Đứng trên cầu thang, Tê Trì còn chưa động thì ngay lập tức có người đi vào.
Là La ŧıểυ Nghĩa, hắn vừa vào đã nói: “Tẩu tẩu chớ có hiểu lầm.”
Vừa rồi hắn mới thấy tam ca đi ra thì tưởng hai vợ chồng họ cãi nhau, cũng biết tam ca hắn không thích nhiều lời nên hắn mới đến để giải thích.
Tê Trì thu tay trong tay áo, im lặng nghe hắn nói.
La ŧıểυ Nghĩa nói: “Cô gái kia là do đô đốc Cao Lan đưa tới tiếp khách, không thể nói là có ý xấu được, chỉ là lấy lòng tam ca thôi. Năm nay có đánh tiếng với với y là sẽ dẫn tẩu tẩu tới, ta đoán y không dám tự ý làm chuyện đó, chắc là cô gái kia quen đến một mình, tóm lại là không phải tam ca cho gọi người đâu. Huống hồ tam ca cũng không vừa ý cô gái kia, ngày nào ta cũng đi theo tam ca, nhưng chưa bao giờ thấy cô gái kia đến phòng huynh ấy cả.”
Hắn cảm thấy nói đến mức này là rõ ràng lắm rồi.
Nói dài ơi là dài, tóm lại là tam ca không động đến cô gái kia, như thế vẫn chưa đủ à?
Nhưng Tê Trì trước mặt vẫn chỉ đứng đó, chẳng nói chẳng rằng.
Hắn cuống lên, húng hắng hai tiếng, lúng túng hạ giọng: “Tẩu tẩu muốn thế nào thì mới tin tam ca đây, tiền của huynh ấy toàn chi vào trong quân cả, làm gì có tiền dư để nuôi gái.”
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không nói như vậy đâu.
Như này khiến tam ca hắn mất mặt quá rồi.
Tê Trì giơ tay áo che miệng, cũng che đi nụ cười không để ai thấy, sau đó nói: “Nghĩa là chàng không có tiền dư, với ta mà nói là chuyện tốt đúng không.”
La ŧıểυ Nghĩa càng cười lúng túng hơn: “Đúng thế.”
Nói như vậy cũng chẳng sai, nhưng cứ cảm thấy làm tam ca của hắn mất mặt quá.
Dù gì cũng là Đại đô hộ quyền cao chức trọng, có người quyền quý nào mà không tam thê tứ thiếp.
Nhưng tam ca hắn là trường hợp đặc biệt, từ trong quân tôi luyện đi ra, kiệm lời trầm tĩnh, không có thói quen ăn chơi đàng điếm, hơn nữa tình hình đất Bắc lại còn như thế này, thực sự là người có cuộc sống thảm nhất trong số những người quyền quý.
Tê Trì nhìn sắc mặt hắn, biết hắn cũng bất đắc dĩ mới nói ra chuyện này nên cũng không làm khó hắn nữa, khẽ gật đầu bảo: “Tự ta biết rõ, huynh yên tâm đi.”
La ŧıểυ Nghĩa thở phào: “Ta còn nghĩ không biết có phải tẩu tẩu và tam ca vẫn xích mích chuyện tiền nong lần trước mà giờ căng thẳng không. Nếu tẩu tẩu đã nói vậy thì ta yên tâm rồi.”
Nói rồi lại đi ra ngoài, ra tới cửa còn ngoái đầu nhìn vẻ mặt nàng, xác nhận không có chuyện gì thì mới đi.
Tê Trì dõi mắt nhìn hắn ra ngoài, lúc này mới quay người đi lên cầu thang.
Lên trên gác, nàng đứng cạnh cột trụ nhìn xuống bên dưới.
Trông thấy bóng dáng Phục Đình đi xa.
Quân phục chàng ôm sát người càng làm nổi bật vai rộng eo hẹp, thân như cây tùng.
Nàng nhìn thế, lại nhớ đến lời La ŧıểυ Nghĩa nói.
Thực ra cũng đoán được mà.
Một Đại đô hộ như chàng, nếu thực sự có gì đó với cô gái kia thì đã đưa hẳn về phủ rồi, cũng có ai nói được gì đâu.
Nhưng chàng thì không làm thế.
Một người đàn ông như chàng, nếu có thể dễ dàng leo lên trên như vậy thì nàng cũng chẳng cần tốn công đến thế.
