Diệp Khúc Đào nghe thấy Chu Canh Minh nói vậy, trong đầu lập tức cũng nghĩ như vậy, thậm chí cô còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, tự véo mặt mình một cái, lại véo thêm một cái nữa, đau quá, cô chắc chắn mình không nằm mơ, anh đang nói thật, hai người họ... có thể thử xem sao!
Diệp Khúc Đào kích động run cả tay, cô sợ anh hối hận, vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng.”
Nhắc tới cũng kỳ lạ, sau lần đó hai người họ đã bắt đầu ở chung một chỗ.
Người khác hỏi Diệp Khúc Đào đã theo đuổi thành công bằng cách nào, cô cũng không rõ ràng, chỉ là, cô đã cố gắng... sau đó thì thành công.
Cứ như thế... cô đã theo đuổi được.
Lúc ngủ trưa Diệp Khúc Đào đã gặp phải ác mộng, khoảnh khắc cô thấy mình chuẩn bị trốn thoát khỏi cơn ác mộng kia thì đồng hồ báo thức bỗng kêu vang.
Cô tỉnh dậy.
Ác mộng quá đáng sợ, cô mơ thấy mình bị Chu Canh Minh vứt bỏ.
Trong mộng, cô mơ thấy Chu Canh Minh gặp được một người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mình nên đã đá cô, quay đầu một cái lập tức kết hôn với người phụ nữ đó.
Anh còn nói cái gì mà, lúc trước chỉ thử với cô một chút thôi, bởi vì anh chưa gặp được người phụ nữ nào thích hợp hơn nên mới chơi đùa, bây giờ anh đã gặp được người phụ nữ thích hợp với mình rồi nên đương nhiên sẽ không cần cô nữa.
Cô bị dọa sợ mà tỉnh lại.
Lúc đứng dậy đầu cô hơi đau nhức, vừa hay trông thấy Chu Canh Minh đang đi tới đây.
Chu Canh Minh đổi nước hộ cô.
Anh mới cơm nước xong xuôi quay trở về, thấy trong văn phòng không có ai, còn Diệp Khúc Đào thì ngủ ngon như vậy. Anh nhìn cốc giữ nhiệt của cô, lấy thêm nước hộ cô.
Vừa lúc bắt gặp cô mới tỉnh lại, chỉ là ánh mắt của Diệp Khúc Đào nhìn anh quá ai oán.
Chu Canh Minh bị cô nhìn, hơi khó hiểu: “Sao thế? Mặt anh có cái gì à?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu, cô chỉ đang nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, cảm thấy nó quá chân thật.
Chu Canh Minh mua cho cô một hộp bánh ngọt, đặt ở trên bàn.
Đấy là loại bánh ngọt Diệp Khúc Đào thích ăn. Diệp Khúc Đào cảm thấy Chu Canh Minh có một đặc điểm hấp dẫn, mỗi lần cô nghi ngờ liệu Chu Canh Minh có thích mình hay không thì anh luôn đúng lúc đối xử tốt với cô, khiến cô không nỡ chia tay nữa.
Chu Canh Minh trở về văn phòng, giờ làm việc đã đến, Diệp Khúc Đào đi rửa mặt rồi chuẩn bị quay về với công việc buổi chiều.
Lãnh đa͙σ của cô đã trở lại, gọi cô vào bên trong.
Lãnh đa͙σ của cô là một người phụ nữ, tính cách rất điềm đạm. Lúc cô mới được điều qua, lãnh đa͙σ đã dạy cô không ít thứ, cho nên cô thật lòng yêu quý vị lãnh đa͙σ này. Thế nhưng cô vừa mới vào trong đã trông thấy lãnh đa͙σ đang thu dọn đồ đạc.
Diệp Khúc Đào lo lắng hỏi: “Thư ký Lý, chị định đi sao?”
Lãnh đa͙σ thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, giải thích với cô: “Khúc Đào, ngày mai chị sẽ chuyển công tác, nhưng em yên tâm, cấp trên đã sắp xếp một người mới tới. Người ta mới lên chức, em là nhân viên kỳ cựu rồi, hiểu rõ khu chính phủ này cho nên nhờ em chăm sóc cậu ấy, chị cũng yên tâm. Chị đi rồi, em cứ tiếp tục làm trợ lý cho cậu ấy, cậu ấy sẽ thay thế chức vụ của chị.”
Lòng Diệp Khúc Đào hơi tiếc nuối, nhưng cô cũng có thể hiểu. Ai ai cũng muốn đi lên chỗ cao, chẳng ai định làm công cả đời hết. Diệp Khúc Đào tò mò, lặng lẽ hóng chuyện: “Vâng, nhưng thư ký mới là nam hay nữ ạ?”
Lãnh đa͙σ nghe thế thì nở nụ cười: “Nam, cũng là một người tuổi trẻ tài cao, không hề kém cạnh Chu Canh Minh nhà em đâu đấy. Chị nghe nói người ta có nɠɵạı hình đẹp lắm.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy hai mắt cũng sáng bừng lên, cô là người mê mẩn sắc đẹp, được làm việc với trai đẹp sao có thể không vui mừng!
...
Buổi chiều sau khi tan tầm, Diệp Khúc Đào tiễn đưa lãnh đa͙σ xong lập tức đi tìm Chu Canh Minh, cô lên xe của anh, chưa kịp chờ đợi đã vội nói chuyện mình đổi lãnh đa͙σ cho anh biết.
“Anh yêu, em nói cho anh biết, ngày mai lãnh đa͙σ của em sẽ thay đổi, thư ký Lý thăng chức rồi.”
Chu Canh Minh thấy cô vui vẻ như vậy, nghi ngờ: “Em vui mừng đến vậy cơ à, thư ký mới là người em quen sao?”
Diệp Khúc Đào ăn ngay nói thật: “Em không quen nhưng lãnh đa͙σ mới tới của em là trai đẹp đó! Thư ký Lý bảo anh ấy trông rất đẹp trai! Em tò mò không biết người ta đẹp trai cỡ nào.”
Chu Canh Minh nghe cô nói thế sắc mặt sầm xuống trong nháy mắt, anh véo mặt cô, giọng nói mang theo ghen tuông: “Em thích trai đẹp đúng không? Ai đẹp trai em cũng thích?”
Diệp Khúc Đào xoa xoa mặt, đúng vậy không sai.
Cô thích ngắm trai đẹp.
Nhưng mà, cô thích Chu Canh Minh cũng không chỉ đơn giản vì anh là một anh chàng đẹp trai.