Nụ cười của Chu Tự Hàn vừa thu lại, đưa tay muốn sờ cái trán của cô, bị Sở Dĩnh phất tay đỡ ra: " Chu Tự Hàn, tôi rất mệt mỏi. . . . . ."
Chu Tự Hàn cười nhẹ một tiếng: "Yên tâm, cái gì anh cũng không làm. . . . . ." Nói xong cánh tay dài bao quát, đem cô ôm vào trong ngực, dùng trán đụng cái trán của cô một cái, hơi nóng, nhưng không phải rất nóng.
Trừ nhức đầu ra, Sở Dĩnh còn cảm thấy không còn chút sức lực nào, giọng nói có chút khàn, nhớ tới hoang đường tối hôm qua, dù sao cũng không phải là mùa hè, ở trong nước giằng co nửa đêm, không cảm lạnh phát sốt mới lạ, sốt lên cũng tốt, nói không chừng Chu Tự Hàn sẽ bỏ qua cho cô.
Chu Tự Hàn cảm thấy thân thể của Sở Dĩnh có chút nóng, hỏi cô: "Còn có nơi không thoải mái không? Nếu không anh mời bác sĩ tới đây một chuyến nhé?"
Sở Dĩnh đẩy anh ra, tức giận: "Cảm vặt mà thôi, tôi không có yếu ớt như vậy, anh đi làm đi, đừng động tới tôi...tôi muốn ngủ, để cho tôi ngủ một giấc là tốt rồi." Nói xong, lật người qua, lại nhắm mắt lần nữa.
Tính tình Chu Tự Hàn dễ chịu nói: "Được, được, em ngủ đi, một lát nữa anh bảo dì giúp việc nấu cháo bưng lên cho em, buổi tối chờ anh trở lại ăn cơm, Bảo Nhi, nghe anh nói chuyện không?" Nghe được Sở Dĩnh mơ mơ màng màng ừ một tiếng, Chu Tự Hàn cúi đầu hôn lên trán của cô một cái, đứng dậy xuống giường, sợ quấy rầy đến Sở Dĩnh, đi vào nhà tắm bên cạnh.
Thay xong quần áo xuống lầu, phân phó dì giúp việc: "Một lát nữa dì nấu chút cháo, làm chút thức ăn nhẹ nhàng khoan khoái bưng lên, đúng rồi, Sở Dĩnh là người miền nam, dì chuẩn bị ít thực phẩm phía nam, buổi tối cho làm mấy món ăn mam." Dì giúp việc đồng ý, Chu Tự Hàn mới đi ra khỏi cửa chính.
Đi ngang qua vườn hoa, nhìn thấy ông Vương đang nhổ cỏ vườn hoa, Chu Tự Hàn nhìn vườn hoa một chút, gọi ông Vương tới nói: "Một lát ông cho người làm nhổ sạch những cây hoa cỏ này đi, cũng đổi thành forget me not."
Ông Vương sững sờ, nhìn những cây hoa cỏ đang sinh trưởng kia một chút, không khỏi nói: "Những thứ hoa này đều là hoa quý khó có được, lại trồng nhiều năm như vậy. . . . . ."
Chu Tự Hàn phất tay một cái: " Bảo ông đổi liền đổi, về sau trong vườn hoa không trồng loại khác."
Ông Vương chỉ có thể gật đầu, nhìn Chu Tự Hàn lên xe, không khỏi ngẩng đầu nhìn lầu hai, nói trong lòng rằng Chu tổng đối với vị Sở ŧıểυ thư này thực sự rất tốt, sẽ không biết tình cảm này có thể kéo dài đến bao giờ.
Chu Tự Hàn tinh thần sảng khoái bước vào công ty, tâm tình cực tốt trực tiếp hiện ra ở trên mặt, trợ lí Từ vừa nhìn, còn có cái gì không hiểu, ông chủ đây nhất định là cả người và tinh thần đều sảng khoái! Trợ lí Từ đem lịch trình hôm nay báo cáo một lần, cuối cùng nói: "John muốn tôi nhắc nhở Chu tổng, Sở ŧıểυ thư muốn chụp quảng cáo công ích, ngày mai bắt đầu ghi hình.”
