Tại hành quán Trường An, Phục Đình đang ngồi trên ghế, cầm tấu sớ đất Bắc vừa được đưa tới.
Vừa xem tình hình quân vụ xong thì La ŧıểυ Nghĩa đẩy cửa vào.
“Tam ca, đã bố trí xong rồi.” Hắn hạ giọng bảo: “Chỉ cần trong kinh có động tĩnh là sẽ lập tức nhận được ngay.”
“Ừ.” Phục Đình đặt tấu sớ xuống: “Chuẩn bị khởi hành.”
Thánh nhân rất lạ, sau lần yết kiến trước đó thì không có động thái gì khác, cũng không có sắp xếp gì, nên cũng đã đến lúc chàng rời khỏi Trường An rồi.
Chỉ là trước khi đi đã bố trí tai mắt, chú ý theo dõi động tĩnh.
Trước khi nhấc chân ra cửa, La ŧıểυ Nghĩa chần chừ hỏi: “Vậy chúng ta về thẳng đất Bắc luôn hả?”
Phục Đình lườm hắn.
Chàng không nói gì khiến La ŧıểυ Nghĩa có cảm giác mình đã lắm mồm, toét miệng cười gượng.
Cu cậu mặc áo dài màu trắng tuyết, gương mặt nhỏ trắng trẻo mịn màng, những khi gần đi tới mà không đứng được là sẽ ôm chân chàng làm trụ để đứng, miệng bi ba bi bô.
La ŧıểυ Nghĩa thấy thế, thừa cơ chuồn ra khỏi cửa.
Phục Đình nhìn Chiếm Nhi ôm chân mình không buông thì cũng dừng bước, làm trụ chống vững cho con.
Chiếm Nhi ôm chân chàng, loạng choạng đứng dậy, gương mặt nhỏ nhắn rúc vào đầu gối chàng chơi đùa.
Phục Đình nhìn con là lại nhớ đến Tê Trì, nàng không thể trông thấy cảnh này được rồi.
Thiếu vắng nàng, những ngày qua, Chiếm Nhi lại gần gũi với chàng hơn.
Chỉ một chốc sau, bỗng La ŧıểυ Nghĩa quay về.
“Tam ca, ở bên ngoài có người muốn gặp huynh.”
Phục Đình hỏi: “Người nào?”
Vẻ mặt La ŧıểυ Nghĩa có hơi lạ: “Chính là cô gái đánh đàn hạc hồi trước.”
Dù gì hồi ở Cao lan Châu cũng từng muốn hầu chàng, nay bỗng chạy đến đây cầu kiến, thực khiến La ŧıểυ Nghĩa phải nghĩ sâu xa.
Bây giờ Phục Đình đã có ấn tượng về người này, vì hồi ở thành Cổ Diệp nàng ta từng ra mặt bảo vệ danh tiết cho Tê Trì, được Tê Trì nhắc tới nhiều lần.
“Cô ta đến đây làm gì?”
“Cận vệ cũng hỏi rồi, nhưng không chịu nói, bảo là muốn gặp trực tiếp Đại đô hộ thì sẽ nói.”
Phục Đình nhớ đến hành động của nàng ta, bèn gật đầu.
La ŧıểυ Nghĩa ra ngoài chuyển lời.
Không lâu sau, hai cận vệ đẩy cửa đi ra, Đỗ Tâm Nô bước vào.
Theo sau nàng ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo vải màu xanh, ôm hạc cầm giúp nàng ta đi vào, đặt đàn xuống lại trao đổi ánh mắt với nàng, cuối cùng gập mình làm lễ với Phục Đình rồi lui ra.
Cửa khép lại, Đỗ Tâm Nô vén áo quỳ xuống, thi lễ với Phục Đình: “Tiện thiếp nghe nói giờ không ai ở cạnh Đại đô hộ, nên đặc biệt đến đây thăm ngài, chẳng hay Đại đô hộ có thiếu người hầu hạ không, nếu như thiếu, tiện thiếp nguyện tận tâm tận lực.”
