Tào Ngọc Lâm ghé lại phủ đô hộ đã là chuyện sau khi Phục Đình đi được một thời gian.
Tiết trời quang đãng, gió hây hây thổi qua lương đình mái cong tám góc trong phủ đô hộ.
Lúc này Tê Trì đang ngồi giữa đình, cầm đọc văn thư ở quan thự gửi đến.
Bỗng nghe thấy Tân Lộ tới báo, nàng ngẩng đầu lên, trông thấy Tào Ngọc Lâm đột nhiên xuất hiện.
Nàng đặt văn thư xuống, cười nói: “Cô cố ý đấy à? ŧıểυ Nghĩa vừa theo quân ra biên giới rồi thì cô mới đến.”
Hôm nay Tào Ngọc Lâm không mặc đồ đen như thường mà mặc váy vải màu thiên thanh, chỉ mỗi gương mặt là vẫn nghiêm túc như ngày nào. Nàng ta bước vào đình, dừng trước mặt nàng nói: “Ta vâng lệnh tam ca đến đây, tam ca bảo ta sau khi huynh ấy đi thì phải năng đến canh phòng tẩu tẩu.”
Tê Trì chớp mắt, chẳng ngờ Phục Đình lại bố trí cẩn thận đến vậy. Ấy mà chàng chẳng nói nửa câu, nàng vừa cười vừa bảo: “Thế mà đến giờ cô mới chịu tới hả?”
Gương mặt ngăm đen của Tào Ngọc Lâm chưa bao giờ có biểu cảm: “Tẩu tẩu chớ đùa ta, ta bận đi thám thính mà.”
Tê Trì không đùa nữa, trêu nàng ấy cũng không được gì.
Đang định nói chuyện khác thì Lý Nghiên tới.
“Đã chuẩn bị xong rồi cô ơi, có thể lên đường được rồi.”
Tê Trì chỉ vào văn thư trước mặt: “Ở quan thự đưa công văn tới báo về chuyện dân sinh, hiện tại trong phủ đô hộ chỉ có ta, nên ta đành đi xem sao.”
Tào Ngọc Lâm đã rõ: “Tam ca vắng nhà, giao cho tẩu tẩu cũng như nhau.”
Tê Trì mỉm cười, vốn nàng cũng chẳng muốn nhúng tay vào việc ở quan thự, song quan viên có nói là trước khi đi Đại đô hộ đã dặn, nếu chuyện có liên quan tới dân sinh thì có thể hỏi ý phu nhân, vì biết phu nhân cũng muốn tốt cho đất Bắc.
Vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, quan thự cũng đã được dặn là không được để nàng phải cực nhọc, có việc cứ báo lại là xong. Nhưng nghe câu đó nàng vẫn rất để ý, huống hồ đang rảnh nên cũng muốn đến quan thự xem sao.
Bởi cũng đúng là nàng muốn đất Bắc được phát triển hơn nữa.
Có Tào Ngọc Lâm ở đây nên Tê Trì không định dẫn Tân Lộ Thu Sương theo, dạo này bọn họ cứ muốn làm xiêm y cho đứa trẻ trong bụng, nên dù bận rộn thì cũng rất vui.
Tân Lộ lĩnh mệnh lui ra, Lý Nghiên rảo bước đến đón, dừng lại trước đình.
“Cho cháu đi theo cô với, nay dượng không có ở nhà, trong phủ chỉ có cháu là nam giới, vừa hay hôm nay cũng không có giờ học, nếu không cháu không yên tâm.”
Tào Ngọc Lâm chỉ biết cậu là thế tử Quang vương, cảm thấy là một thiếu niên khôn khéo, không ngờ cậu lại quan tâm đến cô mình như vậy, thế là đưa mắt nhìn Tê Trì: “Tẩu tẩu đúng là có phúc.”
Tê Trì nhìn cháu trai, đúng là cảm thấy cậu đã ra dáng nam tử hán, coi mình là đàn ông trong phủ đô hộ này mà hành xử, bèn gật đầu: “Vậy cháu cũng đi đi.”
Tào Ngọc Lâm dìu bên trái nàng, Lý Nghiên đỡ tay phải nàng, như thể vô cùng thận trọng.
