Coi như Chu Canh Minh đã biết phụ nữ nhẫn tâm tới mức nào.
Sau khi chia tay thì lập tức phủi bỏ sạch sẽ, một câu cũng không muốn nói với anh.
Anh lại bị Diệp Khúc Đào từ chối lần nữa.
Không nói tới việc Chu Canh Minh bị đả kích.
Cũng không biết vì sao Diệp Khúc Đào nhìn thấy dáng vẻ Chu Canh Minh bị mình chặn họng không nói nên lời, cô còn cảm thấy rất vui vẻ.
Chu Canh Minh như vậy, cô chưa từng thấy qua, cô muốn nhìn một lúc xem anh có lộ ra sắc mặt khó chịu gì không, nhưng không có cách nào cả.
Chu Canh Minh đưa Diệp Khúc Đào trở về.
Lúc tới trước cửa khu chung cư, Diệp Khúc Đào nhanh chóng chạy xuống xe.
Không muốn nói một câu nào với anh.
Sau khi Diệp Khúc Đào xuống xe, Chu Canh Minh buồn bực đứng ở trước cửa khu nhà hơn 10 phút mới chịu đi.
…
Tối nay hiếm khi Diệp Khúc Đào có được một giấc ngủ ngon lành, là do tâm trạng tốt, cô cảm thấy rất vui nên ngủ cũng rất ngon.
Chu Canh Minh đi vào đơn vị, tới trước bàn làm việc của cô hỏi: “Bí thư Cảnh đi làm chưa?”
Diệp Khúc Đào gật gật đầu: “Tới rồi, vừa đến.”
Chu Canh Minh trực tiếp đẩy cửa, đi vào văn phòng Cảnh Duy, Diệp Khúc Đào nhìn anh đi vào, còn khá tò mò không biết anh vào đó làm gì.
Không chỉ có cô, các đồng nghiệp khác cũng rất tò mò hỏi: “Phó giám đốc sở Chu tìm bí thư Cảnh làm gì thế? Tôi thấy dáng vẻ của anh ấy trông rất tức giận, trên người lửa giận, không phải là cãi nhau đó chứ?”
Diệp Khúc Đào rất lo lắng, thoạt nhìn đúng là có lửa giận.
Nhưng phòng này cách âm quá tốt, nội dung đoạn đối thoại của hai người bên trong là gì, bên ngoài không nghe được.
Chu Canh Minh đi vào, Cảnh Duy đón tiếp, bảo anh ngồi xuống. Từ trước đến nay chỉ có anh ấy đi tìm Chu Canh Minh, Chu Canh Minh chủ động đi vào văn phòng anh như vậy cũng là lần đầu tiên.
“Phó giám đốc sở Chu, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Chu Canh Minh ngồi xuống, trực tiếp nói thẳng: “Điều trợ lý Diệp qua cho tôi mượn vài ngày.”
Cảnh Duy nghe được lời này, khóe miệng khẽ co rút một chút: “... Phó giám đốc sở Chu, trợ lý Diệp? Cô ấy là trợ lý bí thư, điều qua bên anh thì hơi không thích hợp.”
Chu Canh Minh: “Người làm bên tôi không đủ, để cô ấy qua đó mấy ngày, nếu bên này anh thấy phải lo nhiều việc quá không làm hết, tôi sẽ điều Lục Cấn qua cho anh, năng lực làm việc của anh ta không tệ, có thể chia sẻ gánh nặng cho anh.”
Cảnh Duy: “... Không phải là vì lí do này, là vì quan hệ của anh và trợ lý Diệp, điều cô ấy qua cho anh không thích hợp cho lắm.”
Chu Canh Minh: “Quy định là vợ chồng không thể là cấp trên cấp dưới trong cùng một ngành. Tôi và cô ấy không phải vợ chồng, bây giờ chúng tôi đã chia tay, cũng không phải quan hệ yêu đương, chúng tôi không có quan hệ gì cả, điều cô ấy qua cho tôi, làm sao lại không được?”
Cảnh Duy: “...”
Thật sự Cảnh Duy không tìm ra lý do để phản bác lại, vấn đề là Chu Canh Minh là cấp trên của anh ấy, anh ấy không thể không nghe lời của cấp trên.