Phục Đình lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu đến vì lý do đó thì cô có thể đi được rồi.”
La ŧıểυ Nghĩa đứng gần húng hắng, bụng nhủ, đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, tam ca hắn đang không vui đấy.
Đỗ Tâm Nô chỉ cố ý thử lòng chàng mà thôi. Nàng lặng lẽ nhìn Phục Đình, thấy chàng mặc quân phục, dáng vẻ chớ ai lại gần, lại nhìn đứa trẻ bò bên chân chàng, nghĩ bụng đúng là khó mà, chẳng trách phu nhân lại khóc, chỉ nhìn đứa bé đáng yêu như vậy thôi là cũng không nỡ rồi.
Nàng không dám giỡn nữa, cúi đầu thưa: “Tiện thiếp thất lễ, mong Đại đô hộ chớ trách, thực ra hôm nay tiện thiếp phụng lệnh của phu nhân đến đây.”
Phục Đình lập tức nhìn nàng ta.
La ŧıểυ Nghĩa nghe vậy thì lại nhìn chàng, thấy chàng không nói gì bèn nhanh trí hỏi: “Phu nhân bảo cô đến đây làm gì?”
“Phu nhân nhờ thiếp gửi thư giùm.”
Phục Đình vẫn im lặng, nghe nhắc tới thư thì sầm mặt.
Đỗ Tâm Nô rất biết trông mặt lựa lời, thở dài: “Phu nhân bảo nếu Đại đô hộ còn giận ngài thì không cần đọc cũng được, tiện thiếp sẽ đọc thay, có điều phu nhân cũng nói, người không muốn người khác gọi tên của Đại đô hộ, nên tốt nhất vẫn là tự Đại đô hộ đọc ạ.”
Nói đoạn, nàng ta lấy phong thư nhét bên hông ra, đang định xé mở.
Phục Đình nói: “Đặt xuống.”
Đỗ Tâm Nô hết hồn, vội cúi người thi lễ, đặt phong thư xuống rồi quan sát sắc mặt chàng.
La ŧıểυ Nghĩa khoát tay, ra hiệu nàng ta có thể đi ra.
Nhưng Đỗ Tâm Nô lại cười nói: “Đại đô hộ thứ lỗi, phu nhân đã bỏ tiền muốn tiện thiếp đàn một khúc trước mặt Đại đô hộ thay người, bày tỏ tấm lòng. Tiện thiếp đã nhận tiền rồi, nên phải gảy khúc xong mới có thể đi được.”
La ŧıểυ Nghĩa gãi đầu, nghĩ bụng không biết tẩu tẩu hắn làm gì thế nữa, tam ca đâu phải là người thích nghe nhạc.
Nhưng Đỗ Tâm Nô đã ngồi ra sau đàn, thong thả tấu khúc.
Chiếm Nhi đứng mệt nên dựa vào chân Phục Đình ngồi, nghển cổ lên, mở to hai mắt, tò mò nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Phục Đình mím môi, vô cảm lắng nghe.
Tiếng nhạc du dương như thể trong phòng lúc này đang hưởng nhạc.
Đàn xong khúc cuối, Đỗ Tâm Nô ngẩng đầu lên bảo: “Khúc nhạc này tên là Phượng Cầu Hoàng, bày tỏ tấm lòng của phu nhân.”
Phục Đình ngước mắt nhìn.
La ŧıểυ Nghĩa đứng bên đã thấy lạ, lặng lẽ nhìn chàng, lẩm bẩm, không ngờ tẩu tẩu lại biểu đạt tình cảm kìa.
Đỗ Tâm Nô đứng dậy: “Tiện thiếp đã hoàn thành xong nhắn nhủ của phu nhân, xin Đại đô hộ mau chóng đọc thư.”
Nói đoạn, nàng ta cáo lui ra ngoài.