Tê Trì mặc váy chẽn cạp cao, phần váy rộng rãi che đi vùng bụng. Từ khi mang thai đến nay người cũng chẳng to ra chút nào, nên nếu chỉ nhìn qua thì khó mà nhận ra nàng đang mang thai, vậy mà lại bị bọn họ đỡ cẩn thận như thế, nàng bất đắc dĩ cười: “Không cần thận trọng vậy đâu.”
Thế nhưng hai người không hề nghe lọt, nàng cũng đành mặc kệ.
Vừa đi vừa nói ra đến cửa phủ.
Các hộ vệ đã đánh xe đến ngoài cửa.
Lý Nghiên mặc áo gấm đội kim quan, đỡ Tê Trì đến bên xe rồi mới buông tay, nhận lấy ngựa trong tay hộ vệ, tính cưỡi ngựa hộ xe.
Cậu bắt chước dáng vẻ của dượng.
Khi cậu đạp lên bục giẫm thì Tê Trì cũng vén vạt ảo chuẩn bị lên xe ngựa, nhưng bất thình lình nghe thấy tiếng ngựa hí – tiếng hí chói tai như bị đâm bởi lưỡi dao sắc bén, nàng ngoái đầu lại, Lý Nghiên bỗng nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Một bóng người vụt qua trước mắt, Tào Ngọc Lâm nhanh chóng chạy đến kéo Lý Nghiên lại, miệng la lớn: “Hộ vệ!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, động tác kéo của Tào Ngọc Lâm thực chất là lôi mạnh.
Lý Nghiên vừa nhảy khỏi ngựa thì nhanh chóng bị nàng đè xuống đất. Không biết con ngựa kia bị gì mà hí điên cuồng, liên tục chổm vó rồi đá chân sau.
Thấy nó sắp giẫm người, Tê Trì đứng gần lập tức nhón chân, duỗi tay kéo dây cương.
Chỉ một động tác thôi mà đã thấm mệt, một tay nàng đỡ sau lưng.
Các hộ vệ tức khắc xông tới bảo vệ nàng, một nhóm khác nắm binh khí xếp vòng phòng bị, một nhóm khác thì giữ ngựa lại.
Tê Trì siết chặt dây cương, vội nói: “Bảo vệ thế tử!”
Lại có hộ vệ nhanh chóng tới đỡ Lý Nghiên, Tào Ngọc Lâm đứng dậy, kéo Lý Nghiên lùi vào cửa phủ.
Lúc này Tê Trì mới thả dây cương, các hộ vệ cũng lùi ra, từ xe ngựa cho đến cửa phủ chỉ cách mấy bậc thềm, nàng vội vã bước đi, một tay đỡ bụng, cách cánh cửa cao lớn giật mình trông ra.
Con ngựa của Lý Nghiên bị hai hộ vệ đè lại, nằm sấp trên đất hí dài, ở mông ngựa không biết sao lại trúng mũi tên, máu nhỏ xuống đất.
Ở nơi Tào Ngọc Lâm vừa che cho Lý Nghiên vẫn còn cắm một mũi tên nữa.
Trong chớp mắt vừa rồi, chính vì thấy mũi tên trên mông ngựa nên nàng ta mới kịp thời kéo Lý Nghiên xuống, nhờ vậy mà tránh được mũi tên sau đó, còn con ngựa bị thương lại như nổi điên, rất có thể sẽ đạp trúng người, may có Tê Trì kéo lại.
Không biết mũi tên bay ra từ đâu, Tê Trì siết tay, đứng trên thềm cửa quét mắt một vòng nhìn bên ngoài, xưa nay phủ đô hộ luôn được phòng vệ nghiêm ngặt, trên phố trước cửa không có ai tùy tiện lui tới, nên cũng chẳng thấy bóng dáng người nào.
Nàng kìm nén nhịp tim đập mạnh, dặn dò một câu: “Đi điều tra đi, thông báo quan phủ lục soát thành kiểm tra.”
Chúng hộ vệ lập tức chia nhau đi.
Nàng kéo Lý Nghiên, lại gọi Tào Ngọc Lâm: “Quay về rồi tính sau.”
Cửa phủ yên ắng, thềm cao uy nghiêm là hàng rào phòng vệ thiên nhiên, trước cửa lại cách muôn trùng hộ vệ.
Giữa ban ngày ban mặt, chuyện xảy ra quá chóng vánh đột ngột, không một động tĩnh.
Tào Ngọc Lâm chưa đi vội mà quét mắt nhìn quanh, chắc chắn không có mũi tên ngầm nào bắn ra nữa thì mới gạt hộ vệ đi ra, chẳng mấy chốc lại quay về, cầm trong tay mũi tên kia.