Nàng nhấc tay lên, cách không trung chấm vào lưng chàng rồi nhẹ nhàng khoanh vòng.
Như thể nhốt chàng lại hoàn toàn.
Bờ môi nhoẻn cười.
“Gia chủ.”
Ở sau lưng, Tân Lộ và Thu Sương đi đến.
Tê Trì hoàn hồn, nàng thôi cười, thu tay về nói: “Đi thôi, đi xem rốt cuộc là cô gái thế nào.”
Một đường đi thẳng, tiếng nhạc mơ hồ ngày càng gần.
Tân Lộ và Thu Sương đi đầu, đến ngoài cửa gian thì một trái một phải vén rèm lên.
Tiếng đàn dào dạt trong phòng tức khắc dừng lại.
Tê Trì nhấc váy bước vào, vừa giương mắt lên thì thấy một cô gái đang quỳ trên ghế bệt, búi tóc nghiêng nghiêng, áo vải la váy lụa màu, mặt thoa phấn trắng như tuyết, đôi hàng mi mảnh như lá liễu, nom rất phong tình.
Lại thấy trước người nàng ta có một chiếc hạc cầm đầu phượng*.
(*Ảnh minh họa.)
Tân Lộ đang định mở miệng báo thân phận của gia chủ, không ngờ nàng ta đã cướp lời.
Nàng ta quỳ gối xuống làm lễ: “Hẳn là phu nhân của tam ca đến, tiện thiếp Đỗ Tâm Nô xin vấn an phu nhân.”
Tân Lộ và Thu Sương nghe thế thì sầm mặt, còn gọi Đại đô hộ là tam ca nữa chứ, bọn họ gần như đồng thời nhìn sang gia chủ.
Nhưng sắc mặt Tê Trì lại rất tự nhiên, chỉ một câu đã nhận ra tâm tư của cô gái này.
Muốn khiến nàng nổi giận ấy mà.
Theo như những gì La ŧıểυ Nghĩa đã bảo thì có thể nàng ta chỉ đơn giản là học cách xưng hô của hắn mà thôi.
Đỗ Tâm Nô này đúng là người thông minh.
Nàng vẫy tay gọi Thu Sương đến nói nhỏ mấy câu.
Thu Sương nghe xong thì vội đi ra.
Lúc này Tê Trì mới đi đến chỗ bàn bệt, vén áo ngồi xuống.
Đỗ Tâm Nô lui về phía dưới, bộ dạng đầy kính cẩn, khiến người ta không bới móc được sai sót nào.
Mà nàng cũng chẳng có ý bới móc gì, chỉ đưa mắt hạc cầm đầu phượng rồi mở miệng nói: “Nghe nói ngươi tinh thông hạc cầm, liệu có thể gảy một khúc cho ta không?”
Đỗ Tâm Nô ngẩn người, ngước mặt lên, lúc này mới nhìn rõ vị phu nhân Đại đô hộ này.
Cô gái ngồi trên sạp mặc áo khoác màu đỏ thắm, tóc mây đen bóng, da trắng tựa tuyết, cằm nhọn, đôi mắt trắng đen lấp lánh.
Không ngờ dung mạo xinh đẹp còn hơn nàng ta dự liệu.
Nàng ta chỉ là người ngoài, không biết được nội tình, chỉ là thấy ngày trước Đại đô hộ toàn tới đây một mình, nên đoán là chàng không hài lòng với chính thất lắm.
Nhưng giờ nhìn lại, với dung mạo bực này thì có gì mà không hài lòng đây?
Lại nghĩ, một lời ban nãy vốn là muốn chọc giận vị phu nhân này, thuận tiện giành được tiếng thơm ngoan ngoãn biết nghe lời, có lẽ có thể khiến Đại đô hộ thương xót mà thu nhận.
Thế nhưng vị phu nhân đây lại chẳng hề nổi nóng.
Không những không nổi nóng mà thái độ còn rất bình thản, dáng ngồi ngay thẳng tựa như muốn nghe khúc thật.
Đỗ Tâm Nô không hiểu nổi, chỉ biết cười đáp: “Tiện thiếp chỉ có mỗi ngón nghề này, nếu phu nhân đã muốn nghe thì thiếp ắn sẽ tuân theo.”
Nói xong, nàng ta quỳ xuống cạnh hạc cầm đầu phượng, nâng hai tay lên nhẹ nhàng gảy đàn.
