Tới nước này, theo như tính cách bá đa͙σ của Chu Tự Hàn, cô có cự tuyệt thêm nữa cũng vô dụng, nhưng dì cả {kinh nguyệt} quả thật là đến thăm cô, Chu Tự Hàn muốn cũng làm không được, đến lúc đó anh ta nhất định bức bách muốn chết đi!
Sau khi đã nghĩ thông suốt, Sở Dĩnh nhanh chóng thả lỏng tâm tình rồi nhắm nghiền mắt, để mặc Chu Tự Hàn cởi chiếc áo choàng tắm của cô ra, bắt đầu hôn lên người cô, rồi liếʍ, hết sờ soạng lại nhào nặn. . . . . .
Chu Tự Hàn cuối cùng đã có thể thu món đồ chơi mình yêu thích vào tay, món đồ chơi mà anh cực kỳ yêu thích. Vóc người của Sở Dĩnh tương đối khá, eo nhỏ mông cong, cho dù là trước kia, Chu Tự Hàn cũng cực kỳ hứng thú với cơ thể cô, bằng không, cũng sẽ không giữ cô ở cạnh hơn một năm, cộng thêm gần đây không có tiếp xúc này kia với phụ nữ khác, Chu Tự Hàn làm sao dễ dàng bỏ qua cho Sở Dĩnh.
Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, đây hẳn là muốn cởi qυầи ɭóŧ của cô, Sở Dĩnh cảm nhận được ý đồ của anh ta, không thể tiếp tục giả bộ được nữa, mắt trừng lớn đầy tức giận nhìn anh ta chằm chằm: "Chu Tự Hàn, anh có phải tên biến thái không, đã nói dì cả tới thăm tôi, vậy mà anh cũng không nhịn được, anh muốn thì đi tìm người khác rồi làm gì thì làm, tôi không quản."
Chu Tự Hàn bị Sở Dĩnh mắng mấy câu trái lại vô cùng vui vẻ: "Bảo bối, anh biết em lúc nào cũng ước anh đi tìm người phụ nữ khác, sau đó em có thể nhân cơ hội mà phủi mông chạy đi. Nhưng anh không có ngốc, thời gian đã lâu như vậy mà chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó, thế nào rồi cũng phải đối mặt, tới đây, bảo bối, mở rộng chân ra một chút. . . . . ."
Sở Dĩnh mất nửa ngày mới hiểu Chu Tự Hàn đang nói cái gì, mặt không khỏi đỏ bừng, thì ra người đàn ông này nảy sinh ham muốn không biết xấu hổ với cô lần nữa, Sở Dĩnh không muốn cùng anh ta không biết xấu hổ. Bỗng ‘xoạt’ một tiếng, qυầи ɭóŧ Sở Dĩnh hoàn toàn bị xé rách . . . . .
"Đây là cái gì?" Chu Tự hàn gẩy gẩy dây kéo lộ ra bên ngoài, Sở Dĩnh thật muốn chết đi cho xong, mỗi tháng cô ra không nhiều lắm, cho nên cô thích dùng tampon (Tampon là một loại băng vệ sinh hình giống chiếc que) hơn, cảm thấy sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lại không nghĩ rằng chuyện riêng tư như thế mà một ngày kia sẽ phải giải thích cho Chu Tự Hàn.
Sở Dĩnh đẩy tay anh ta ra, ngồi dậy: "Chu Tự Hàn, tôi đang vừa xấu hổ lại rất mệt mỏi, anh có thể để cho tôi ngủ hay không." Chu Tự Hàn đảo mắt mấy vòng, chợt nhớ tới lần trước từng nghe Tinh Huy quảng cáo một món đồ vệ sinh của nữ giới, lúc ấy anh có nhìn vài lần, dường như chính là vật này, anh biết mình vừa mới chọc giận Sở Dĩnh.
Nghe nói phụ nữ trong thời gian này tính khí đều không tốt cho lắm, mặc dù tính khí phụ nữ thật là xấu, nhưng anh chưa bao giờ quan tâm, thế mà lúc này anh lại quan tâm Sở Dĩnh, hơn nữa tính của cô anh chẳng phải đã sớm đã lĩnh giáo rồi ư, dù sao người là của anh, còn nhiều thời gian, cũng không nhất định phải làm ngay lập tức.