Chu Tự Hàn nói: "Trước đây quảng cáo công ích như vậy đều tìm các nghệ sĩ nổi tiếng , sao lần này lại rơi vào trên người Sở Dĩnh, ngoài Sở Dĩnh ra, còn có ai?"
Trợ lí Từ hơi dừng một chút nói: "Bởi vì là quảng cáo công ích về truyền bá văn hóa, có lẽ muốn tỏ rõ thái độ coi trọng, còn tìm nhân viên chính phủ làm khách mời ."
" Nhân viên chính phủ? Ngành nào?"
Trợ lí Từ lắc đầu một cái: "Hiện tại còn không rõ ràng lắm, nếu không lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút?"
Chu Tự Hàn giơ giơ tay lên: "Thôi, không phải là chuyện gì lớn. . . . . ." Trợ lí Từ đem phim mẫu trong tay bỏ lên trên bàn: "Đây là phim mẫu của “Thanh Liên” mới cắt bỏ ra."
Nhớ tới Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn cười, cầm phim mẫu đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa, nhớ tới cái gì đó, nói với trợ lí: "Gọi John qua gặp tôi."
Lúc John đi vào, Chu Tự Hàn đang xem phim mẫu của “Thanh Liên”, rất chăm chú, ánh mắt dừng trên màn ảnh, hầu như chưa từng di chuyển.
"Chu tổng. . . . . ." John nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, Chu Tự Hàn giơ tay lên tắt ti vi trên tường, chỉ chỉ chỗ ngồi trước mặt: "Ngồi đi, Sở Dĩnh là do một tay anh dẫn dắt, cô ấy có thành tích như ngày hôm nay, cái này không thể không có công của người đại diện . . . . . ."
Dừng một chút, ngón tay của Chu Tự Hàn gõ hai cái trên bàn, tiếp tục nói: "Ánh mắt của anh rất độc đáo, Sở Dĩnh chính xác là diễn viên trời sinh, nếu như cô ấy tiếp tục đi theo con đường này, tin tưởng đúng như anh nói, cô sẽ nổi tiếng, tiếp tục mang đến lợi ích khả quan cho Tinh Huy, nhưng, hiện tại cô ấy là người của tôi, tôi không muốn cô ấy ra ánh sáng quá nhiều, tôi muốn để cho cô ấy dần dần rút lui khỏi tầm mắt công chúng, sau khi kết thúc lần quảng cáo công ích này, Sở Dĩnh sẽ không hề tiếp nhận công việc gì nữa."
John sửng sốt vội nói: "Chu tổng, rút lui khỏi như vậy, không khỏi thật là đáng tiếc, Sở Dĩnh là người mới có tiềm lực phát triển nhất hiện nay, hơn nữa cuộc sống riêng đối với nghệ sĩ tuy có ảnh hưởng, nhưng nếu xử lý tốt, có lẽ còn là trợ lực, anh không phải nên suy nghĩ một chút nữa. . . . . ."
Chu Tự Hàn chau chau mày: "Tôi biết rõ rất đáng tiếc, nhưng tôi không muốn người phụ nữ của Chu Tự Hàn tôi để cho người khác xoi mói, thậm chí có tiếp xúc mập mờ gì đó."
John ngạc nhiên, Chu tổng rất bá đa͙σ, cũng không thấy bá đa͙σ đối với người phụ nữ khác như vậy, đều có chút khuynh hướng biến thái, ý đây là muốn đem Sở Dĩnh kim ốc tàng kiều, trở thành người phụ nữ của một mình anh ta, chẳng lẽ Chu tổng thật sự đông tâm với Sở Dĩnh hay sao? Không thể đi! Coi như Chu tổng một khi thật sự quyết tâm, cũng không thể thật sự đem Sở Dĩnh lấy về nhà! Coi như Chu tổng muốn kết hôn, Sở Dĩnh cũng phải muốn gả a!