Bỗng dưng xảy ra biến cố như thế, tuyệt đối không thể xuất phủ được nữa.
Mọi người lặng thinh quay về phủ, bước chân gấp gáp.
Lý Nghiên đỡ chặt tay Tê Trì, lúc này rồi vẫn lo cho cái thai trong bụng nàng.
Vừa bước chân vào nhà, Tê Trì đã kéo cậu lại hỏi: “Cháu có sao không A Nghiên?”
Lý Nghiên lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, hỏi ngược lại nàng: “Cô không sao chứ ạ?”
“Cô không sao.” Tê Trì nhìn Tào Ngọc Lâm.
Chẳng đợi nàng hỏi, Tào Ngọc Lâm lập tức nói: “Tẩu tẩu yên tâm, ta cũng không sao.”
Tân Lộ và Thu Sương nghe thấy tiếng thì tới, còn thấy là lạ: “Sao gia chủ lại về sớm thế?”
Vừa dứt lời thì thấy mặt thế tử dính bẩn, xiêm áo cũng bám bụi, rồi Tào Ngọc Lâm đi theo sau còn đang cầm mũi tên, lập tức thấy lạ.
Nhờ đất Bắc tôi luyện nên khi vừa thấy lạ, họ cũng biết đã xảy ra chuyện.
Tê Trì vịn tay vào mép giường từ từ ngồi xuống, vừa hoàn hồn đã dặn: “Chớ hỏi nhiều, đun bình trà nóng đem tới đây.”
Tân Lộ hành lễ rồi mau chóng đi đun trà, còn Thu Sương đi lấy khăn ướt đưa cho họ lau tay lau mặt.
Có một thoáng, trong phòng không ai lên tiếng, người đứng kẻ ngồi, tâm trí vẫn còn kẹt trong chuyện vừa rồi.
Cho tới khi mùi trà bốc lên, Tào Ngọc Lâm nhìn Tê Trì, thấy ngoài sắc mặt có phần hơi nhợt nhạt ra thì ánh mắt vẫn bình tĩnh, trái lại còn giống như quân nhân từng trải như nàng.
Có điều, đã trải qua tình hình nguy hiểm ở thành Cổ Diệp thì đúng là ‘từng trải’ thật.
Tê Trì đã thấy mũi tên trong tay nàng, cau mày nói: “Đấy là mũi tên của Đột Quyết.”
Tào Ngọc Lâm bất ngờ: “Tẩu tẩu nhận ra tên của Đột Quyết sao?”
Tê Trì nhìn mũi tên kia, lông mày càng nhíu chặt, gật đầu bảo: “Ta từng gặp rồi.”
Đương nhiên là nàng nhận ra, chính là mũi tên có móc câu này đã ghim vào lưng Phục Đình, chỉ có ngữ thâm độc như bọn Đột Quyết mới dùng đến.
Tân Lộ nhân cơ hội đi nghe ngóng, khi quay lại thì thì thầm vào tai Thu Sương, đúng lúc nghe thấy câu này thì sửng sốt, nhưng thấy gia chủ lẫn thế tử vẫn bình tĩnh thì đành vờ như không sao.
“Lạ quá,” Tào Ngọc Lâm cầm mũi tên nhìn, sầm mặt nói: “Vì tam ca phải dẫn quân đến biên giới nên thời gian qua ta đã cố gắng thám thính, nhưng không phát hiện có người Đột Quyết trà trộn vào thành, thì sao lại có người Đột Quyết bắn tên được đây?”
Bất kể là vì ôn dịch hay chuẩn bị chiến tranh, hiện tại cửa ải ở các châu phủ kiểm soát rất nghiêm ngặt, cổng thành cũng chẳng mở, thì sao lại có cơ hội để người Đột Quyết lẻn vào được?
Là thủ phủ, trạm kiểm soát ở phủ Hãn Hải lại càng chặt chẽ gấp vạn.
Tê Trì nói nhỏ: “Đúng là lạ, khoan nói người Đột Quyết khó có thể trà trộn vào được, mà dù có trà trộn thì cũng nên nhắm vào ta mới đúng, sao lại nhắm vào A Nghiên?”
Lý Nghiên thực sự bị làm cho hoảng sợ, im lặng ngồi một bên, gương mặt trắng bệch lúc này mới hoàn hồn.