Phục Đình nhìn La ŧıểυ Nghĩa: “Ra ngoài trước đi.”
La ŧıểυ Nghĩa bị chàng nhìn thì hoàn hồn, ôm Chiếm Nhi đi ra.
Phục Đình nhìn xuống phong thư, cúi người nhặt lên.
Chàng mở thư ra, đầu câu viết “phu quân”, sau đó là những câu thăm hỏi bình thường như có tăng giảm áo quần không, có ăn ngon ngủ ngon không, Chiếm Nhi có bị bệnh không, trên đường đi có bình an không.
Chàng nhíu mày, sang tờ khác thì thấy xưng hô đã đổi.
“Tam lang ——”
Nàng nghĩ chắc chàng đã biết được chuyện của Lý Nghiên, nàng gửi gắm khế đất các cửa tiệm của mình ở đất Bắc, nếu thực sự đến mức bị thuộc hạ của thiên gia lấy mạng thì hy vọng chàng vạch ra chuyện nàng đã kinh doanh ở đất Bắc, có gì sau này nơi đó vẫn có thể kinh doanh vì dân sinh đất Bắc. Còn những cửa hàng ở Trung Nguyên nàng ghi trong giấy là bằng chứng tốt để bảo toàn cho cả chàng lẫn Chiếm Nhi.
Chàng là công thần, là rường cột của đất Bắc, được đế vương nể trọng, bách tính ngưỡng vọng, sáu quân dưới tay, miễn là đại nghĩa diệt thân không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng những trằn trọc suy nghĩ của nàng đều là tâm của bản thân, cho rằng đất Bắc không thể không có Đại đô hộ mà đơn phương bác bỏ tâm ý của chàng; nghĩ rằng Chiếm Nhi không thể không có cha mà tước mất quyền được có mẹ của con trai…
Chàng là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra chuyện giết vợ.
Là nàng ếch ngồi đáy giếng, không thấu được bản tâm.
…
“Chàng dùng mạng sống để bảo vệ, thiếp lại xem thường mà biệt ly…”
“Ngày trước không nhớ tới; nhớ đến rồi, lại chẳng thể ngưng…”
“Chàng hỏi thiếp coi chàng là gì?”
“Chàng coi thiếp là gì thì thiếp coi chàng như thế.”
Thư viết tới tận chỗ lạc khoản, xéo xéo bên trên lại viết thêm một đoạn, có lẽ là mới được bổ sung sau, chữ hơi tháu ——
“Giữa ngày mộng thấy một người, trông rất quen, nhưng đến gần thì thấy không phải. Từ sau khi chia tay, trong mắt thấy rất nhiều người, nhưng trong số đó lại không có chàng. Đương nhiên là không rồi, những người đó sao có thể là chàng được… Tam lang, Phục tam lang kim đao thiết mã của thiếp.”
Những câu được viết thêm vào cứ như lời nói mớ, nét chữ nguệch ngoạc, có vết mực ở bên cạnh, có vẻ như muốn xóa đi nhưng cuối cùng chỉ xóa mấy chữ, để lại hàng chữ này.
Phục Đình ngẩng đầu, yết hầu dịch chuyển.
Một hồi sau, lại nhìn xuống câu cuối cùng: Tam lang, Phục tam lang kim đao thiết mã của thiếp.
Lý Tê Trì, nàng ỷ vì ta đặt nàng trong tim chứ gì.
La ŧıểυ Nghĩa nghe thấy động tĩnh, bèn đẩy cửa ra.
Chàng gấp lá thư lại, ngẩng đầu nói: “Xuất phát.”
***
Tê Trì đứng bên cửa sổ, lặng người nghĩ về tình hình ở Trường An.
Chẳng hay Đỗ Tâm Nô đã đưa thư tới chưa, cũng không rõ chàng đọc thư xong sẽ thế nào.