Quan trọng nhất là, Chu Canh Minh hoàn toàn không có ý thương lượng với anh ấy, mà trực tiếp bảo anh ấy làm, rõ ràng là đang ra lệnh.
Anh ấy chỉ có thể bất lực nói được.
Chu Canh Minh nghe anh ấy nói được, lúc này mới hài lòng rời đi.
Diệp Khúc Đào vẫn luôn giữ dáng vẻ nhiều chuyện, vừa thấy anh đi ra, lại càng nhiều chuyện hơn.
Chu Canh Minh trở về văn phòng của anh, sau đó không lâu, Cảnh Duy đi ra ngoài, gọi Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, vào đây một chút.”
Diệp Khúc Đào cảm giác như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, bèn nhanh chóng chạy vào phòng Cảnh Duy.
“Bí thư Cảnh, anh có gì muốn nói?”
Cảnh Duy nhìn cô thở dài một hơi, bất lực nói:
“Cô thu dọn đồ đạc đi, phó giám đốc sở Chu tìm tôi bảo tôi phái cô qua đó, làm trợ lý cho anh ấy.”
Diệp Khúc Đào: “......”
Khó trách ban nãy cô cảm thấy mí mắt mình nháy liên tục không ngừng.
Chu Canh Minh vào đây tìm Cảnh Duy, là để nói chuyện này à?
Có phải anh có tật xấu gì hay không?
Trước kia nói vì để tránh bị nghi ngờ, cô muốn làm trợ lý cho anh thì không được, còn chủ động giới thiệu cô cho người khác, bây giờ lại bảo cô làm trợ lý cho anh.
Có phải sau khi chia tay anh bị đả kích nghiêm trọng rồi không?
Diệp Khúc Đào không muốn đi, dù sao cũng chẳng có chuyện gì tốt, ai biết anh có phải là cố ý muốn trả thù cô, ngược đãi cô hay không.
Ngày hôm qua nhìn sắc mặt tồi tệ đó của anh, không ngờ hôm nay đã bị trả thù.
“Không đi có được không?”
Cảnh Duy bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được, tôi là cấp trên của cô, nhưng phó giám đốc sở Chu là cấp trên của tôi, anh ấy muốn người của tôi, tôi cũng không thể không cho.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào chỉ đành ủ rũ đi ra ngoài.
Lục Cấn đã dọn đồ đạc qua đây, nói với cô: “Khúc Đào, chúng ta đổi vị trí mấy ngày.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô chỉ có thể thu dọn đồ đạc.
Thấy cô thu dọn đồ đạc, các đồng nghiệp bên cạnh tò mò hỏi cô: “Trợ lý Diệp, cô đổi chỗ với Lục Cấn, nói cách khác, cô phải đi làm trợ lý cho phó giám đốc sở Chu?”
Diệp Khúc Đào rầu rĩ gật đầu, các đồng nghiệp lại càng thêm nhiều chuyện.
Hóa ra phó giám đốc sở Chu… Tìm riêng bí thư Cảnh để đòi người!
Muốn bạn gái cũ làm trợ lý cho mình.
...
Diệp Khúc Đào thu dọn đồ đạc đi tới vị trí của Lục Cấn, mới vừa ngồi xuống không bao lâu, đã bị Chu Canh Minh gọi vào.
Nhìn thấy anh, Diệp Khúc Đào xém chút lỡ miệng hỏi anh muốn gì.
Nhưng anh là cấp trên, ngẫm nghĩ rồi lại thôi, cô hỏi: “Phó giám đốc sở Chu, anh cần gì ạ?”
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, vươn tay kéo cổ áo sơ mi xuống dưới, nói với cô: “Giúp tôi bôi thuốc.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô nghe thấy bôi thuốc, theo bản năng nhìn thoáng qua cổ anh, xung quanh đều ửng đỏ, rõ ràng là bị bệnh sởi, cô sợ hãi hỏi anh: “Anh làm sao vậy?”
Chu Canh Minh thấy ánh mắt đau lòng đó của cô thì rất vui, không uổng công vừa ra khỏi nhà anh đã ăn tận hai trái chanh.
Anh bị dị ứng với chanh.
Ăn chanh thì cổ và mặt sẽ ửng đỏ lên, vậy nên anh chưa bao giờ chạm vào chanh.