Hồi lâu sau, cậu mới nói: “Ngộ nhỡ là nhắm vào cô thì phải làm sao?”
Tào Ngọc Lâm gật đầu: “Thế tử nói phải, bởi thế tử ở trên ngựa nên nổi bật hơn, từ trong phủ đô hộ ra, ắt hẳn là nhắm vào tẩu tẩu.”
Tê Trì suy ngẫm, vẫn cảm thấy không đúng, lúc trước nàng đi tiễn Phục Đình cũng có ra phủ, nhưng đâu gặp phải hành thích.
Nhưng nếu bảo nhằm vào Lý Nghiên thì cũng khó hiểu, Đột Quyết bắn thế tử phủ Quang vương để làm gì?
Một chén trà đã nguội, mọi người đứng đối diện nhau, vẫn chưa rõ manh mối.
Lý Nghiên dụi mặt, đúng là lúc nãy mặt đè mạnh xuống đất, nhưng có lẽ vì quá ngạc nhiên nên không thấy đau, dụi hai lần rồi thôi.
Tê Trì nhìn cậu rồi lại nhìn Tào Ngọc Lâm, bỗng nhác thấy y phục trên người nàng đã rách.
Chắc chắn là bị rách trong lúc cứu Lý Nghiên, mũi tên xuyên qua xiêm y của nàng, làm rách một vết trên vạt áo, lộ cả áo bên trong.
Nàng bèn bảo Thu Sương đưa Tào Ngọc Lâm đi thay y phục.
Tào Ngọc Lâm đang định từ chối, nhưng nhìn lại cũng cảm thấy bất nhã, thế là đặt mũi tên xuống, ôm quyền rồi theo Thu Sương ra ngoài.
Thấy nàng đi rồi, Lý Nghiên mới hỏi Tê Trì: “Cô ơi, việc này có cần báo cho dượng biết không ạ?”
Tê Trì cũng mới nghĩ đến chuyện này, nghĩ một lúc rồi bảo: “Đợi kết quả điều tra của quan phủ đã rồi tính tiếp.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa, nhớ lại cảnh ban nãy mà rùng mình, lại quan sát mặt cháu trai, may mà cậu không sao.
Lúc này mới có cảm giác thực sự sợ hãi.
…
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, viên quan phụ trách thủ thành ở phủ Hãn Hải gấp gáp dẫn người vào phủ báo cáo.
Cũng chẳng mất nhiều thời gian để điều tra lắm, vẫn là hộ vệ của nàng bắt được người trước – bắt được ở ngay gần phủ đô hộ.
Có điều đối phương đã tự sát rồi.
Tê Trì nghe bẩm báo, lông mày hết giãn lại nhíu: “Là người Đột Quyết?”
Viên thủ thành đứng trước mặt nàng lau mồ hôi, lúc mới nghe qua việc này mà y đã đổ mồ hôi lạnh.
Đại đô hộ còn đang trấn thủ ở biên cương, thế mà xung quanh phủ đô hộ lại xảy ra chuyện này, nếu phu nhân có mệnh hệ gì, lại còn đang mang thai, chẳng phải y khó mà giữ được chức quan ư?
Y vừa lau mồ hôi đổ trên trán, vừa gập mình trước mặt Tê Trì bẩm báo: “Bẩm phu nhân, trông tướng mạo thì đúng là người Hồ, nhưng bây giờ tình hình căng thẳng, trước khi đi Đại đô hộ đã đặc biệt dặn dò, mỗi ngày sẽ có khoảng thời gian quy định đóng cổng thành, hơn nữa cũng có trọng binh trấn giữ, tuyệt đối không có khả năng người Đột Quyết trà trộn vào. Hạ quan cũng không xác định được lai lịch của người này, nhưng trong tay hắn vẫn đang cầm cung, chắc chắn là thích khách rồi.”
Tê Trì nghĩ, hôm nay nàng xuất phủ chỉ là ý muốn lâm thời, trước đó không có động tĩnh, vậy mà vừa ra khỏi phủ đã đụng phải chuyện này, chứng tỏ đối phương đã chực chờ từ lâu.
Tào Ngọc Lâm cũng nói gần đây không thể có chuyện có người Đột Quyết trà trộn được, vậy chứng tỏ kẻ này đã trà trộn từ rất lâu.