Trước lúc giao lá thư này cho Đỗ Tâm Nô, nàng cứ đắn đo mãi, chần chừ cũng phải mấy hôm, tới ngày Đỗ Tâm Nô đến lấy thư, nàng cầm thư dựa vào giường ngủ, bỗng mơ thấy một giấc mơ.
Mơ thấy nàng một mình bước đi trên con đường đầy chông gai, ở phía xa có người cưỡi ngựa đi tới, nàng mở miệng toan gọi tam lang, nhưng đến gần mới hay, ra chỉ là gương mặt mơ hồ lạ lẫm.
Hốt hoảng bật dậy, nàng cầm bút viết thêm đoạn này, vốn chỉ là lời tự giễu nói ra, người trong mơ há có thể là chàng, trên đời này được mấy ai như chàng, chàng là kim đao thiết mã, kiên cường oai hùng.
Nhưng rồi khi viết ra lại chẳng mang nghĩa ấy.
Muốn xóa đi, nhưng xóa được nửa lại ném bút đi.
Còn che lấp gì nữa, nàng đã rõ lòng mình thì cứ nói thẳng cho chàng biết, kiểu cách cũng nghĩa lý chi.
Nên cuối cùng cứ để thế mà đưa thư đi.
Đuôi mắt quét thấy có người rảo bước đi đến, Tê Trì nhìn thoáng qua cửa sổ, là Lý Nghiên tới, một tay cậu xách vạt áo, đi nhanh đến nơi này.
Nàng giật thót, cứ tưởng có chuyện xảy ra, nhưng rõ ràng hiện tại trong kinh có tin tức nào khác đâu.
Xoay người đi ra cửa, Lý Nghiên đã đến, vừa thấy nàng đã nói: “Cô ơi, cháu vừa nhận được tin của phủ binh báo, nghe nói trong quan dịch ở đường Hoài Nam có người cưỡi khoái mã đến căn dặn đón khách, muốn nghênh đón An Bắc Đại đô hộ.”
Tê Trì giật mình: “Cháu bảo gì?”
“Cháu nói dượng sắp đến quan dịch kia rồi.”
Tim nàng đập *thịch*, hai chân tự động đi ra ngoài.
Đang định lên tiếng gọi “người đâu” thì Lý Nghiên đã nói: “Đã chuẩn bị hộ vệ với xe ngựa cả rồi, cô mau đi đi!”
Tê Trì nhìn cậu, đoạn gấp gáp đi ra cửa lớn vương phủ, còn không kịp cầm theo áo khoác.
Mấy chục hộ vệ đang đứng ngoài cửa, trên lưng ngựa treo mũ mạng mà nàng hay đội, Tê Trì lên ngựa, đội mũ vào, lao thẳng ra ngoài đầu tiên.
Ra khỏi thành, tiến thẳng về phía quan dịch. Tê Trì lớn lên ngay nơi này nên rất thông thuộc tuyến đường, chỉ chọn đường tắt mà đi nên tiết kiệm được kha khá thời gian.
Nàng chạy quá nhanh, đến mức không ngẫm lại Lý Nghiên chỉ nói là chàng sẽ tới, tức là vẫn chưa đến.
Vào trong quan dịch, vẫn còn sân viện để trống, phòng khách trống không, chỉ có quan viên và sai dịch là đang bận bịu chuẩn bị.
Tê Trì xuống ngựa, lúc này mới hay tim vẫn đập mạnh – vì cưỡi ngựa quá nhanh.
Nàng đan hai tay vào nhau, thong thả đi lại trong sân, thi thoảng nhìn ra ngoài qua màn sa rũ xuống.
Sau mấy bận như thế, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa chạy đến.
Nàng tức tốc đi ra cửa, một tay vén tấm mạng lên, nhìn người từ xa đi tới, cho tới khi đối phương cưỡi ngựa đến trước quan dịch, xuống ngựa cúi chào nàng: “Huyện chủ.”
Nét mặt Tê Trì dần tắt: “Thôi thế tử.”