John tự nhận mắt còn chưa có mò mẫm, nhìn tương đối rõ ràng, căn bản là một chút ý tứ Sở Dĩnh cũng không có với Chu tổng, là Chu tổng dùng thủ đoạn uy hiếp, Sở Dĩnh không có cách nào khác mới đi theo anh ta, nhìn ý tứ, hoàn toàn là Chu tổng một bên tự quyết định mọi chuyện, hai người này ở cùng nhau, John thật sự không tin, có thể có đại kết cục hạnh phúc gì.
Chu Tự Hàn nhìn anh ta một chút: " Dưới cờ Tinh Huy có rất nhiều người mới có tài, anh tùy tiện chọn một, hoặc là anh muốn đi vào những nghành khác cũng có thể, chính anh cân nhắc đi."
John suy nghĩ một chút: " Hợp đồng của Sở Dĩnh và của Âu Phỉ còn chưa hết hạn, lần đầu tuyên truyền Thanh Liên, thế nào cũng muốn cô ấy ra mặt, tôi vẫn muốn làm người đại diện của cô ấy, chờ Sở Dĩnh thật sự rút lui hãy nói."
Chu Tự Hàn không ngờ anh ta lại cố chấp như thế, lại nói, thời gian anh ta và Sở Dĩnh quen biết cũng không dài, nhưng vẫn không có miễn cưỡng anh ta, anh sẽ không để cho Sở Dĩnh bước vào giới văn nghệ, anh vốn rất bận rộn, nếu Sở Dĩnh cũng bận rộn, bọn họ đâu còn thời gian ở chung một chỗ nữa, nhưng hiện nay Chu Tự Hàn không bỏ được đại bảo bối nhà anh.
Nhớ tới hình dáng cô ở bên bể bơi đêm qua, vừa nghĩ tới người đàn ông khác cũng có khả năng nhìn thấy, anh liền không nhịn được nóng nảy, cô nàng này làm cho anh quá yêu rồi, nhớ tới những thứ này, thì càng lo lắng hơn chút, cầm điện thoại gọi điện cho Sở Dĩnh, vang lên mấy tiếng cũng không có người nhận.
Chu Tự Hàn lại gọi điện thoại cho nhà, nghe điện thoại chính là dì giúp việc: "Sở ŧıểυ thư ăn một chút cháo và uống thuốc cảm xong sau đó lại ngủ." Chu Tự Hàn quẳng điện thoại xuống nhìn đồng hồ đeo tay một cái, không khỏi bật cười, là tối hôm qua mình ép buộcquá ác, làm bảo bối mệt nhọc, tới buổi trưa vẫn còn ngủ.
Chu Tự Hàn hủy một bữa tiệc buổi tối, vừa tan tầm liền chạy về nhà, sức mạnh này, khiến trợ lí Từ cũng cảm thấy, không phải mặt trời lặn từ phía đông đấy chứ?.
Chu Tự Hàn vừa vào cửa, dì giúp việc liền nói Sở ŧıểυ thư vẫn còn ngủ ở trên lầu, Chu Tự Hàn cảm thấy không đúng, ngủ như nào đây, cũng một ngày rồi, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, chỉ thấy Sở Dĩnh núp ở trên giường, chăn che phủ cực kỳ chặt chẽ, mặt cũng không lộ ra, chỉ nhìn thấy mái tóc màu đen rơi ở trên gối .
Chu Tự Hàn vội vàng tới mở chăn, mu bàn tay vừa mới đụng phải mặt của cô, không khỏi sợ hết hồn, nóng tới dọa người, hơn nữa gương mặt bị bệnh nên đỏ bừng, Chu Tự Hàn đem cả người cô và chăn ôm vào trong ngực, cúi đầu gọi cô: "Sở Dĩnh, Sở Dĩnh, em tỉnh tỉnh, tỉnh. . . . . ." Vỗ vỗ mặt của cô, Sở Dĩnh vẫn nhắm chặt hai mắt, nỉ non đôi câu, Chu Tự Hàn dựa sát vào để lắng nghe, không nghe rõ, vội vàng gọi điện thoại để bác sĩ tới đây.
