Cô sợ thứ đồ vật này nếu thật sự tiến vào, phía dưới của cô sẽ đau chết mất, nhưng cô lại mong chờ, chắc là sẽ rất thoải mái.
Chu Canh Minh lên giường, nhưng không gấp gáp vồ lấy cô, mà đi vòng qua bên cạnh tủ đầu giường lấy ra một hộp áo mưa.
Chu Canh Minh mở hộp áo mưa ra, lấy một cái tự đeo lên cho mình trước mặt cô.
Diệp Khúc Đào ngây người nhìn, không ngờ ở nhà anh lại có áo mưa, cô mở to đôi mắt hỏi: “Nhà anh từng có người phụ nữ khác tới à, sao lại có cái này?”
Chu Canh Minh biết rất rõ kích thước của mình lớn đến cỡ nào, áo mưa cỡ lớn nhất được bán trong các cửa hàng cũng không vừa với anh. Cho nên, từ sau khi yêu đương với Diệp Khúc Đào, anh đã lên mạng mua một ít, chuẩn bị cho một ngày như ngày hôm nay.
Anh nghĩ, người trưởng thành yêu đương, không bao giờ có chuyện yêu nhau đơn thuần trong sáng, huống chi Diệp Khúc Đào lúc nào cũng nhìn anh bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Chu Canh Minh cảm nhận được chuyện đó, chỉ là anh không ngờ tới, ngày hôm nay lại tới nhanh như vậy.
“Đã chuẩn bị từ trước rồi.”
Anh cho rằng lý do này rất hợp lý, nhưng Diệp Khúc Đào không nghĩ thế, cô cảm thấy anh hẳn là… dùng với bạn gái cũ rồi còn dư lại?
Lúc trước chưa dùng hết nên vẫn còn để đến bây giờ, nghĩ tới đây, trong lòng cô có chút chua xót.
Chu Canh Minh mặc xong áo mưa, vươn tay dang rộng chân cô ra hai bên, phía dưới cô lập tức hướng về phía anh, vẫn còn đang chảy nước ướt đẫm, vừa cúi đầu xuống đã nghe thấy mùi dâm dịch từ phía dưới của cô.
Toàn thân Diệp Khúc Đào đều đỏ ửng, vành tai Chu Canh Minh cũng ửng hồng, lẽ nào anh cũng đang hồi hộp?
“A...” Cô khẽ kêu lên một tiếng, cảm nhận được sức nóng của anh một cách rõ ràng.
Chu Canh Minh thấy cô kêu lên như vậy, anh bèn dùng tay cọ nhẹ vào huyệt nhỏ của cô.
Vừa rồi âʍ ɦộ bị anh tách mở ra, bây giờ anh lại đỡ lấy, khẽ cọ một chút, cơ thể Diệp Khúc Đào thoáng run rẩy, dường như anh lấy việc cọ xát này thay cho dạo đầu, làm cô càng khó chịu càng tốt.
Diệp Khúc Đào không chịu nổi khi bị anh cọ như vậy, anh vẫn luôn cọ mà không chịu tiến vào, Diệp Khúc Đào bèn giữ lấy bàn tay anh ấn vào, thở dốc nói: “Anh yêu à, tiến vào đi được không? Em thật sự rất khó chịu, đừng cọ nữa.”
Chu Canh Minh nghe thấy vậy thì dùng bàn tay khác tách mở âʍ ɦộ cô, để lộ ra một lối vào nhỏ hẹp.
Anh nghĩ, đây hẳn là lần đầu tiên của Diệp Khúc Đào, miệng huyệt nhỏ hẹp như vậy, ngón tay của anh không biết có vào được hay không, đừng nói là thứ đồ vật to lớn này của anh.
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, bèn đâm vào một chút quy đầu, chậm rãi từ từ tiến vào.
Diệp Khúc Đào ban nãy còn bảo anh tiến vào, nhưng khi anh tiến vào thật thì cô lại không chịu nổi, quá khó để tiếp nhận nó.
Chu Canh Minh thấy dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của cô, cũng không cách nào tiếp tục tiến vào, bên trong cô chặt quá, siết chặt lấy anh, anh bị cắn cũng rất khó chịu.
Anh đành rút ra.
Nhưng anh vừa rút ra, không còn vật cứng nào bên trong, Diệp Khúc Đào vẫn khó chịu.
Còn cho rằng anh sẽ không tiến vào nữa, cô có chút trống rỗng, nào ngờ Chu Canh Minh lại cúi người xuống, đỡ lấy mông cô, ghé miệng lại gần huyệt nhỏ của cô, đầu lưỡi mềm mại vươn ra liếʍ cho cô.
“A...”
Diệp Khúc Đào bị đầu lưỡi của anh liếʍ nhẹ, vội vàng chen chân vào muốn đẩy anh ra, không được, cô còn chưa tắm rửa, anh cứ như vậy mà liếʍ chỗ đó của cô.
Cô cảm thấy có chút dơ.
“Đừng mà...” Cô thấy vô cùng ngại ngùng, nước mắt cũng rơi xuống, thật sự là quá mất mặt. Diệp Khúc Đào bị anh liếʍ huyệt sướиɠ tê cả người, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đầu lưỡi của Chu Canh Minh ra sức hầu hạ hoa huyệt của cô, càn quét qua lại trên dưới. Anh còn vươn tay lại, muốn đút hai ngón tay vào trong, đâm vào rút ra trong hoa huyệt của cô.
Một bên móc, một bên liếʍ, Diệp Khúc Đào sướиɠ đến mức trợn trắng mắt, mông bị anh giữ lấy, anh cũng không chê, cứ như vậy mà liếʍ cho cô.
Trước đây cô còn nghĩ, một cán bộ lão làng lạnh lùng khi cởi quần áo ra sẽ có dáng vẻ gì, không ngờ, người cán bộ lão làng này lại ái muội tới vậy, cởi quần áo ra, liếʍ mυ"ŧ hoa huyệt cho cô.
Nghĩ tới cái miệng thường ngày vẫn lạnh lùng nói chuyện của anh, bây giờ đang liếʍ mυ"ŧ hầu hạ cô, khiến cô cực kì sung sướиɠ, có khi sắp đạt được cao trào.
Chu Canh Minh liếʍ mạnh tới mức phát ra tiếng, anh mυ"ŧ nhẹ lấy mép âʍ ɦộ mềm mại, một người đàn ông như anh, chưa từng dùng qua son dưỡng môi, cho dù có uống nước cũng là uống để bổ sung nước, miệng chưa bao giờ ướt át tới vậy.
Nước dâm của cô không có mùi vị gì cả, nếu nói là mùi vị gì, thì chỉ có chút mùi dâm dịch.
Đầu lưỡi của anh ra sức hầu hạ cô, đợi đến khi phía dưới của cô được ngón tay anh mở rộng, lúc này anh mới đỡ lấy Diệp Khúc Đào đang sướиɠ tới mức không nói lên lời kia, trong nháy mắt ấn mông cô xuống, cuối cùng cũng đâm vào được.
Ban nãy anh đã trải nghiệm qua, không thể từ bỏ giữa đường, anh lo lắng vừa đâm vào một chút đã bị kẹt lại, nhất định phải đâm đến cùng.