Tiếng đàn réo rắt cất lên.
Lúc thì dồn dập khi lại nhẹ nhàng, linh hoạt kỳ ảo bồng bềnh như gió về trong núi.
Một khúc nhạc rất dài.
Đến khi sắp kết thúc thì Thu Sương cũng quay về.
Theo sau còn có hai người hầu nữa, mỗi người nâng một chiếc rương đi vào, sau khi đặt xuống thì khoanh tay lui ra.
Tay Đỗ Tâm Nô lướt hạc cầm, nhưng mắt thì đã nhìn đến hai chiếc rương kia.
Lại nhìn cô gái ngồi thẳng bên bàn bệt, trong bụng thầm suy đoán dụng ý của nàng, tay vạch một cái, kết thúc khúc nhạc.
Tê Trì gật đầu, nói: “Thưởng.”
Thu Sương mở rương, lấy một thớ lụa đỏ ở trong ra, đặt cạnh hạc cầm.
Đỗ Tâm Nô thầm lấy làm kinh ngạc, thì ra trong rương thực sự là tơ lụa mỏng đắt giá.
Nàng ta đảo tròn mắt, hỏi: “Phu nhân làm gì thế?”
Muốn thưởng cho nàng ta sao?
Suýt nữa nàng ta đã nghi ngờ có phải vị phu nhân này đã quên nàng ta đến để tranh sủng không.
Tê Trì cười nhạt: “Kỹ nghệ của ngươi rất tốt, nên thưởng là đúng, cứ cầm đi.”
Đây là lời thật lòng, dù nàng là huyện chủ thì cũng rất ít khi nghe thấy khúc hạc cầm nào đặc sắc đến vậy.
Chỉ bằng tài nghệ này của nàng ta, nàng thật sự bái phục.
Chuyến này nàng đi chỉ chuẩn bị hành lý gọn nhẹ, chủ yếu mang theo toàn ngân phiếu, mấy thứ này là vừa rồi nói Thu Sương đến tiệm lụa dưới danh nghĩa của nàng ở gần đây đem về.
Đỗ Tâm Nô im lặng một lúc lâu.
Nàng ta phát hiện, suy nghĩ của vị phu nhân này khác hẳn mình.
Tê Trì thấy nàng ta im lặng nhìn mình chằm chằm thì cũng biết nàng ta đang nghĩ gì.
Nàng cũng chẳng nói gì mà chỉ bảo: “Còn có khúc sở trường nào nữa thì cứ gảy đi.”
Tân Lộ và Thu Sương đứng bên im lặng nhìn nhau.
Gia chủ định làm gì vậy?
Đây là người công khai muốn bám víu Đại đô hộ, không làm gì thì đã đành, nay còn ban thưởng nữa, cứ như thể đến để nghe đàn thật vậy.
***
Khi Phục Đình quay về lầu các, từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc du dương.
Chàng nhớ lại người con gái đã đứng tại chỗ này ban nãy.
Lại nhớ đến cánh môi bĩu lại khi nàng bảo “là chàng nói đấy nhé”.
Cứ như sợ chàng sẽ đổi ý vậy.
Một người mà đến chàng cũng không ấn tượng gì, có khả năng còn chưa nói chuyện bao giờ, nếu đã giao cho nàng rồi thì nàng còn gì không tin.
Nghĩ tới đây, chàng ngước mắt nhìn lên.
Tiếng nhạc vẫn chưa dừng.
Không có động tĩnh khác, không biết rốt cuộc nàng đang làm gì. Chàng kéo vạt áo ra sau, cất bước đi lên.
Gian phòng nằm kế lan can, có cửa sổ mở rộng. Trên giấy dán song cửa trổ hoa có chỗ rách vẫn chưa kịp sửa, để lộ một lỗ hổng.
Phục Đình thân cao, đứng ở đó vừa hay có thể nhìn xuyên qua lỗ hổng.
Trong phòng ngập tràn tiếng hạc cầm.
Ánh mắt chàng rơi lên bàn bệt, nhìn thấy cô gái nọ.
Nàng ngồi nghiêng nơi đó, miệng nhoẻn cười, mắt nhìn cô gái đang đàn hạc cầm, chuyên tâm nghe nhạc.
Chàng đứng dựa vào tường, khoanh tay nhìn vào phòng.
