“Một con yêu quái như ngươi, lại bàn chuyện nhân tính với ta?” Nghiệp Chỉ cảm thấy nực cười, giọng điệu vô thức cao lên.
ŧıểυ Thanh đáp lại bằng giọng điệu đương nhiên: “Chứ sao? Ngươi chính là kẻ vô nhân tính, máu lạnh vô tình lại cố chấp, nếu không thì sao Di Lặc Bồ Tát không chịu nhận ngươi?”
Nghiệp Chỉ hỏi: “Được, vậy ngươi cho rằng nhân tính là gì?”
“Đừng có lôi mấy thứ nhà Phật ra, ta không tin. Ta chỉ biết ngươi không giống người.” ŧıểυ Thanh cứng họng, nàng chưa từng nghĩ đến nhân tính là gì, nhưng theo nàng thấy, Nghiệp Chỉ không có thứ đó, nếu không sao y có thể chia rẽ tỷ tỷ với Hứa Tiên, lại còn không màng đến đứa bé trong bụng tỷ ấy, nhẫn tâm giam tỷ tỷ dưới tháp Lôi Phong?
“Thế nào là người? Tam độc ngũ dục, tham sân si, tiền tài sắc đẹp danh vọng ăn ngủ, những thứ đó tạo nên con người. Ta tu hành không phải vì danh tiếng, càng không giống ngươi vì du͙© vọиɠ của mình mà tùy ý can thiệp vào nhân quả của người khác, sau đó lại tự đắc, cho rằng mình làm việc nghĩa.”
ŧıểυ Thanh hoàn toàn không đồng ý, phản bác: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn họ chìm trong khổ nạn, rồi nói với họ ‘đây là nghiệp chướng kiếp trước, hãy tự mình gánh chịu’? Ta đã có năng lực, tại sao không ra tay giúp đỡ? Chẳng lẽ ngươi thấy người khác đau khổ thì vui vẻ sao?”
“Hơn nữa, đời này là chuyện của đời này, ai rảnh rỗi bàn chuyện kiếp trước kiếp này với ngươi. Ta đã thấy thì sẽ quản đến cùng, mặc kệ có phải chuyện chính nghĩa hay không!” ŧıểυ Thanh chống nạnh, bước đến trước mặt Nghiệp Chỉ, giật lấy Phá Vọng Giám trong tay y, ôm vào lòng, ngang ngược nói: “Dù sao ngươi đã thấy thì cũng phải giúp.”
“Chúng ta không có thời gian.” Nghiệp Chỉ nhíu mày, việc nào ra việc nấy, chuyện của La Ngũ Nương không nghiêm trọng, cũng không hại người, không đến lượt y quản, nếu nhúng tay vào, chỉ sợ lại thành ra chuyện xấu.
Thiên địa là lò luyện, chúng sinh nào chẳng chịu khổ trong đó. Những kẻ mang oan khuất như La Ngũ Nương, khắp thiên hạ nhiều vô số kể.
Nếu La Ngũ Nương là quỷ dữ hại người, Nghiệp Chỉ sẽ không đôi co với ŧıểυ Thanh, mà lập tức thu phục, tránh họa cho chúng sinh.
“Nhảm nhí!” ŧıểυ Thanh mắng, dọa Hỏa Thiêu lui lại mấy bước kêu lên.
“Di Lặc Bồ Tát cũng không nói khi nào phải mang về, vậy tức là không có hạn…”
ŧıểυ Thanh kích động trái ngược hẳn với sự bình tĩnh của Nghiệp Chỉ. Nàng thấy khuyên nhủ y cả buổi cũng chỉ lặp đi lặp lại chuyện nhân tính, bèn bỏ cuộc, phẩy tay đuổi Hỏa Thiêu và Nghiệp Chỉ.
“Ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng đừng trách ta không cảnh cáo, nếu Di Lặc Bồ Tát thấy ngươi quá nóng vội, nói trắng ra là vô lương tâm, không cho ngươi vào cửa Phật, thì đừng có trút giận lên ta, không liên quan đến ta à nha!”
Tình cờ thay, ŧıểυ Thanh lại vô tình nói trúng tim đen Nghiệp Chỉ, khiến y vốn kiên định lại dao động, nhớ lại lời trụ trì Thiện Năng.