Anh ôm Sở Dĩnh, hôn xuống mấy cái rồi dỗ cô: "Được, được, để bảo bối nhà ta ngủ, chỉ là, anh hiện tại muốn ngủ cũng không ngủ được. . . . . ." Nói xong lại áp vào tai Sở Dĩnh nhỏ giọng nói: "Anh đã kìm nén mấy tháng rồi, bảo bối giúp anh đi?"
Sở Dĩnh cau mày quét mắt nhìn anh ta một cái, người đàn ông này đã sớm cởi áo choàng tắm ra, hai người hiện tại căn bản đều không mặc gì, cô thì đỡ chút, đắp nửa bên chăn, Chu Tự Hàn lại trần trụi ngồi ở trên giường, vật nanh ác kia dựng thẳng đứng, đầu đỏ ửng như máu.
Sở Dĩnh quay đầu đi chỗ khác, cô thấy cửa ải này có chút khó khăn, Chu Tự Hàn nhìn cô thay đổi như vậy, chợt nhớ tới Sở Dĩnh trước kia ở trên giường rất biết điều, căn bản chỉ nhìn ánh mắt của anh, Sở Dĩnh liền biết anh muốn làm gì, vô cùng nhạy bén, nhưng bây giờ nhìn cái bộ dạng không được tự nhiên kia, rõ ràng chính là không muốn, không vui, Chu Tự Hàn cảm thấy chính mình bị coi thường, một Sở Dĩnh như vậy, anh không nỡ ép buộc cô.
Chu Tự Hàn hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô, giảm đòi hòi xuống, nói: "Không muốn dùng miệng, dùng tay được không? Bảo bối, lát nữa người đàn ông của em thật sự mắc nghẹn mà sinh bệnh chết, lúc ấy em có khóc lóc cũng tìm không ra người như anh đâu."
Sở Dĩnh hừ một tiếng trong lòng, lòng thầm nói: nếu thật sự mắc bệnh, cô vui mừng còn không kịp ấy chứ, nghĩ lại Chu Tự Hàn tối nay chắc chắn không thể đàng hoàng, lấy tay miễn cưỡng cũng tốt hơn dùng miệng.
Chỉnh đốn lại tâm lý, Sở Dĩnh đưa tay tới, mới vừa cầm còn chưa có di chuyển, Chu Tự Hàn đã sảng khoải hừ vài tiếng, Chu Tự Hàn cũng buồn bực, hôm nay vì sao suy bại thành như vậy rồi, vừa mới bị bàn tay nhỏ bé của Sở Dĩnh đụng, đã cảm thấy thoải mái vô cùng, anh chê cô di chuyển chậm, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Dĩnh, tự di động, đồng thời cúi người hôn Sở Dĩnh, hơi thở càng ngày càng nặng nhọc, rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, bắn lên tay Sở Dĩnh. . . . . .
Chu Tự Hàn trì hoãn một lát, chờ trận mỹ tình kia qua đi, mới xuống đất đi vào phòng tắm cầm khăn lông nóng vội tới lau tay Sở Dĩnh, dọn dẹp sạch sẽ, rồi ôm Sở Dĩnh vào trong ngực, trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Sở Dĩnh ngược lại ngủ không được, đã lâu không bị đàn ông ôm ngủ như vậy, huống chi còn không phải là Lăng Chu, lúc này dù nhắm mắt lại, Sở Dĩnh cũng sẽ không thể xem Chu Tự Hàn thành Lăng Chu, Lăng Chu sẽ không ôm cô như vậy, điệu bộ này của Chu Tự Hàn, giống như sợ cô chạy mất vậy, kiềm chặt cả người cô trong lòng anh ta, một cái tay trượt từ cổ cô, một cái tay khác vòng qua eo cô, không biết xấu hổ đặt ở trước ngực cô, thỉnh thoảng xoa lại nắn. . . . . .
Điểm duy nhất mà Chu Tự Hàn giống với Lăng Chu, đó chính là hai người đều giống như lò lửa lớn, đầy sức nóng, sẽ làm chân tay Sở Dĩnh ấm lên rất nhanh, thậm chí có chút nóng ran.
