Đối phó với Lăng Chu tương đối dễ dàng, nhưng bây giờ Sở Dĩnh bắt đầu phiền não, nên thoát khỏi Chu Tự Hàn như thế nào đây, nói thật, Sở Dĩnh vẫn không hiểu, tại sao Chu Tự Hàn cứ quấn lấy cô như vậy, cô cũng không tin Chu Tự Hàn có thể nghiêm túc với một người phụ nữ, hơn nữa cô đã từng qua lại với anh ta hơn một năm, người đàn ông này giống như đột ngột bị sốt cao nên mới dây dưa với cô, cũng bởi vì dung mạo của cô lọt vào mắt anh sao, lý do này thật buồn cười, sao Chu Tự Hàn lại nhanh chóng trở thành kẹo mè xửng không bỏ được rồi, nghĩ tới những chuyện này không khỏi xoa xoa mi tâm.
Chu Tự Hàn nghiêng đầu liếc nhìn Sở Dĩnh, mây tía ngoài cửa sổ lấp la lấp lánh ở trên mặt của cô, vẻ mệt mỏi của cô càng lộ ra rõ ràng hơn, cái loại mệt mỏi nặng nề đó, giống như không thể gánh vác được.
Chu Tự Hàn hồi tưởng lại, biết Sở Dĩnh thời gian dài như vậy, anh chưa thấy cô cười qua, ở cùng anh trong một năm, nét mặt của cô gần như là giống nhau, giống như một món đồ chơi con nít, đều không chân thật, cũng vì vậy, sau khi thấy lại Sở Dĩnh anh mới có thể không bỏ được như vậy.
Chu Tự Hàn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như Sở Dĩnh cả, cô giống như trò chơi có tầng tầng trạm kiểm soát, hấp dẫn anh đi phá giải từng tầng một, không đánh đến cùng thì không thể dừng tay, lại giống như có rất nhiều Sở Dĩnh, anh không thể phân rõ, rốt cuộc người nào mới thật sự là cô, cô đã từng, rất xinh đẹp lại khéo léo thuận theo, cô bây giờ, giống như một con nhím, một khi anh tới gần thì cũng đâm anh không có chút lưu tình nào.
Có lúc Chu Tự Hàn nhớ đến một năm kia, cảm thấy người phụ nữ này thật sự vô tình, hai người đã từng thân mật như vậy, tới hôm nay thậm chí ngay cả một chút bóng dáng cũng bị mất, nhưng Sở Dĩnh lúc này, lại khiến cho Chu Tự Hàn cảm thấy một cảm giác đau lòng quỷ dị.
Sở Dĩnh quật cường, luôn có thể khuấy động sợi dây ẩn núp sâu nhất trong lòng anh, anh cả là nô lệ của vợ từng nói với anh: "Luôn có một người phụ nữ như vậy, có thể chạm đến nơi mềm nhất trong lòng của em, cô ấy chính là khắc tinh của em."
Lúc ấy Chu Tự Hàn xì mũi coi thường, anh cả của anh nhân sinh quan (cái này là nguyên văn convert), xem tình yêu, đều dốc lòng làm người ta vô cùng căm phẫn, từ đầu tới đuôi để cho anh ấy chỉ coi chừng một người phụ nữ sống qua ngày, Chu Tự Hàn cảm thấy, còn sống cũng mất sức lực rồi.
Cho dù hiện tại, anh đối với Sở Dĩnh như vậy, cũng không nhớ đã từng qua lại với cô như thế nào, nhưng mà bây giờ anh yêu thích cô, về phần thời gian dài ngắn ra sao, dù sao cho dù có chia tay, anh cũng sẽ không để cô thua thiệt, đây là nguyên tắc của Chu Tự Hàn, hiện tại anh rất muốn thương yêu cô.
Chu Tự Hàn kéo cô tựa vào trong lồng ngực của mình, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của cô, dịu dàng nói: "Mệt mỏi sao, trước hết ngủ một lát, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em."
