Hai người ở bên nhau hai năm, không thể có chuyện chưa từng cãi nhau. Tính tình Diệp Khúc Đào có chút nóng nảy, nhưng vẫn có thể dỗ dành được, chỉ cần Chu Canh Minh ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, Diệp Khúc Đào sẽ lập tức được dỗ ngoan.
Nhưng chưa lần nào hai người cãi nhau lớn như tối nay, hai người đều lớn tiếng mắng đối phương, đặc biệt là Diệp Khúc Đào, cô bày ra dáng vẻ bị chọc tức đến phát khóc, mặt đỏ bừng lên.
Cảm giác mọi sự tức giận trong lòng đều muốn bùng phát, tuyệt đối không có chuyện anh chỉ cần dỗ dành cô một chút thì chuyện cãi nhau sẽ được cho qua.
Chu Canh Minh cảm thấy mình không sai, dù sao thì lời anh nói cũng có lý. Tuy anh là lãnh đa͙σ, nhưng suy nghĩ của nam nữ có phần khác nhau, lãnh đa͙σ cũng không thể làm ra chuyện quá giới hạn về chức trách như thế.
Chu Canh Minh bình tĩnh lại một chút, anh cảm thấy lời nói vừa rồi của mình có chút quá đáng.
Anh chưa từng tức giận tới vậy. Vừa rồi, trong nháy mắt cũng không biết vì sao anh lại tức giận tới mức buột miệng thốt ra những lời như thế.
Anh ý thức được, cố gắng hạ giọng cho thật dịu dàng, giải thích với Diệp Khúc Đào: “Khúc Đào, anh nghiêm túc nói chuyện với em, lời của anh không sai, công tư phân minh, em không thể bởi vì anh ta là lãnh đa͙σ của em, bảo em làm chuyện gì em cũng phải làm, đặc biệt là những việc riêng tư như vậy. Có lần một thì sẽ có lần hai, em giúp anh ta, sau này bị vợ của cấp trên anh ta phát hiện được thì làm sao bây giờ? Có phải bà ta sẽ ghi hận em không? Người đàn ông kia không muốn ly hôn với vợ mình, nhất định người đàn bà ấy cũng phải có chút bản lĩnh, anh biết là em chỉ có ý muốn giúp lãnh đa͙σ của mình, nhưng người ngoài không biết, cho rằng em và kẻ thứ ba là cùng một phe, sau này vợ ngời cấp trên đó đối phó với em thì làm sao bây giờ?”
Diệp Khúc Đào nghe thấy những lời này cũng hợp lý, đột nhiên cô không biết nên đáp lại Chu Canh Minh như nào cho phải.
Lời Chu Canh Minh nói rõ ràng là cũng có lý, nhưng khi phụ nữ tức giận, việc nói lý chính là điều không thể làm nhất.
Bây giờ Diệp Khúc Đào đang tức giận, cô bị anh chọc giận rồi, anh nói những lời này lại càng làm cô tức hơn, cô không muốn cãi lại anh, cũng không muốn nghe anh giải thích, chỉ cảm thấy anh đang trút giận lên cô.
Cô vốn dĩ chỉ muốn chia sẻ cho anh nghe một chút chuyện mình nghe thấy hôm nay, chứ không muốn nghe anh giảng đa͙σ lý. Anh quá bình tĩnh trong lúc giải thích, cứ như thể vì cô không hiểu được nên anh phải làm vậy.
Ý là anh đang nghĩ rằng tính tình của cô giống trẻ con!
Vì anh lớn tuổi hơn, nên ghét bỏ người nhỏ tuổi như cô!
Cô lùi ra sau một bước, giọng điệu ngang ngược: “Vậy đó cũng là chuyện của em, anh bảo công tư phân minh, đó là việc của em và lãnh đa͙σ của em, không liên quan gì tới anh, anh luôn miệng nói công tư phân minh, công tư phân minh! Không phải ai cũng công tư phân minh giống như anh, anh cứ nên giải quyết chuyện của anh, không cần phải lo cho em.”
Diệp Khúc Đào dần trở nên mất bình tĩnh, sau khi trút giận thì cô trừng mắt liếc anh một cái, rồi xoay người trở về phòng, cô đóng cửa rầm một tiếng rồi khóa cửa phòng lại, khiến Chu Canh Minh không biết phải làm sao.
