Diệp Khúc Đào tỏ vẻ nghiêm túc, nói xong vội vàng chạy đi, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt tối đen của Chu Canh Minh.
Để anh đứng một mình ngây người tại chỗ.
Lục Cấn tình cờ đi tới, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, anh ta chạy nhanh qua, nhận lấy ly nước của Chu Canh Minh: “Phó giám đốc sở Chu, tôi sẽ đi rót trà cho anh ngay.”
Chu Canh Minh tức giận lấy lại ly nước, xoay người trở về văn phòng, giọng điệu không vui: “Không cần.”
…
Buổi sáng, Diệp Khúc Đào và Cảnh Duy làm việc rất hoà hợp. Cô cảm thấy Cảnh Duy là người rất dễ nói chuyện, so với vị sếp lúc trước của cô thì dễ hơn nhiều.
Tính tình anh ấy rất tốt, vừa mới đến văn phòng, các cô gái ngoài kia đã bắt đầu thích anh ấy rồi.
Trước đây, người đàn ông được hoan nghênh nhất văn phòng là Chu Canh Minh, chủ yếu phần lớn là do nhan sắc của anh.
Nhưng bởi vì tính cách khó gần, mọi người ai cũng sợ bị anh mắng, vì thế đối với vị sếp mới đến này, mọi người đều cảm thấy tuy nɠɵạı hình không bằng phó giám đốc sở Chu nhưng tính cách có thể bù đắp được.
Càng hâm mộ Diệp Khúc Đào, không biết cô may mắn thế nào, bạn trai là phó giám đốc sở Chu, mỗi ngày đi làm còn được gặp sếp là bí thư Cảnh.
…
Buổi trưa, Diệp Khúc Đào dẫn Cảnh Duy đến căn tin, anh ấy nói sau này cũng sẽ ăn ở căn tin nên tiện thể đến xem thử xem. Diệp Khúc Đào đưa anh ấy vào phòng riêng của các cấp trên rồi nói: “Bình thường cấp trên đều sẽ ăn cơm ở đây, nếu buổi trưa anh đến ăn cơm, nói một tiếng là có thể đi vào phòng riêng.”
Cảnh Duy nhìn sảnh lớn bên ngoài, hỏi cô: “Vậy ngày thường các cô ăn ở ngoài này sao?”
Diệp Khúc Đào gật đầu, lặng lẽ nhắc nhở anh ấy: “Đúng vậy, chúng tôi ở ngoài này ăn cơm, các sếp thì ở trong này. Cho nên, nếu anh muốn tìm các sếp để nói chuyện gì đó thì vào trong sẽ dễ tìm hơn, lúc các sếp ăn cơm sẽ ở đây.”
Cảnh Duy nghe được lời nhắc nhở nho nhỏ của cô, cười một mình rồi nói được.
Diệp Khúc Đào giới thiệu xong thì chuẩn bị đi ăn cơm.
Cảnh Duy đi theo cô, hỏi: “Hình như thẻ ăn của tôi vẫn chưa được phát, ngày mai mới có thể lấy. Tôi có thể mượn thẻ ăn của cô dùng tạm một lần được không, đợi đến ngày mai tôi sẽ trả lại cô một bữa cơm.”
Diệp Khúc Đào nghĩ rằng có cơ hội lấy lòng cấp trên, vì vậy cô nhanh chóng quẹt cho anh ấy: “Không có gì, tiêu chuẩn trong nhà ăn chúng ta là ba món một canh, tôi quẹt cho anh rồi, nếu anh muốn ăn gì cứ nói cho dì ấy là được.”
Diệp Khúc Đào quẹt xong thì tìm một chỗ ăn cơm, Cảnh Duy ngồi đối diện cô.
Diệp Khúc Đào chưa bao giờ ngồi ăn cơm với lãnh đa͙σ, thấy anh ấy ngồi trước mặt mình, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Cảnh Duy kéo tay cô nói: “Cô ngồi đi, sao lại sợ tôi như vậy, không sao đâu, tôi chỉ cùng cô ăn cơm thôi mà, có mấy chuyện tò mò muốn hỏi cô, hôm nay mới tới nên chưa hiểu rõ lắm, nên muốn nói chuyện với cô một chút.”
Diệp Khúc Đào nghe thấy những lời này thì cảm thấy rất xấu hổ. Cũng không biết có phải lúc nãy cô thì thầm nhắc nhở đôi lời mà anh ấy thấy mình rất… nhiều chuyện không.
Cô không dám nói chuyện.
Cảnh Duy an ủi cô: “Trợ lý Diệp, tôi không phải loại cấp trên như vậy đâu. Tôi đang xin cô lời khuyên thật mà, cô nhiều kinh nghiệm ở đây hơn tôi. Tôi chỉ muốn hỏi cô vài chuyện lặt vặt bình thường và những thứ tương tự, chẳng hạn như sở thích của mọi người thôi.”
Diệp Khúc Đào nghĩ rằng mình thật sự có bản lĩnh như vậy, vừa tới nơi này làm việc, còn chưa biết cấp trên thích uống nước gì, trà gì, có phải làm trợ lý nhiều năm rồi cũng trở nên thành thục không.
Cô biết mình nên nói gì, không nên nói gì nên cô chọn những gì có thể nói, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với anh ấy.
Cảnh Duy lắng nghe một cách thích thú.
Vào lúc này, Chu Canh Minh và một số cấp trên cùng nhau đến đây ăn cơm.
Vì còn việc bận nên anh tới trễ, vừa mới gọi cơm xong, đang chuẩn bị đi vào phòng riêng thì thấy Diệp Khúc Đào và Cảnh Duy đang ăn cơm với nhau, cười cười nói nói.
Anh chau mày nhìn, thật sự rất ngứa mắt. Anh cảm thấy lạ, lúc trước nhìn thấy Diệp Khúc Đào và Lục Cấn ngồi ăn cơm có cảm giác khác so với bây giờ, hai người bọn họ nói nói cười cười khiến anh chua xót.
Nhưng khi nhìn thấy hai người này ăn cơm cùng nhau, anh lại thấy hơi đau, trái tim đau dữ dội.
Người lãnh đa͙σ khác đi chung với anh cũng nhìn thấy cảnh đó, người đó đang muốn mời Cảnh Duy ăn cơm thì Chu Canh Minh đã đi đến: “Bí thư Cảnh, nếu được thì vào phòng riêng ăn cơm đi? Chúng ta có thể nói chuyện một chút, anh vừa mới đến, buổi sáng mới chào hỏi sơ qua, còn chưa trò chuyện nghiêm túc.”
Diệp Khúc Đào tò mò khi thấy anh chủ động mời Cảnh Duy, trước kia công ty cũng có cấp trên mới tới, cũng không thấy anh nhiệt tình hiếu khách như vậy.
Cảnh Duy nghe anh chủ động mời, tất nhiên cũng không dám từ chối, bưng khay cơm đi vào.