Sở Dĩnh suy nghĩ hồi lâu, cũng không muốn nghĩ cách thoát khỏi Chu Tự Hàn như thế nào, Chu Tự Hàn không phải kẻ ngốc, cô không muốn bởi vì mình, lại lộ ra chuyện trước kia, Lăng Chu, Lăng gia, còn có cha cô, những chuyện này như một vết sẹo vừa mới kết vảy, cho dù bên ngoài nhìn qua thì cảm thấy tốt lắm, một khi vạch trần, bên trong vẫn xấu xí không chịu nổi như cũ, cô muốn chôn cất những quá khứ này, giống như là một chuyến đi, khi tỉnh mộng, cái gì cũng đều biến mất, mẹ con bọn họ còn có thể tiếp tục cuộc sống an ổn của mình.
Ngón tay của Chu Tự Hàn giống như mang theo ma lực, xoa bóp mấy cái, cô đã cảm thấy cái trán dường như không còn đau nữa, rất thoải mái, thoải mái đến mức cô cũng không muốn nhúc nhích, lúc này, cô thật sự của cần một người ôm cô vào trong ngực, cho dù người ôm vào trong ngực là Chu Tự Hàn cô chán ghét cũng không việc gì, phụ nữ, tên của ngươi chính là người yếu.
Sở Dĩnh nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất, từ nhỏ Sở Dĩnh có một tật xấu, một khi làm sai việc gì, hoặc muốn trốn tránh cái gì, liền muốn ngủ, khi còn bé nếu như thi trượt rồi, về nhà đi nằm ngủ, ai gọi cũng không tỉnh, huống chi, tối nay Sở Dĩnh thật sự rất mệt mỏi, mấy ngày nay cô cũng ngủ không đến mấy giờ, còn có Lăng Chu, cô cảm thấy tâm lực mình tiều tụy, cũng không quản Chu Tự Hàn, ngủ không biết trời đất gì.
Chu Tự Hàn khéo léo ôm lấy Sở Dĩnh, làm cho tâm tình cực tốt, vốn còn muốn đi ăn một chút gì đó với cô, nhưng đến nơi rồi, gọi cô mấy tiếng cũng không được, suy nghĩ một chút, để cho ŧıểυ Triệu đưa bọn họ trở về Tinh Huy.
hiện giờ Sở Dĩnh sống ở trong căn hộ chung cư phía sau cao ốc Tinh Huy, là Tinh Huy chuẩn bị chỗ ở cho nghệ sĩ dưới cờ, chung cư độc lập, an ninh tương đối tốt, có thể hạn chế tối đa sự săn lùng của giới truyền thông, mỗi tầng đều là độc lập với nhau, còn lớn hơn gấp đôi so với phòng ốc Sở Dĩnh mới mua.
Điều kiện tốt như vậy, không phải tự nhiên ai cũng có thể vào ở được, bình thường là người mới được công ty nâng đỡ, mới có đãi ngộ như thế, cũng dễ dàng quản lý cuộc sống riêng của nghệ sĩ, dù sao cuộc sống riêng của nghệ sĩ, không chỉ có ảnh hưởng đến tương lai của nghệ sĩ, cũng liên quan trực tiếp với lợi ích của công ty.
Sau khi Sở Dĩnh gia nhập vào đoàn làm phim “Thanh Liên” mới chuyển vào tới nơi này, từ lúc ký hợp đồng đến khi mở máy, cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đây cũng là tuyên truyền trước một phần, ở studio lúc nào cũng có phóng viên đi theo để thu thập tin tức, làm nữ chính của “Thanh Liên”, Sở Dĩnh càng trở thành tiêu điểm của tất cả giới truyền thông.
Vì để tránh phiền toái, Sở Dĩnh nghe theo an bài của công ty đến nơi này ở tạm, khi rảnh rỗi mới về nhà thăm mẹ cô, mẹ cô khôi phục rất tốt, trong nhà có thuê một dì giúp việc, là đồng hương của mẹ, nói chuyện rất hòa hợp, cũng rất tỉ mỉ, Sở Dĩnh cũng rất yên tâm.