Cuối cùng Sở Dĩnh cũng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, chỉ nghe thấy âm thanh Chu Tự Hàn nói chuyện điện thoại: "Không phải tôi đã nói, nɠɵạı trừ《Thanh Liên》, công việc gì Sở Dĩnh cũng có thể tiếp nhận đó sao? Ông nghe không hiểu những gì tôi nói..., hay già nên hồ đồ rồi. . . . . ."
John không khỏi cười khổ một tiếng, lòng mắng thầm, già nên hồ đồ ư, tôi nghĩ là Chu tổng dại gái đến hồ đồ thì có, nhờ 《 Thanh Liên 》, Sở Dĩnh xem như người mới có tiềm lực nhất trong Tinh Huy, nếu như giành được giải thưởng《 Thanh Liên 》, Sở Dĩnh coi như chiếm được một chỗ đứng trên màn ảnh lớn, sau này khẳng định sự nghiệp diễn xuất xuôi gió xuôi nước, đấy là còn chưa kể, Sở Dĩnh tỏa sáng, sẽ mang tới lợi ích trực tiếp cho Tinh Huy, buông tha Sở Dĩnh, chính là tổn thất lớn với Tinh Huy, cho dù Sở Dĩnh không quan tâm tới làng giải trí, nhưng John cảm thấy, Sở Dĩnh là diễn viên trời sinh, ngay cả Lý Xuyên cũng nói như vậy, khả năng của Sở Dĩnh ở trước ống kính là thiên phú, rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, dốc hết cả đời cũng không làm được, lúc ấy John nghe mà kích động không thôi, nghĩ tới một ngày nào đó Sở Dĩnh được chú ý, người đại diện như ông ta cũng có cảm giác thành công.
John xoa xoa tay chỉ muốn cho Chu tổng một quyền chết tươi, John hiểu rõ hơn ai hết, Làng Giải Trí là chốn tàn khốc như thế nào, mặc kệ bây giờ anh thành công bao nhiêu, một khi mất đi ánh hào quang, sẽ mau chóng bị quần chúng quên lãng, huống chi Sở Dĩnh chỉ là người mới, 《 Thanh Liên 》 tuyên truyền thông báo, Sở Dĩnh có thể không đi, nhưng cái quảng cáo tuyên truyền công ích này của Phủ Thị Chính, là cơ hội khó khăn lắm mới có được.
John không nghĩ tới chuyện tốt như vậy lại đến, nhất là với Sở Dĩnh, hàng năm có không ít người hợp tác với nhà nước làm quảng cáo, nhưng hầu hết là người cũ, bình thường đều là những ngôi sao có tầm ảnh hưởng lớn, lần này nhà nước lựa chọn Tinh Huy, đó là cơ hội ngàn năm có một, sao có thể cự tuyệt.
Mặc dù có khá nhiều tin tức về Chu tổng, nhưng trong mắt nhà nước hầu hết chỉ là hình ảnh hàng năm quyên tiền làm việc từ thiện.
Nghĩ đến đây, John tận tâm khuyên bảo: "Chu tổng, lợi ích từ quảng cáo là hành động biểu hiện sự ủng hộ với công tác tuyên truyền của nhà nước, từ đó nâng cao hình ảnh Sở Dĩnh, hình ảnh công ty, Sở Dĩnh đang ở chỗ ngài phải không, tôi muốn trực tiếp trao đổi với cô ấy . . . . . ."
Chu Tự Hàn nghiêng đầu nhìn Sở Dĩnh bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm, nói một câu vào điện thoại di động: "Chuyện này để sau đi. . . . . ." Trực tiếp nhấn nút ngắt cuộc gọi, đi tới cửa phòng tắm, gõ hai cái: "Em muốn ăn gì? Để anh bảo cô giúp việc chuẩn bị."
Sở Dĩnh ngồi trên bồn cầu, chỉ cảm thấy Chu Tự Hàn hơi có vấn đề, cô hiện đang ở nhà xí, anh ta lại hỏi cô muốn ăn gì? Cô đành qua loa đáp một lại: "Gì cũng được." Cũng không quan tâm anh ta nữa.