Nếu lúc trước mỗi lần cãi nhau là do anh sai, anh nhất định sẽ dỗ cô, nhưng anh cảm thấy mình không sai, tính tình của Diệp Khúc Đào như vậy, có khi bị người ta bán đi còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta.
Bây giờ lòng anh cũng rất nóng vì tức giận, anh chỉ muốn đi tắm nước lạnh cho khuây khỏa phần nào.
Lúc này Diệp Khúc Đào đang tức giận, hai người cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể chờ lúc cả hai bình tĩnh lại rồi hai mặt một lời.
Tối nay anh quyết định ngủ ở phòng khách, để lòng mình bình tĩnh lại một đêm rồi nói tiếp.
Nhưng quần áo của anh đều để ở phòng ngủ chính, anh không cách nào vào được, cửa đã bị cô khóa trái rồi, anh gõ cửa phòng gọi cô: “Mở cửa, anh lấy quần áo, anh muốn đi tắm.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy bèn lấy một bộ quần áo ngủ từ bên trong tủ quần áo ném ra ngoài cho anh.
Chu Canh Minh nhìn xuống, anh thấy còn thiếu qυầи ɭóŧ.
Nhưng cô đã đóng cửa lại.
Cô đã tắm rửa xong, nằm ở trên giường, tức đến phát khóc, nước mắt không ngừng chảy ra khỏi hốc mắt, cô liên tục nhắc nhở mình rằng đừng khóc, không việc gì phải khóc nhưng cô lại không làm được, đây là lần đầu tiên cô và Chu Canh Minh cãi nhau lớn đến vậy.
Phần bụng dưới của cô còn đang rất đau, bà dì của cô chưa rời đi. Vốn dĩ khi bà dì tới tính tình cô đã rất khó chịu, giờ cô lại tức giận, cả hai chuyện này khiến cô khó chịu muốn chết.
....
Sau khi Chu Canh Minh tắm rửa bằng nước lạnh xong, anh đã bình tĩnh lại không ít.
Có điều anh không biết có phải do ngủ ở phòng khách không quen hay không. Thường ngày anh ngủ ở phòng ngủ chính, anh đã quen với cái giường thoải mái đó, giờ chuyển qua ngủ ở phòng khách anh làm thế nào cũng không ngủ được, nhưng giường thì đều giống nhau, anh thầm nghĩ, chắc là do hoàn cảnh.
Thường ngày lúc anh ngủ đều có người nằm bên cạnh, bây giờ lại không có, anh không ngửi được mùi hương của cô nên cảm thấy rất khó chịu.
Anh nằm nghiêng người, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, nhưng không ngờ cả đêm đều mất ngủ, ngủ không sâu giấc.
Cảm giác bản thân muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, anh cứ mơ mơ màng màng cả đêm, anh trở về phòng, thấy Diệp Khúc Đào vẫn còn khóa cửa, nên chỉ đành quay lại.
Sáng hôm sau, anh nghĩ Diệp Khúc Đào chắc là đã hết giận rồi.
Tuy anh cảm thấy trong chuyện ngày hôm qua anh không sai, anh cũng không chịu nhận mình sai, nhưng hai người cứ giận dỗi mãi như thế cũng không được, chỉ có thể cho qua chuyện đó, không ai nhắc tới nữa.
Nhưng không ngờ Diệp Khúc Đào vừa sáng sớm đã ra khỏi cửa, cửa phòng đã mở, Chu Canh Minh còn cho rằng Diệp Khúc Đào không còn giận anh nữa, vui vẻ trở về phòng, nhưng người trong phòng đã đi rồi, túi của cô cũng không còn ở trong đó, cô đúng là đã đi rồi.
Cô có thói quen nằm nướng thây trên giường mãi không chịu dậy, vậy mà vì muốn tránh mặt anh, cô chịu dậy sớm đi ra ngoài.
Anh cười nhạt một tiếng, đi vào thay quần áo rồi cũng đi làm.
Anh không nuốt nổi bữa sáng, cũng không muốn ăn uống gì, lập tức đi làm luôn.
Anh ăn không vô, ngủ cũng không được, nhưng người chủ ý gây tội kia thì lại đang ở văn phòng ăn rất ngon miệng.