Bụng nhủ, đây là cách nàng giải quyết sao?
…
Lại một khúc nhạc nữa đã ngừng.
Tê Trì lên tiếng tiếp: “Thưởng.”
Thu Sương không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu đặt thớ lụa cạnh cây hạc cầm của cô gái đó rồi.
Đỗ Tâm Nô buông thõng hai tay: “Phu nhân hậu thưởng, tiện thiếp lại không thể đàn được nữa.”
Thật ra là bị kinh hãi.
Lụa mỏng đắt giá thế này mà trong mắt phu nhân đây lại như thứ không đáng tiền, mới đầu chỉ là thưởng một thớ, rồi sau đó lại hai thớ, ba thớ…
Hai rương bên dưới sắp thành của nàng ta cả rồi.
Nếu nàng ta không nói dừng thì có lẽ sẽ còn được thưởng tiếp.
Nàng ta chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào như vậy cả, không biết rốt cuộc người này có ý gì nên thành ra khá kiêng dè.
Tê Trì ngồi thẳng người lên, than một câu: “Tiếc thật, nếu đã vậy thì nói chuyện khác thôi.”
Vừa dứt lời thì thấy Đỗ Tâm Nô trước mặt quỳ nghiêm túc, đầu cúi thấp, từ gáy đến vai căng ra.
Nàng thầm buồn cười, đang dọa người đấy à?
Thực ra nàng cũng đã tiết chế lắm rồi, vì dẫu cho cùng cũng chỉ có duyên gặp một lần với cô gái này, còn không biết tính cách đối phương ra sao, nếu là người yêu tài, thấy nàng ra tay quá hào phóng, tưởng bở phủ Đại đô hộ giàu sang thì đến lúc đó lại càng thêm quấn chặt.
Nhưng nghe đến bây giờ, lại cảm thấy người có thể biên soạn được khúc ca tinh tế như vậy ắt phải có tính toán.
Nàng hỏi: “Một năm ngươi được bao nhiêu phí đàn nhạc?”
Đỗ Tâm Nô không đáp. Đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Tê Trì không chờ nàng đáp đã lên tiếng: “Dù ngươi có được bao nhiêu thì cứ nói ra một con số, ta cho ngươi gấp mười lần, ngươi nhận tiền rồi thì có thể rời đi, nhưng phải tự sắp xếp cuộc sống về sau.”
Nàng tì tay vào đệm, ngồi một cách thoải mái, chậm rãi nói: “Có lẽ ngươi thực sự mến mộ Đại đô hộ, thề sống thề chết muốn đi theo, chuyện này không phải là không thể. Vậy để ta mua ngươi về, sau này chỉ cần rảnh rỗi thì ngươi cứ đàn mấy khúc cho ta, không cần lo cơm áo, cũng không cần dùng sắc hầu người, dĩ nhiên cũng không phải lo có ngày phai sắc thì hết yêu.”
Đỗ Tâm Nô ngẩng đầu nhìn nàng, ngờ rằng mình nghe lầm.
Theo ý của nàng thì mua mình về là để hầu nàng, không thể tới gần Đại đô hộ.
Tê Trì nhìn sắc mặt nàng ta, nhỏ nhẹ bổ sung một câu: “Lựa chọn thế nào là ở ngươi.”
Căn phòng chìm trong yên ắng.
Trước đó cả Tân Lộ và Thu Sương đều không cam lòng, nhưng bây giờ đã tiêu tan.
Gia chủ nhà nàng đóng kịch đây mà, quen quá rồi.
Sau một hồi im lặng, bỗng một tràng cười cất lên.
Là Đỗ Tâm Nô cười.
Nàng ta cười một lúc lâu, thậm chí còn vỗ tay: “Bình sinh phu nhân là người thú vị nhất mà tiện thiếp từng gặp.”
Tê Trì cũng cười: “Ta còn tưởng ngươi muốn nói ta ra tay hào phóng.”
Đỗ Tâm Nô lại cười hai tiếng: “Đương nhiên cũng rất hào phóng.”
Bảo nàng ta cứ báo giá rồi lại còn thêm gấp mười, quả nhiên là hào phóng của hào phóng.
Nàng ta thôi cười, bái lạy: “Tiện thiếp nguyện nhận gấp mười lần tiền công rồi rời đi, sau này chuyên tâm soạn nhạc chơi đàn, không dây dưa nữa.”