Viên thủ thành liên tục lau mồ hôi, quỳ xuống thưa: “Xin phu nhân yên tâm, nhất định hạ quan sẽ tăng cường thủ thành, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần nữa.”
Cơ thể Tê Trì đã dần nặng nề, dễ trở nên mệt nhọc, giờ nghe hắn nói như thế thì rất nhiều suy nghĩ không lý giải được, cũng có phần muộn phiền, bèn khua tay: “Chuyện ở quan thự các ngươi tự xử lý đi, nhớ tăng cường thủ vệ ở xung quanh phủ đô hộ.”
Trong thời gian tới nàng không định ra ngoài nữa.
Viên thủ thành vội vâng dạ, lại lau mồ hôi nghĩ xem phải ăn nói chuyện này với Đại đô hộ thế nào, rồi lúc này mới lui ra.
Lý Nghiên ngồi bên bảo: “Cô ơi, thật sự là người Đột Quyết muốn nhắm vào cô ạ?”
“Nhìn thì đúng là thế.”
Lý Nghiên nhíu mày: “Nếu đúng như thế thì không biết có còn lần sau nữa không.”
Tê Trì nghe vậy thì vẫn còn lo, muốn đi tìm Tào Ngọc Lâm nói thêm về chuyện này, sực nhớ từ nãy đến giờ nàng ta đi thay đồ mà vẫn chưa xong.
Nàng bảo Lý Nghiên ngồi đây chờ, còn mình đứng dậy đi tới phòng khách.
Thu Sương đang đứng dưới hiên, thấy nàng đi tới thì thấp giọng hỏi: “Gia chủ và thế tử khá hơn rồi chứ ạ?”
Thu Sương nhìn lướt qua cánh cửa: “Đáng lẽ xong từ lâu rồi, nhưng Tào tướng quân không cho chúng nô tỳ giúp, đuổi chúng nô tỳ ra ngoài.”
Tê Trì có hơi lo, không biết có phải nàng ta bị thương không, thế là đi thẳng tới.
Giơ tay gõ cửa hai lần, nghe thấy tạp âm hỗn loạn bên trong thì Tê Trì càng không yên lòng, đẩy cửa đi vào, đúng lúc thấy Tào Ngọc Lâm ngẩng đầu lên.
Hai tay nàng ta che y phục, vạt áo nửa hở chưa kịp cài cúc, hình ảnh trước ngực chợt đập vào nàng.
Trong khoảnh khắc trông thấy, Tê Trì giật mình – trên ngực nàng ấy có quá nhiều vết sẹo đan xen.
Nhưng nàng lập tức trở lại như thường, làm như không thấy gì, nói: “Ta còn tưởng ban nãy cô bị thương.”
Tào Ngọc Lâm khép y phục che chắn lại, cụp mắt nói: “Không phải, vết thương cũ thôi, tẩu tẩu yên tâm.”
Tê Trì gật đầu, im lặng không nói nữa.
Hình ảnh lúc nãy đập vào mắt đúng là quá kinh dị, đến mức nàng quên luôn chuyện muốn nói.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng: “Việc này vẫn nên nói một tiếng.”
Tào Ngọc Lâm hỏi: “Tẩu tẩu có manh mối gì à?”
Tê Trì bảo: “Bởi vì không có manh mối nên mới không ổn.”
Một cuộc ám sát trông có vẻ được bố trí ổn thỏa, chưa đạt được ý đồ đã lập tức tự sát, thật sự khiến nàng cảm thấy rất lạ.
Dù có phải là do người Đột Quyết gây ra hay không thì cũng khiến nàng bất an, nhất là khi cháu trai suýt nữa bị thương, lại càng khiến nàng không yên tâm nổi.
Tào Ngọc Lâm sửa sang y phục, hỏi: “Vậy tẩu tẩu định nói sao?”
Nàng suy nghĩ: “Lúc này đang hỗn loạn, chàng đang ở biên cương chống Đột Quyết, không thể phân tâm điều tra được, cứ nói theo những gì quan phủ điều tra là được.”
Chần chừ một hồi, nàng lại nói: “Còn một yêu cầu nữa, không biết chàng có đồng ý không.”
***
Các châu ở biên giới như một đường cong uốn lượn, Du Khê Châu nằm giữa không xa không gần, tiện bề lo liệu mọi việc.
Phục Đình dẫn binh mã tới đây hạ trại, tựa một lưỡi dao sắc bén vắt ngang biên giới, xuất hiện một cách đột ngột.