Lòng có chấp niệm, trần tục chưa dứt, tìm đường lấy nhục xá lợi, hành trình này sẽ tìm được điều mê muội trong lòng.
Nghiệp Chỉ không hiểu mình có chấp niệm gì, trần tục gì, lòng y vững như bàn thạch thì có gì mê muội?
Tìm thấy điều mê muội trong lòng trên hành trình này?
Có lẽ chuyến đi này chính là thử thách của Di Lặc Bồ Tát, vậy thì y sẽ nhận lời.
“Được, ta giúp.” Nghiệp Chỉ đổi ý, nhặt đại một cành cây làm gậy, hai tay đặt lên trên, ra vẻ quân lâm thiên hạ, “Nói đi.”
Nghiệp Chỉ thay đổi nhanh đến mức ŧıểυ Thanh tưởng y bị quỷ nhập, vội lấy Phá Vọng Giám soi cho y, trong gương hiện lên khuôn mặt nghiêm nghị của y và nàng, ŧıểυ Thanh vỗ vỗ mặt Nghiệp Chỉ, hỏi: “Ngươi có phải ăn nhầm nấm độc không đấy?”
Nghiệp Chỉ nghiêng đầu tránh tay nàng, mất kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm.”
“Được rồi, ngươi đừng cản trở ta là được.” ŧıểυ Thanh được tiện nghi bèn không khiêu khích nữa, nàng biết Quỷ Khốc Lâm kỳ quái, không phải nơi nàng có thể xử lý, lại thấy Nghiệp Chỉ có vẻ quen thuộc nơi này, chắc chắn đã đến nhiều lần, thà kéo y theo còn hơn mò mẫm một mình. Tuy y đáng ghét, nhưng cũng có bản lĩnh.
ŧıểυ Thanh quay người, cười thầm vì kế hoạch thành công.
“Được rồi, ngươi nói xem Trình lang kia ở đâu?”
“Khoan!” Trần Sinh lên tiếng cắt ngang, nhìn La Ngũ Nương sắp khóc: “Nếu La cô nương tìm được Trình lang, chấp niệm tiêu tan, nàng sẽ thành Phật luân hồi phải không?”
ŧıểυ Thanh đã quen nhìn những kẻ si tình, nàng vỗ vai Trần Sinh, nói bằng giọng điệu người từng trải: “Trần Sinh, ta biết ngươi không nỡ để nàng ấy đi, nhưng người và quỷ không chung đường, hai người không có tương lai. Nếu ngươi cưỡng cầu, cũng không giữ được nàng ấy lâu, cuối cùng nàng ấy sẽ vì chấp niệm mà lạc lối, trở thành lệ quỷ vất vưởng nhân gian, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Vì Hứa Tiên và tỷ tỷ mà nàng bị ép nghe không ít chuyện tình yêu, vừa hay nhớ được một câu, bèn đem ra dùng: “Nếu ngươi thật lòng yêu nàng ấy, thì không nên làm nàng ấy đau khổ, mà nên mong nàng ấy hạnh phúc và tự do. Nếu không, đó không phải là yêu, mà là thù hận.”
Vài câu nói của ŧıểυ Thanh đã khiến Trần Sinh buông bỏ chấp niệm, hắn che mặt, tuy không nỡ nhưng vẫn đồng ý buông tay: “Cô nương nói phải, là ta ích kỷ, đường đột La cô nương. Nhưng ta còn một việc muốn nhờ.”
“Nói đi.” ŧıểυ Thanh gật đầu.
“Ta cũng muốn góp chút sức, giúp La cô nương hoàn thành chấp niệm, tận mắt nhìn nàng ấy thành Phật.” Trần Sinh nghẹn ngào, nói đến cuối cùng chỉ còn tiếng nấc.
Tấm chân tình này cũng khiến La Ngũ Nương cảm động, nhưng cũng chỉ là “cảm động”, lòng nàng ấy đã có người khác.
“Chuyện nhỏ thôi mà!” ŧıểυ Thanh vỗ lưng Trần Sinh, “Đàn ông con trai đừng ủy mị, ngẩng cao đầu lên nào, chúng ta đi tìm Trình lang.”
-----
Lời của tác giả: Ngày đầu tiên Nghiệp Chỉ hoài nghi nhân sinh.