Sở Dĩnh rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng tắm liền bị Chu Tự Hàn lôi tới góc phòng ngủ rồi dừng lại trước một cánh cửa, lần trước vội vã quay lại, căn bản không chú ý bài bố của phòng ngủ, chỉ nhớ mỗi phòng tắm, giờ mới phát hiện, thì ra là góc bên này còn có cánh cửa.
Sở Dĩnh đoán là phòng cất quần áo của Chu Tự Hàn, người đàn ông này thật biết hưởng thụ cuộc sống, từ quần áo trên người có thể nhìn ra anh ta là người có con mắt thưởng thức, Chu Tự Hàn đưa tay đẩy cánh cửa kia, trong phòng này chứa đầy quần áo và trang sức mới tinh của phụ nữ, không cần nhìn bảng hiệu cũng biết, đây đều là những món đồ xa xỉ mới tinh.
Quần áo, giày dép mũ nón, trang sức, không thiếu thứ gì, Sở Dĩnh còn đang dè dặt chưa dám phỏng đoán cái giá trên trời của căn phòng chứa đồ này, Chu Tự Hàn đã nắm tay cô, đeo vào cổ tay cô một chiếc vòng phỉ thúy, nhìn chung quanh một chút, nói: "Làn da trắng của em, mang Phỉ Thúy ngược lại rất hợp, trước tiên cứ đeo cái này, hôm nào rảnh, anh dẫn em đi Miến Điện chơi, anh có người bạn ở bên đó làm về đá quý, lúc ấy sẽ đổi cho em cái vòng pha lê đẹp nhất."
Sở Dĩnh nhìn chiếc vòng trên cổ tay, thô lỗ đoán chừng so lần chia tay trước, vòng tay này đắt hơn không chỉ vài lần, Chu Tự Hàn luôn hào phóng với phụ nữ, tiêu tiền không do dự, đáng tiếc những thứ đồ này đối với Sở Dĩnh mà nói, không có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Sở Dĩnh không yêu cầu quá cao về vật chất, cho dù năm đó là thiên kim tiêu thư của Phó Tỉnh Trưởng, cũng không hề coi trọng những thứ này, cô cho rằng tiền đủ dùng là tốt rồi, mặc dù khi đó quần áo cô mặc trên người đều rất tốt, nhưng cô không cảm thấy có gì khác biệt so với hiện tại, bố mẹ rất cưng chiều cô, ăn dùng đều là thứ tốt nhất, cho nên cô không thể nào hiều được lý do bố cô tham ô.
Chu Tự Hàn nâng gương mặt cô lên, chăm chú nhìn hồi lâu rồi nói: "Thế nào? Không thích à?" Chu Tự Hàn đã thu lại nụ cười trên mặt, anh bắt trợ lý Từ bận rộn cả sáng, vì muốn cho cô niềm vui ngạc nhiên, bây giờ xem ra là anh nhiều chuyện rồi.
Chu Tự Hàn trước nay chưa từng lấy lòng một người phụ nữ nào như vậy, nhưng nét mặt Sở Dĩnh nói cho anh biết, cái ngạc nhiên này không hề làm cô rung động, mắt Sở Dĩnh khép hờ: "Chu Tự Hàn, kỳ thật anh không cần làm mấy chuyện này, tôi thích hay không thì có liên quan gì?"
Sắc mặt Chu Tự Hàn dần trầm xuống, tâm tư sáng sớm đang rất tốt cuối cùng bị Sở Dĩnh phá hư, cô rõ ràng là muốn nói cho anh, mặc kệ anh làm cái gì, quan hệ giữa cô và anh chẳng qua là một cuộc giao dịch thôi, không phải cô tự nguyện, là anh ép buộc cô.
Chu Tự Hàn bắt đầu hoài nghi Sở Dĩnh có phải phụ nữ hay không, làm sao tim phổi lại có thể lạnh như thế, phụ nữ được đàn ông đối đãi như vậy, ít nhất cũng phải làm ra cái dáng vẻ vui mừng một chút rồi nói đến đây! Cô ngược lại. . . . . .
Chu Tự Hàn thất vọng đè nén nỗi tức giận, rốt cuộc vẫn không thể kiềm chế, từ kẽ răng bật ra một câu: "Em đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu." lời vừa nói xong, liền xoay người rời đi, bỏ lại Sở Dĩnh một mình trong phòng ngủ. . . . . .