Mà Đột Quyết ở ngay phía đối diện.
Đúng như chàng dự đoán, bọn chúng đã tập kết binh lực, ôn dịch chỉ là trận đầu mà thôi.
Nhưng Phục Đình nói xuất hiện là xuất hiện, chẳng hề cho chúng lấy một cơ hội tấn công.
Chiều tà, ánh nắng le lói bao trùm doanh trại.
Phục Đình đánh ngựa đứng trong lều, trước mặt là các trinh sát vừa về, chẳng màng buộc ngựa mà gấp gáp vào doanh báo cáo sự tình.
Trinh sát chia bảy đường, sáu đường thăm dò ở các châu, còn một đường là thăm dò phủ Hãn Hải.
Mọi người báo cáo xong tin tức mình đã dò la, chàng lập tức sầm mặt: “Phủ đô hộ lại xảy ra chuyện này sao?”
Trinh sát im lặng ôm quyền.
Bỗng La ŧıểυ Nghĩa vén rèm đi vào, đưa tới một bức thư viết ám hiệu.
“Tam ca, A Thuyền gửi thư đến.”
Phục Đình nhận lấy đọc nhanh, sắc mặt càng lạnh hơn.
La ŧıểυ Nghĩa liếc nhìn, hỏi nhỏ: “Viết gì thế?”
Viết gì ư, trong ám thư viết rõ sự việc ngày hôm đó.
Ngay trước cửa phủ đô hộ mà có thể xảy ra hành thích, đúng là coi phủ Hãn Hải của chàng là chốn không người.
Chàng ra hiệu cho trinh sát ra ngoài hết, bỗng cảm giác như để sót thứ gì, lại mở bức thư kia ra đọc lần nữa, nhìn thấy một hàng chữ be bé xinh xắn nằm cuối thư: Thiếp có thể đến chỗ chàng được không?
La ŧıểυ Nghĩa rướn dài cái cổ, bật cười: “Là tẩu tẩu viết chớ gì, chắc là nhớ tam ca rồi đó.”
Nói tới đây, hắn lại bật cười: “Tam ca có chịu không?”
Dễ nhận ra những con chữ bé nhỏ nắn nót ấy là do tẩu tẩu viết, mà tiền tuyến chiến trường này, nếu muốn tới thì thực sự khó mở miệng.
Phục Đình nhìn lướt qua ám thư trong tay, nhớ lại câu nói vô tâm trong xe ngựa trước khi đi, nàng bảo rằng chỉ ở bên cạnh chàng mới an toàn, ngón tay siết tờ giấy mấy lần.
“Sao ở phủ Hãn Hải lại có người Đột Quyết trà trộn vào hành thích?”
La ŧıểυ Nghĩa sửng sốt: “Hả? Sao lại có chuyện này được?”
Lúc khác thì còn có khả năng, nhưng ngay đến tình trạng ngàn cân treo sợi tóc này mà cũng có người Đột Quyết trà trộn vào thì khác phủ Hãn Hải biến thành thùng rỗng kêu to.
La ŧıểυ Nghĩa nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu: “Không thể có khả năng này được.”
Phục Đình cũng cảm thấy không có khả năng, nên cũng không lạ khi Tê Trì đưa ra yêu cầu này.
Cứ tưởng phủ Hãn Hải phòng thủ kiên cố nên mới để nàng ở lại, nào ngờ chàng vừa đi thì xảy ra chuyện này.
Bàn tay chàng vo tròn bức thư, đi lại hai bước rồi bỗng hỏi: “Các phu nhân đô đốc còn ở đây không?”
La ŧıểυ Nghĩa đáp: “Vẫn còn.”
Đương nhiên là còn rồi, đô đốc sáu châu biên giới đều là người Hồ, vợ chồng Hồ tộc thường quấn nhau hơn so với người Hán. Phụ nữ người Hồ vốn chẳng câu nệ nhiều, cả ngày đi theo chồng mình, có lúc La ŧıểυ Nghĩa muốn đi tìm các đô đốc nói chuyện mà cũng không tiện.
Nghĩ tới còn đau đầu, mà cũng không tiện nói thẳng bảo người ta về được.
Không biết vì sao tam ca hắn lại bỗng dưng hỏi chuyện này.
Phục Đình siết chặt bàn tay, nói: “Bảo các vị phu nhân đó lại đến phủ Hãn Hải một chuyến.”