Chỉ tiếc chung cư tập thể của công ty, có thể tránh được phóng viên, lại không tránh được ông chủ lớn tự mình muốn trông coi mọi việc, xe của Chu Tự Hàn chính là chiêu bài, trực tiếp lái vào khu chung cư, người gác cổng chính là ăn chén cơm của Tinh Huy, đương nhiên không dám cản xe của ông chủ lớn, cũng không phải là chán sống.
Cứ như vậy, Chu Tự Hàn ôm lấy Sở Dĩnh tiến dần từng bước, căn bản không có chút khó khăn nào, đem Sở Dĩnh đặt ở trên giường, Chu Tự Hàn rất thích thú quan sát bốn phía, phát hiện ra Sở Dĩnh thật sự không coi nơi này là nhà của mình, giống hệt như nhà mẫu lạnh lẽo, không có hơi người.
Chu Tự Hàn chạy hết một vòng, lại trở về phòng ngủ, ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm Sở Dĩnh, nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, cô ngủ rất say, hành hạ như thế nào cũng không tỉnh lại, trên mặt tẩy trang vô cùng sạch sẽ, lộ ra gương mặt trắng noãn mà xinh đẹp, Sở Dĩnh rất đẹp, hơn nữa thời điểm một gương mặt mộc như vậy, có vẻ so với tuổi thật nhỏ hơn rất nhiều.
Mắt nhắm thật chặt, lông mi ở dưới mắt dài mà cuốn vểnh lên tạo ra một hàng bóng râm nhàn nhạt, dưới mũi ngạo nghễ ưỡn lên là cái miệng nhỏ hơi đô, giống như một ŧıểυ nha đầu không có lớn lên, chỉ là sắc màu mềm mại đỏ thắm này thật sự rất mê người.
Hấp dẫn khiến Chu Tự Hàn không khỏi cúi đầu hôn một cái, hôn một cái anh lại phát hiện cực kì nghiện, lại hôn mấy cái, đầu lưỡi cạy ra hai múi môi mềm mại, dò vào giữa răng môi, hồi lâu, liếʍ một lát, trong lòng cảm thấy thời gian này nín nhịn không ít.
Chu Tự Hàn không có gì là ranh giới cuối cùng của của đa͙σ đức, nhưng mê gian chuyện của nữ nhân nhi cũng không làm được, mặc kệ anh từng có bao nhiêu phụ nữ, đều là hai bên tình nguyện, chỉ vì Sở Dĩnh, mấy tháng rồi anh không động vào phụ nữ, vào lúc này thật sự có chút không nhịn được.
Dứt khoát nằm ở bên cạnh Sở Dĩnh, ôm cô, hôn cô, chính mình bắn súng ngắn (thủ dâm), làm xong, Chu Tự Hàn không khỏi lắc đầu, chính mình không chịu thua, cố gắng chống đỡ sao, bên ngoài không biết có bao nhiêu phụ nữ đứng xếp hàng chờ anh lâm hạnh, cần gì phải chịu khổ mà coi chừng một mình Sở Dĩnh, cũng không biết mong muốn gì, nhưng mà cho dù là bắn súng ngắn (thủ dâm) cũng rất xuất sắc, dù sao Sở Dĩnh ở ngay bên cạnh, nhìn cô, nghĩ tới dáng vẻ của cô khi cởi hết, Chu Tự Hàn càng hưng phấn giống như ăn phải thuốc lắc.
Phát tiết hết tinh lực dư thừa, Chu Tự Hàn đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại giường, cởi sạch quần áo trên người của Sở Dĩnh, chỉ giữ lại áo ngực và qυầи ɭóŧ, ôm chầm lấy Sở Dĩnh, đắp chung một cái chăn rồi ngủ.
Lúc Sở Dĩnh tỉnh lại, cảm thấy ngực có chút không thở nổi, mở mắt ra, phát hiện một cánh tay cường tráng để ngang trước ngực mình, theo cánh tay liền nhìn thấy mặt của Chu Tự Hàn.
