Từ khi bắt đầu ở bên Chu Canh Minh, Diệp Khúc Đào mới học thắt cà vạt, vì có lúc Chu Canh Minh sẽ cần đeo cà vạt.
Người lãnh đa͙σ trước của cô không có đeo cà vạt, vậy nên khi thấy Chu Canh Minh đeo cà vạt, cô còn nhìn chằm chằm vài lần.
Chu Canh Minh để ý đến phản ứng nhìn chằm chằm vào cà vạt anh của cô bèn hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Khúc Đào: “Em có thể giúp anh đeo cà vạt không, em chưa bao giờ giúp người khác đeo cà vạt, em muốn học thử.”
Chu Canh Minh nghe thấy vậy, trực tiếp kéo cô tới trước mặt mình.
Để cô đeo cà vạt cho anh.
Còn kiên nhẫn chỉ dạy cô: “Thắt như vậy.”
Diệp Khúc Đào học rất nhanh, hơn nữa còn được anh tự mình chỉ dạy, chỉ chốc lát cô đã học xong.
Đeo cà vạt cũng rất dễ.
Sau khi chỉnh sửa lại cho anh một lần nữa.
Cô kéo kéo cà vạt của anh, nói được rồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt anh có gì đó không đúng.
Cô bị anh đẩy sát vào tủ.
Hai tay Diệp Khúc Đào bị anh giữ lấy, cô cảm giác được anh muốn làm gì.
“Không phải anh cần đi ra ngoài à?”
“Còn một tiếng nữa, một tiếng, tốc chiến tốc thắng, có thể làm được một lần.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh thật là, sắp phải đi công tác rồi, còn nghĩ tới chuyện đó.
Hôm nay Diệp Khúc Đào được nghỉ, không cần đi làm.
Chu Canh Minh còn hơn một tiếng nữa, Diệp Khúc Đào nhìn anh mặc đồ tây, đi giày da, có cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác anh là kiểu mặt người dạ thú.
Chu Canh Minh thỏa mãn cô, dùng một tay cởi bỏ cà vạt, sau đó trói chặt tay cô.
“Sao anh lại...”
Chu Canh Minh cột chặt tay cô, khiến cô không cách nào cử động được, cô nằm trên giường, hai chân bị anh dang rộng ra.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, quần bị anh nhanh chóng kéo xuống, qυầи ɭóŧ cũng bị kéo theo, ném lung tung trên mặt đất.
Phía dưới đã bị lộ ra hoàn toàn.
Tay đeo đồng hồ của Chu Canh Minh bắt đầu sờ lên ŧıểυ huyệt của cô.
Chỉ vừa chạm vào giữa hoa huyệt, anh đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Lông ở đây hình như ít đi thì phải?”
Diệp Khúc Đào cho rằng mình cắt tỉa lại một chút, anh sẽ không nhận ra, nào ngờ anh lại có thể nhìn ra.
Ngày hôm qua lúc tắm rửa, cô cảm thấy lông bên dưới rất nhiều, không được đẹp cho lắm.
Nên đã cắt tỉa gọn một chút.
Cô đỏ mặt gật đầu: “Ừm, cắt tỉa lại một chút, bây giờ nhìn có phải càng đẹp hơn không.”
Chu Canh Minh: “Đều đẹp.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô muốn nó đẹp hơn, nên mới cắt tỉa, không ngờ anh lại cảm thấy như nào cũng đẹp.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt của cô, tay Diệp Khúc Đào bị trói chặt, không có cách nào nhúc nhích được, chỉ đành để mặc anh chơi đùa.
Bị làm cho ngứa, Diệp Khúc Đào muốn kẹp chân lại, nhưng lại bị anh mở ra.
Ngón tay Chu Canh Minh liên tục vuốt ve lông ở phía dưới cô.
Tuy anh nói không có gì khác nhau, nhưng tay vẫn luôn sờ lên đó.
Diệp Khúc Đào thấy anh có vẻ rất thích nó?
Tay Chu Canh Minh sờ soạng được một lúc, thì đột nhiên đánh lên hoa huyệt cô một cái.
Diệp Khúc Đào đang nằm trên giường, bị đánh một cái như vậy, cơ thể khẽ run, thoải mái rêи ɾỉ một tiếng: “A...”
Chu Canh Minh nghe được tiếng cô thở dốc, lại tiếp tục dùng bàn tay đánh lên hoa huyệt mềm mại.
Diệp Khúc Đào không chịu nổi, lớn tiếng rêи ɾỉ, “Tình yêu à, đừng đánh… khó chịu lắm… A… Ưm...”
Chu Canh Minh càng đánh, hoa huyệt lại càng ướt đẫm.
Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng phản ứng thì lại rất thành thật, chảy ra nhiều nước như vậy, ướt đẫm cả ngón tay anh.
Anh chỉ đánh một lúc, rồi dùng bàn tay khác, kéo tay Diệp Khúc Đào, để cô ngồi dậy, anh đứng ở mép giường, cô ngồi dậy vừa hay mặt ở đối diện đũng quần anh.
Với tư thế này, anh nắm lấy cánh tay cô, đặt lên chỗ đũng quần của anh.