Tê Trì không bất ngờ lắm.
Đúng như nàng đoán, đây là một cô gái thông minh.
Lúc làm kinh doanh nàng đã chứng kiến rất nhiều cô gái xuất thân nghèo khó, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nếu không phải lâm vào đường cùng thì có mấy ai muốn nhìn sắc mặt người khác mà hầu hạ.
Huống hồ còn là người đàn ông chẳng hề quan tâm mình.
Nàng nhìn sang bên cạnh.
Thu Sương và Tân Lộ lập tức đưa người đi ra.
Trước khi đi Đỗ Tâm Nô lại cúi đầu thi lễ, nhìn mặt nàng một lúc rồi mới rời đi.
Tê Trì nghe lâu cũng mệt rồi.
Nàng đấm vào bắp chân đã tê, đứng dậy khỏi bàn bệt rồi đi ra cửa.
Giẫm lên bậc thang, vừa xoay người lại thì thấy người đàn ông đứng đấy.
Phục Đình đứng cạnh cầu thang, dáng người cao ráo, mắt nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì không biết liệu chàng có thấy Đỗ Tâm Nô kia bị dẫn đi không, nàng đứng trước mặt chàng nói: “Thiếp đã đưa người đi rồi.”
“Ta thấy rồi.” Chàng đáp.
Lòng chợt động, nàng hỏi: “Thiếp giải quyết thế nào?”
Thế nào ư? Phục Đình nhớ lại, đôi môi mỏng mím nhẹ.
Có phong cách, biết tiết chế, ra tay hào phóng, không nóng không vội, chỉ mấy câu đã đuổi được đối phương đi.
Mà khéo có khi người ta còn cảm kích nàng.
Ngay đến chàng cũng thấy bội phục.
Nhưng thấy cô gái trước mặt đang chờ mình trả lời, Phục Đình mở miệng lại cố ý nói: “Đố kỵ.”
Làn mi Tê Trì rung lên.
Đúng thế, thân là chính thất phu nhân, dù có thế nào thì cuối cùng là vẫn đưa người ta đi, hoàn toàn không có vẻ hiền lương thục đức.
Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, trên quân phục chàng dính bụi gió đường xa, viền cổ áo lấm bẩn, dán lên lồng ngực rắn chắc.
Tay nàng động đậy, nói nhỏ: “Coi như thiếp đố kỵ cũng được.”
Phục Đình nhìn nàng.
Không ngờ nàng lại thoải mái thừa nhận như thế.
Một khắc sau, trên ngực có thêm một ngón tay.
Tay cô gái chọc vào ngực chàng, nói: “Dẫu gì thì bên cạnh chàng, ngoài thiếp ra không thể có người khác được, đến một người thì thiếp đưa đi một, đến mười người thì thiếp đưa đi cả mười.”
Phục Đình nhìn ngón tay kia, cằm bạnh ra, mắt dán vào mặt nàng nhìn chăm chú.
Dám nói những lời như thế với phu quân mình, đây là người đầu tiên chàng gặp, lại có chút buồn cười.
Miệng chàng mấp máy, lại muốn kích nàng: “Dựa vào đâu, vì nàng là phu nhân của ta ư?”
Tê Trì bỗng thu tay về.
Vì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, chắc là Tân Lộ và Thu Sương đã về.
Tê Trì nhìn chàng, không đoán ra có phải người đàn ông này cố ý nói vậy không, nàng khẽ cắn môi, thấp giọng đáp: “Đúng thế, dựa vào việc thiếp là phu nhân của chàng.”
Nàng nỗ lực ở trên người chàng như thế, rồi sẽ có ngày lấy vốn về.
Sao có thể để người khác được hời kia chứ.
Người đàn ông này, còn cả mọi thứ phía sau chàng nữa, ngoài nàng ra, đừng hòng một ai muốn chạm vào.
Tân Lộ và Thu Sương đã đến cửa.
Nàng bình thản đi tới.
Phục Đình ấn tay lên ngực, cứ như cái chọc của nàng vẫn còn ở đó.
Nhớ lại ánh mắt ban nãy của nàng, chàng hơi hối hận vì đã cố tình khích nàng để rồi lại khiến nàng nghiêm túc.
Sau đó chàng lại muốn cười, không ngờ nàng cũng có lúc ngang tàng như thế.