Nhưng hôm qua lúc trở về, nhìn thấy người ta bán chanh, không nhịn được mua hai trái, vừa ra khỏi nhà đã ăn.
Anh đã chuẩn bị thuốc dị ứng, cũng không đến nỗi nào, chỉ là rất ngứa nên vô cùng khó chịu.
Anh vẫn luôn chịu đựng, chỉ vì có thể để lộ ra trước mặt Diệp Khúc Đào.
“Dị ứng.”
Nghe thấy anh nói vậy, Diệp Khúc Đào nghĩ ngay tới chuyện anh bị dị ứng chanh, chẳng lẽ anh ăn chanh?
“Anh ăn chanh? Anh biết rõ anh bị dị ứng chanh, anh còn ăn chanh?”
Chu Canh Minh mạnh miệng nói: “Lúc anh ra khỏi nhà có mua một ly nước, không biết bên trong có pha với chanh, mới uống một ngụm, đã bị dị ứng. Ngứa ngáy rất khó chịu.”
Diệp Khúc Đào muốn đi qua bôi thuốc cho anh, nhưng cô cảm thấy không được, quan hệ của hai người, chưa thân mật đến mức cô có thể bôi thuốc cho anh.
Chu Canh Minh thấy cô từ chối thì cười lạnh một tiếng: “Dị ứng thôi mà, em bôi thuốc cho anh, không được à? Có thể thắt cà vạt cho cấp trên của em, bôi thuốc cho cấp trên như anh thì lại không được? Cảnh Duy là cấp trên, anh thì không phải à? Không phải em rất nghe lời cấp trên nói hay sao, sao lại không thể bôi thuốc cho anh?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào không còn từ nào để nói.
Việc công phải được xử theo phép công chính là như vậy, quá ác rồi.
Cô đi qua cầm lấy thuốc mỡ bôi cho anh, có tăm bông, cô không cần dùng tay.
Chu Canh Minh cởi bỏ cúc áo sơ mi từ cổ trở xuống, lần lượt cởi từng cái, gần như đã cởi bỏ nửa thân trên.
Diệp Khúc Đào bị dọa vội ngăn lại, lỡ bị người khác nhìn thấy, còn tưởng bọn họ đang làm chuyện gì đó trong văn phòng.
Cô túm chặt áo sơ mi của anh nói: “Phó giám đốc sở Chu, chỉ có cổ anh bị dị ứng, trên người không sao cả, không cần cởi sạch như vậy, lỡ như người khác nhìn thấy, sẽ tưởng anh là lưu manh biến thái.”
Chu Canh Minh: “...”
Chiều cao cao của Diệp Khúc Đào không chênh với anh nhiều lắm, cô chỉ cần đứng là có thể bôi được thuốc cho anh.
Nhưng Chu Canh Minh lại đột nhiên ôm cô đặt lên bàn làm việc.
Diệp Khúc Đào vô cùng hoảng sợ.
Chuyện này cũng quá...
Quá đột ngột rồi.
Tuy cô không nặng, nhưng không ngờ anh lại có thể bế nhẹ nhàng tới vậy, chỉ cần vòng hai tay ôm eo cô là đã có thể bế bổng cô lên.
Cô ngồi trên bàn làm việc của anh, Chu Canh Minh lại gần, hai tay chống ở hai bên hông cô, hướng cổ về phía cô để cô bôi thuốc.
Trước kia không thấy anh lại biến thái như vậy.
Diệp Khúc Đào hơi xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng bôi xong thuốc cho anh rồi chạy, vết dị ứng của anh ửng đỏ lên còn có chút thâm, nếu chỉ uống một ngụm hẳn là không nghiêm trọng tới vậy.
Cô bôi thuốc cho anh, lo là quá lạnh, sẽ khiến anh khó chịu, còn giúp anh thổi rồi hỏi: “Trước kia không phải anh bảo sợ bị nghi ngờ, không cho em làm trợ lý của anh, bây giờ điều em qua đây làm gì?”
Chu Canh Minh đang ngửa cổ lên, nghe cô nói vậy bèn cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Trước kia sợ bị nghi ngờ, bây giờ không có quan hệ gì, không cần sợ nữa. Diệp Khúc Đào, em không thấy sao, anh đang theo đuổi em.”