Không ngờ lại chờ phải Thôi Minh Độ ở đây.
…
Trong quan dịch, quan viên sắp bàn dâng trà.
Tê Trì ngồi cạnh bàn, vẫn không gỡ mũ xuống, ngồi đối diện Thôi Minh Độ.
“Gần đây huyện chủ thế nào?” Y cầm chén trà trong tay nhìn nàng, như muốn nhìn thấu sắc mặt nàng qua lớp mạng: “Từ sau lần đó ta vẫn luôn lo lắng cho an nguy của huyện chủ, gần đây biết được nàng vẫn ở Quang Châu, nên mới chạy tới.”
Tê Trì không hiểu vì sao y lại đến đây, hiện tại phải vạch rõ quan hệ với nàng mới đúng, ngoài miệng bảo: “Ta vẫn khỏe, thế tử không cần quan tâm, sau này thế tử cũng không cần phải áy náy nữa.”
Thôi Minh Độ nhìn nàng, ngập ngừng muốn nói, một hồi sau mới lên tiếng: “Ta giờ đã là Hà Lạc hầu rồi.”
Tê Trì nhìn lướt qua y, lúc này mới để ý thấy y mặc đồ trắng.
Nàng không biết nên khuyên y nén buồn hay nên chúc mừng y cuối cùng đã có thể tự làm chủ, chỉ là không nói gì.
Thôi Minh Độ hòa nhã nói: “Trước khi lâm chung gia phụ đã định hôn sự cho ta, sau này khó có còn cơ hội gặp mặt thế này nữa rồi.”
Tê Trì lẩm bẩm thế cũng tốt, hai người họ cũng không nên gặp lại nhau, đoạn đứng dậy nói: “Nếu đã vậy, Hà Lạc hầu bảo trọng.”
Nàng đi thẳng ra cửa.
Thôi Minh Độ không ngờ nàng chỉ nói một câu như thế, chân động đậy, đứng dậy đi theo.
Tê Trì ra tới sân, ngoái đầu nhìn y, lùi ra một bước cố gắng giữ khoảng cách: “Đông người phức tạp, Hà Lạc hầu nên đi đi.”
Thôi Minh Độ nói: “Không cần phải lo, nếu ta đã có thể đến đây thì đương nhiên đã sắp xếp xong.”
Nàng chẳng buồn nói nữa, mà cũng không thể nói gì thêm, thấy y như còn lời muốn nói nhưng nàng ngoái đầu đi thẳng, mắt nhìn qua cửa lớn, bỗng bên tai nghe thấy tiếng ngựa hí dài, lập tức khựng bước.
Thôi Minh Độ cũng nhìn qua bên đó.
Phục Đình vừa ghìm cương ngựa, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, lại nhìn Thôi Minh Độ ở sau lưng nàng, nhảy xuống ngựa, phất quân phục, đổi tay cầm roi ngựa đi thẳng về phía nàng.
Sau lưng cửa sân là đại đội nhân mã lần lượt kéo tới.
Tê Trì vội vã ra đón.
Phục Đình nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi không dừng bước, lướt qua Thôi Minh Độ tiến thẳng vào phòng, như thể coi nơi đây là chốn không người.
Tê Trì rảo bước đi theo chân chàng, bị chàng kéo băng qua hành lang.
Chàng tiện tay đẩy một gian phòng ra, kéo nàng đi vào.
Tê Trì lập tức gỡ mũ xuống, vừa xoay người đã lập tức nắm lấy bàn tay chàng đang túm mình: “Thiếp chỉ tình cờ gặp y thôi, tới đây là để gặp chàng.”
Phục Đình cúi đầu nhìn nàng: “Ta không quan tâm người khác, chỉ hỏi nàng một câu, nàng có còn là người phụ nữ của Phục Đình ta không”
Tê Trì gật đầu, cảm giác như vẫn chưa đủ, lại gật đầu cái nữa: “Còn.”