Ý tứ rất rõ ràng.
Muốn cô cởi quần giúp anh.
Tay Diệp Khúc Đào bị cà vạt của anh trói, tuy không phải quá chặt, nhưng tay bị trói không có chút sức lực nào, muốn cô cởi thắt lưng cho anh thì rất khó, để cởi được quần càng phải tốn sức một chút.
Chu Canh Minh vô cùng kiên nhẫn đứng xem cô cởi.
Đợi sau khi cởi xong, Diệp Khúc Đào vốn muốn dùng tay giúp hắn giải quyết, nhưng tay không tiện, nên chuyển qua dùng miệng.
Anh quỳ ở mép giường, nâng hai chân cô lên, gác lên trên vai anh.
Cả người Diệp Khúc Đào mềm nhũn, để anh tùy ý đùa nghịch, hai cái đùi gác lên trên vai anh, bị anh kéo đến trước mặt, mông hướng về phía anh.
Còn phía dưới thì dí sát lại mặt anh.
Còn chưa kịp phòng ngừa đã bị dí sát lại mặt anh như vậy, Diệp Khúc Đào hơi bối rối.
Cô nằm, Chu Canh Minh quỳ, mông cô dán lên mặt anh, để anh nghe rõ mùi dâm thủy của cô, vừa tìm được hoa huyệt non mềm, anh đã há miệng ngậm lấy, dùng lưỡi liếʍ nhẹ lên phía trên.
Diệp Khúc Đào bày ra vẻ mặt hưởng thụ, được anh liếʍ rất sung sướиɠ.
Cặp đùi cô gắt gao kẹp chặt lấy cổ anh, trong phòng vô cùng an tĩnh, an tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng thở dốc sung sướиɠ của cô và tiếng Chu Canh Minh liếʍ mυ"ŧ hoa huyệt.
Diệp Khúc Đào sướиɠ đến mức hai mắt ngập nước, liên tục rêи ɾỉ thở dốc, Chu Canh Minh liếʍ đủ rồi, rời khỏi hoa huyệt, cúi người hôn lên miệng cô.
“Ưm...”
Vừa rồi anh liếʍ bên dưới cô, trong miệng bây giờ toàn là vị dâm thủy của cô.
Vậy mà anh lại hôn lên môi cô, đẩy hết mùi vị qua cho cô.
Diệp Khúc Đào vừa định nói đây là mùi vị bên dưới của cô, đã bị Chu Canh Minh nhiệt tình hôn lấy, cô bị anh hôn vài cái, đã mê đắm, nhắm mắt lại triền miên dây dưa với anh.
Chu Canh Minh không biết đã mang áo mưa từ khi nào, chỉ biết là lúc đâm vào, áo mưa đã được mang xong.
Có thể là vừa rồi lúc liếʍ cho cô, cũng đã mang vào xong. Vừa liếʍ, vừa mang, công tác phòng chống làm rất tốt.
Tay cô nắm lấy tay anh, hai tay anh đều đặt trên đùi cô, mượn lực để đâm rút.
Diệp Khúc Đào nhìn chằm chằm nơi kết hợp của hai người, tuy mặc áo sơ mi rất thoáng nhưng áo sơ mi của anh đã ướt đẫm.
Lúc quan hệ, cô bị đâm đến mức bắn nước tung tóe lên trên, dính hết cả vào áo sơ mi của anh.
“A a a...”
Chu Canh Minh thấy Diệp Khúc Đào phân tâm, lập tức tăng tốc độ đâm rút, khiến cho Diệp Khúc Đào sướиɠ tới mức hồn bay phách lạc, cô rêи ɾỉ vài tiếng, vịn chặt lấy bờ vai anh, cả người không ngừng lắc lư.
Cái giường cũng chấn động theo, động tĩnh không hề nhỏ.
Hai người đều mặc quần áo ở nửa trên, nửa dưới trần trụi không ngừng dính lấy nhau.
Diệp Khúc Đào lo sợ anh sẽ đến trễ.
Dù sao thì bình thường lúc hai người làʍ t̠ìиɦ, một tiếng nhất định không đủ.
Anh còn bỏ qua màn dạo đầu, lo rằng anh đến muộn sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, cô còn ngó qua nhìn đồng hồ trên tường.
Thấy không còn bao nhiêu thời gian, cô nói với anh: “Tình yêu à, có khi nào anh đến trễ không, không còn thời gian nữa đâu. Một tiếng trôi qua rất nhanh.”
Chu Canh Minh nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường.
Anh rất sướиɠ, trạng thái cũng rất tốt, nhưng Diệp Khúc Đào đã mệt lả nằm trên giường.
Một tiếng vận động, làm cô mệt muốn chết.
Lúc Chu Canh Minh đeo cà vạt xong, cầm túi đựng rác chuẩn bị đem xuống lầu vứt, trước khi đi, còn quay qua nhìn cô đang nằm trên giường thở dốc, rồi đi qua hôn cô một cái: “Anh đi đây.”
Diệp Khúc Đào trở mình, mơ mơ màng màng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ, chỉ ừm một tiếng cho có lệ.