Sở Dĩnh chống đỡ bao nhiêu năm, chính cô cũng không muốn tính toán, kể từ khi Lăng Chu đi, cô liền chống đỡ, cắn răng gắt gao chống đỡ, cha cô chết rồi, mẹ bị bệnh, thân thích hận không thể tránh xa mẹ con bọn họ tám trượng, Lăng Chu cũng đi, cô trừ dựa vào chính mình, ai cũng không thể dựa vào, cô bị buộc phải kiên cường, bị buộc phải dũng cảm, chống đỡ đến hiện tại, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi nữa, cô muốn nghỉ ngơi, cô không muốn chống đỡ như vậy nữa, cô mệt quá rồi. . . . . .
"Sở Dĩnh, Sở Dĩnh. . . . . ." Người nào đang gọi cô, giống như thanh âm của Lăng Chu, không, không thể nào, Lăng Chu trả còn có thể để ý đến cô sao, anh ta vứt bỏ cô ở phía sau, anh ta đã sớm không cần cô nữa, bên cạnh anh ta có cô gái khác, trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô, tốt hơn cô.
"Dĩnh nhi, anh thề, anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp, đến chết cũng không đổi. . . . . ." Thời điểm bọn họ thuộc về nhau, anh ta nói với cô như vậy, không biết bao nhiêu lần, đến chết cũng không đổi, bọn họ cũng sống rất tốt, tình yêu lại không biết đã lăn đến cái góc nào nữa.
"Bảo bối, bảo bối, tỉnh, tỉnh, anh ở nơi này đấy. . . . . ." Mặc dù không đúng lúc, nhưng Chu Tự Hàn đúng là không cao hứng không được, câu nói kia nói thế nào, rượu vào lời ra, mặc dù Sở Dĩnh không uống rượu, nhưng bây giờ bị bệnh, bệnh đến đần độn u mê, trong miệng vẫn còn gọi tên của anh, có thể thấy được cô chính là mạnh miệng, trong lòng vẫn là có anh.
Sở Dĩnh mở mắt ra, liền thấy mặt của Chu Tự Hàn, cô nhắm lại mắt lại mở ra, vẫn là mặt của Chu Tự Hàn, động tác này của cô khiến Chu Tự Hàn rất vui vẻ, cầm một cái khăn lông lên, ôn nhu dị thường lau mồ hôi cho cô: "Bảo bối, em tỉnh rồi, ngủ suốt hơn một ngày, hết sốt rồi, bác sĩ nói không phải bệnh gì nặng, chỉ là cảm lạnh, cộng thêm lần trước em bị bệnh, vốn là không có chăm sóc tốt, lần này mới bệnh nặng, nằm một ngày, anh đỡ em ngồi một lát, ăn chút gì, sau đó đem thuốc uống đi."
Sở Dĩnh nhìn thẳng vào Chu Tự Hàn, thật muốn lột da của anh ta xem một chút, có phải bên trong đổi thành người khác hay không, dịu dàng làm cả người Sở Dĩnh nổi da gà lên.
Chu Tự Hàn ôm cô, để cho cô ngồi trong lồng ngực mình, cầm tô cháo còn đang nóng bên cạnh, cho cô ăn từng muỗng từng muỗng một, ăn cháo xong, lại đút thuốc, rồi đỡ cô đi tới phòng tắm giải quyết sinh lý, sau đó mới đỡ cô trở lại, để cho cô về trên giường.
Sở Dĩnh nhìn anh từ đầu đến cuối, lúc này mới mở miệng nói: "Chu Tự Hàn, anh không cần phải tốt với tôi như vậy. . . . . ."
Chu Tự Hàn cười, rồi hôn cô một cái: "Anh đối với người phụ nữ của mình tốt thì như thế nào?"
Sở Dĩnh rũ ánh mắt xuống, nửa ngày mới nói một câu: "Bởi vì không cần thiết..."