Hai người bên ngoài là đồng nghiệp mới của cô, Diệp Khúc Đào nghe xong cảm thấy không thoải mái lắm.
Cô trực tiếp đẩy cửa ra, không định giả vờ như không nghe thấy gì. Động tác của cô khiến hai cô gái kia quay lại nhìn, khi nhìn thấy là cô thì vẻ mặt cả hai đều thay đổi.
"Trợ lý Diệp..." Hai người gọi một tiếng.
Diệp Khúc Đào đi rửa tay, khi đang lau tay, cô quay lại nhìn hai cô gái, cười nhẹ nói: "Chu Canh Minh cầu hôn tôi, nhưng bị tôi từ chối. Tôi còn trẻ, còn có thể chơi thêm vài năm nữa."
Nghe vậy, khuôn mặt của hai trợ lý nhỏ đều đỏ như màu gan heo.
Những lời cô vừa nói đều là do cô bịa ra, không thể để người khác coi thường cười nhạo được. Còn việc Chu Canh Minh cầu hôn cô, Chu Canh Minh chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn.
Cũng đúng, anh đã đến tuổi này rồi mà vẫn chưa nói đến chuyện kết hôn với cô, có lẽ anh không muốn kết hôn thật.
Gia đình anh thúc giục nhưng thấy dáng vẻ không sốt ruột của Chu Canh Minh, Diệp Khúc Đào càng không thể thúc giục anh.
Anh lớn tuổi hơn cô, anh không vội mà cô lại gấp gáp muốn gả đi.
Thậm chí đôi khi, Diệp Khúc Đào còn tự hỏi liệu Chu Canh Minh có thực sự giống như những gì mấy cô gái đó nói hay không.
Hồi trước anh ở bên cô chỉ vì bị cô theo đuổi, ngại mất mặt, tránh làm hỏng thanh danh của anh.
Nếu không thì sao người khác cũng không thấy tình cảm chứ.
...
Diệp Khúc Đào bận cả buổi chiều, cô theo cấp trên đi khảo sát ở các quận khác, bạn thân của cô tình cờ ở gần đó nên cô đã đi ăn cơm cùng bạn thân.
Cô gửi tin nhắn cho Chu Canh Minh, nói rằng buổi tối có hẹn ăn cơm với người khác, sẽ không về nhà ăn, Chu Canh Minh đồng ý.
Diệp Khúc Đào một mình đến gặp bạn thân của cô, nhưng người bạn thân mang cả bạn trai của cô ấy đến để khao bữa ăn này.
Bởi vì ba người bọn họ đều quen biết nhau nên cũng không ngại ngùng.
Diệp Khúc Đào đến nhà hàng trước, cô gọi trước món Nhật. Không lâu sau thì bạn thân và bạn trai của cô ấy đến, hai người tay trong tay đi đến.
Cả hai rất tình cảm, khi bước vào còn hôn nhau một cái, không hề kiêng dè chút nào.
Cô nhìn mà sững sờ, hai người ngồi xuống, Diệp Khúc Đào nhìn vào, cảm thấy hai người giống như đang ở giai đoạn yêu say đắm vậy.
Không giống như cô và Chu Canh Minh, nói họ là người yêu của nhau, người ta còn cho rằng họ là vợ chồng kết hôn lâu năm, hoặc là không có tình cảm gì với nhau.
Cô nghĩ đến những lúc cô và Chu Canh Minh thỉnh thoảng đi xem phim vào ngày nghỉ, đều là một người đi trước một người đi sau, không hề đi ngang hàng với nhau, vì Chu Canh Minh không thích.
Lúc đi như vậy, đến lúc xem phim, cũng ngồi ngay ngắn không có bất cứ động tác thừa nào.
Bởi vì có người ngoài ở đó.
Cô chỉ có thể xem phim một cách bình thường. Khi hai người ra ngoài ăn cơm cũng vậy, cũng ngồi ăn cơm đàng hoàng.
Giống như đối tác ăn cơm với nhau vậy.
Cô nghĩ đến khi ăn cơm ở công ty, hai người đúng là có ngồi ăn cùng nhau, nhưng cũng không thường gặp nhau.
Chu Canh Minh thường ngồi cùng bàn với nhóm lãnh đa͙σ.
Bọn họ ăn trong phòng khác, không ăn chung với bọn cô.
Thỉnh thoảng anh ra ngoài ăn một mình. Khi Diệp Khúc Đào nhìn thấy anh ăn một mình, cô sẽ đến chỗ anh và hỏi ăn cùng nhau không.
Anh nói được.
Rồi anh vùi đầu ăn cơm, không nói lời nào nữa.
Diệp Khúc Đào nhìn các cặp đôi khác trong công ty đang ăn cơm bên cạnh, họ đều gắp đồ ăn của nhau, đút cho nhau ăn.
Cô cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy với Chu Canh Minh.
Có vẻ không được tự nhiên nên ăn cơm xong Chu Canh Minh cũng rời đi.
...
Bạn thân thấy cô không tập trung, hỏi cô: “Giám đốc sở Chu nhà cậu bận tới mức nào mà không đi ăn cơm với cậu thế?”
Trước đây anh cũng đã đi ăn chung vài lần, nhưng... anh là người ít nói, không nói được mấy câu, khiến bầu không khí hơi nhạt nhẽo.
Diệp Khúc Đào không thể hành động quá thoải mái, hơn nữa, anh cũng sẽ không làm việc gì thân mật, cô sợ Chu Canh Minh nhàm chán nên không thường rủ anh ra ngoài chơi.
Ngược lại, bạn trai của bạn thân cô, vừa có thể pha trò, vừa có thể khuấy động bầu không khí.
Còn rất cưng chiều bạn thân cô, miếng ăn đầu tiên nhất định phải cho cô ấy ăn trước.
Mặc dù Chu Canh Minh khi ăn cơm ở nhà, lần nào anh cũng gắp đồ ăn cho cô trước.