng Chu, cô biết rất nhiều người thích Lăng Chu, rất nhiều người nhét thư tình vào túi anh, nhưng cô chưa bao giờ thấy anh cầm, anh luôn đưa những lá thư đó cho cô xử lý, sẽ nói với cô một cách đương nhiên: “Nhìn đấy, thư tình của anh đều đưa cho em, em cũng phải đưa cho anh”. Sau đó tự lấy hết thư tình của cô, rồi tự cho là đã mình đã thực hiện được mưu kế, ánh mắt sáng lấp lánh.
Cho nên, thư tình của hai người đều do người kia xử lý, đột nhiên phát hiện anh tự dấu một lá, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, nổi loạn với anh mấy ngày trời, sau thêm việc nhà trường thông báo kỳ thi tốt nghiệp phổ thông hai người lại cãi nhau một trận, đúng lúc bạn học rủ nhau đi ăn bữa chia tay, cô uống hết một chai rượu trắng, khiến đám bạn bè sợ hết hồn.
Cuối cùng Giai Giai phải gọi cho Lăng Chu đến đưa cô về, Lăng Chu không dám đưa cô về nhà nên thông đồng với Giai Giai bảo hôm đó cô ngủ nhà cô ấy, còn anh đưa cô về biệt thự nhà mình, sau đó cô chẳng nhớ gì, chỉ thấy vô cùng khó chịu, muốn nôn mà không được, sau đó Lăng Chu nói do cấu tạo cổ họng của cô không nôn được nên từ đó về sau anh cấm cô ống rượu.
Lần thứ hai là khi nào nhỉ? Đúng rồi là lúc bọn họ chia tay, cô uống say mèm, chỉ là, sau cũng chẳng có ai phục vụ, yêu thương cô nữa, khó chịu thì cũng tự mình chịu đựng, tính ra đây là lần thứ ba, rốt cuộc không có liên quan đến Lăng Chu nữa, vì cái tên ghê tởm Chu Tự Hàn, thật ghê tởm. Nhưng cô ở bên cạnh hắn một năm, giờ nghĩ lại, cảm thấy so với hắn cô còn bẩn, còn ghê tởm hơn.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, chờ cơn buồn nôn qua đi, đứng lên, lảo đảo suýt ngã, may có một cánh tay sau lưng đỡ cô mới đứng được.
Vừa đứng vững quay đầu nhìn lại, giơ tay hất hắn ra, bước về phía trước hai bước, ngồi vào bậc thang bên đường, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hàn đang đến gần, đầu óc có chút mơ hồ nhưng lý trí vẫn còn khá tỉnh táo.
Cô cau mày nhìn Chu Tự Hàn, lời nói thốt ra lại như không hề có men say: “Chu tổng, tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ rồi, nghĩ rằng Chu tổng không thiếu phụ nữ, không cần phải lãng phí thời gian quý báu của ngài vào tôi…”