Trước kia ở cùng Chu Tự Hàn một năm, đều là khi xong chuyện liền đi, trừ tiền, người đàn ông này đối với phụ nữ không có chút thương hương tiếc ngọc nào cả, cho nên nói, sáng sớm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh ta, Sở Dĩnh có chút không thích ứng.
Qua một lúc lâu, Sở Dĩnh mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn mình, không khỏi tức giận trong lòng, chen chân vào đạp Chu Tự Hàn một cước, trực tiếp đem Chu Tự Hàn đạp xuống dưới giường.
Chu Tự Hàn đang ôm mộng đẹp, thình lình bị Sở Dĩnh một cước đạp xuống giường, còn có thể bất tỉnh: "Mẹ nó! Người nào dám đạp lão tử, to gan quá rồi." Bò dậy liền nhìn thấy Sở Dĩnh đang trừng mắt với anh.
Chu Tự Hàn đè ép hỏa khí, mở miệng: "Sáng sớm, em không ngủ đi, lại náo cái gì? Ngủ, ngủ. . . . . ." Chu Tự Hàn vén chăn lên vừa nằm xuống, lại bị Sở Dĩnh ôm chăn một cái, cô trực tiếp nhảy xuống giường, để Chu Tự Hàn ngồi lại ở trên giường.
Sở Dĩnh nhìn lướt qua, có chút không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nói thầm trong lòng, người đàn ông này thật xấu xa tới cực điểm, khi ngủ cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, hơn nữa quần áo của cô đâu rồi, nơi này là nhà của cô mà! Người đàn ông này vào bằng cách nào, Jhon nói với cô thế nào, nói trong này rất nghiêm mật ngay cả một con ruồi cũng không đi vào được, cái tên biến thái Chu Tự Hàn này sao lại ngủ ở trên giường của cô, trên căn bản Sở Dĩnh đã quên mất chuyện tối ngày hôm qua.
Chu Tự Hàn thấy cô như thế, ngược lại rất vui vẻ, anh có thói quen ngủ trần truồng, mặc dù anh có không ít phụ nữ, nhưng không có chỉ đơn thuần ngủ chung với người phụ nữ nào cả, Sở Dĩnh là người đầu tiên, để cho anh cảm thấy ôm cô ngủ cũng thật thoải mái .
Chu Tự Hàn cũng không che giấu, cứ nằm giang hai tay hai chân ở trên giường như vậy, nhìn Sở Dĩnh cười xấu xa: "Nếu em muốn nhìn, nói với anh một tiếng, muốn nhìn bao lâu cũng được, mới sáng sớm đã phải giày vò nhau như vậy sao?"
Gương mặt Sở Dĩnh đỏ bừng, không nghĩ đến Chu Tự Hàn sẽ nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, vây chăn xung quanh, khom lưng nhặt đệm dựa trên đất lên, hung hăng ném tới: "Anh biến thái! Còn nữa, ai cho anh đi vào?"
Chu Tự Hàn tiếp được đệm dựa, cười híp mắt nói: "Nhanh như vậy liền quên sao, anh cho là hành động của em ngày hôm qua coi như là thừa nhận mối quan hệ của chúng ta, em vốn chính là của anh đấy, náo loạn thời gian dài như vậy, cũng nên kết thúc đi, em không thích giới giải trí, chờ “Thanh Liên” kết thúc xong, có thể từ từ rút lui khỏi, vừa đúng lúc có thể ngoan ngoãn ở cạnh anh một thời gian."
Sở Dĩnh không khỏi âm thầm cười lạnh: "một thời gian? Chu tổng, tôi có thể hỏi một thời gian trong miệng anh là bao lâu không?"
Chu Tự Hàn xuống giường mặc bộ quần áo, đi tới ôm lấy cô: "Sở Dĩnh, đừng náo loạn với anh, chúng ta sống qua ngày với nhau không được sao, về phần bao lâu, anh cũng không muốn lừa dối em, chính anh cũng không biết, nhưng anh đồng ý tuyệt đối sẽ không bạc đãi em, cho dù về sau chúng ta chia tay, anh cũng sẽ bồi thường thỏa đáng cho em. . . . . ."