Đèn trong phòng làm việc đã tắt, cách phòng ngủ chính một đoạn đường nên không ai muốn ra ngoài, Tạ Âm Lâu bị anh ôm trên ghế sô pha, gấu váy đột nhiên bị vén lên.
Phó Dung Dữ quỳ một chân xuống tấm thảm màu xám đậm, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ sát sàn xuyên qua những ngọn cây trong sân phác họa dáng người anh, lúc đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp đó hơi rũ xuống, sự sắc bén đã được kiềm chế.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh nắm lấy chân cô, chạm vào làn da mịn màng, ngay cả đầu gối trắng như tuyết hơi gập lại cũng tạo ra đường cong đẹp mắt.
Chỉ có điều tư thế này khiến cho Tạ Âm Lâu không được tự nhiên lắm, đầu ngón chân vô thức co lại: “Phó Dung Dữ!”
Giọng cô vang lên trong đêm tối, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng giữa cánh môi chỉ có thể thốt ra ba từ Phó Dung Dữ.
Vết bầm tím nơi hốc đầu gối được chườm đá đã dần mờ đi, bị bụng ngón tay của anh thiêu đốt, anh nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Tạ Âm Lâu nằm im trong đêm tối không nói chuyện, đôi mắt đen nhánh còn dịu dàng hơn ánh trăng ngoài cửa sổ, cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Bởi vì tư thế nửa quỳ sát vào ghế số pha nên những đường cơ bắp trên vai và cánh tay Phó Dung Dữ hiện ra khá rõ ràng, anh đang dùng ánh mắt kiểm tra từng tấc da thịt giúp cô.
Vài giây tiếp theo, anh tự nhiên cúi đầu xuống, chẳng hề cho Tạ Âm Lâu có cơ hội rụt về sau.
Hơi thở nóng bỏng đó men dọc theo làn xáy xộc xệch, bám chặt vào làn da mịn màng, gần như khiến toàn thân cô tan chảy.
——
Khoảnh khắc dẫm chân lên tấm thảm, đuôi mắt cong cong xinh đẹp của Tạ Âm Lâu có chút ửng hồng, hai tay loạng choạng bám lên lưng ghế sô pha bên cạnh, trong lòng thầm tố cáo người đàn ông trong phòng sách.
Phó Dung Dữ bưng ly trà lạnh ở trên bàn lên, thong thả đưa đến bên môi nhấp vài ngụm, quay đầu lại thì thấy Tạ Âm Lâu đang đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, giọng nói trong cổ họng như vừa được ngâm qua nước, lại mang theo chút khàn khàn hỏi cô: “Sao lại trừng anh như thế?”
Thấy anh biết rõ còn cố hỏi, Tạ Âm Lâu nghẹn ngào.
Ngay cả ánh mắt nhìn động tác uống nước của anh cũng rưng rưng theo.
Phó Dung Dữ uống xong tách trà liền bước tới bế cô lên. Lúc này mọi nơi trong biệt thự đã chìm vào bóng tối, sau khi được anh bế về phòng ngủ chính, Tạ Âm Lâu nằm trong chăn bông mới có cảm giác an toàn, giơ tay ôm eo anh.
Hai người quấn quýt thân mật đã lâu nên Tạ Âm Lâu một thói quen trẻ con.
Mấy lúc mệt mỏi, chỉ cần được anh ôm là cô sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phó Dung Dữ phối hợp cúi người xuống, lòng bàn tay men dọc theo sống lưng cô, trước tiên là cởi váy ra, thay sang một chiếc váy ngủ bằng vải mềm hơn, Tạ Âm Lâu cũng chưa nhắm mắt ngủ, nghiêng đầu nằm trong vòng tay anh, lặng lẽ quan sát anh ở khoảng cách gần.
Phó Dung Dữ cũng giống như nụ hôn của anh vậy, vừa nhẹ nhàng lại cuồng nhiệt.
Đa phần thời gian anh đều nâng niu cô như bảo bối mong manh dễ vỡ, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên nốt ruồi son quyến rũ: “Ngủ đi, anh ở đây.”
Hình như Tạ Âm Lâu chỉ đợi anh nói câu này, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như cô cảm giác được cổ tay hơi lành lạnh, khi tỉnh lại vẫn thấy Phó Dung Dữ đang ngồi bên mép giường, thế là cô lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, rèm cửa tuyn màu trắng bị gió bên ngoài thổi bay lên cao, phòng ngủ chính yên tĩnh không có một bóng người.
Tạ Âm Lâu nghiêng mặt áp lên gối, chợt phát hiện chiếc vòng ngọc để trong phòng làm việc đã được đeo lên tay, khi nhấc lên còn có vài âm thanh trong trẻo đi kèm, ngoài ra còn có bùa hộ mệnh màu vàng và túi thơm.
Đây là những thứ Phó Dung Dữ đã chuẩn bị cho cô. Ngón tay trắng nõn cầm lá bùa hộ mệnh lên, là lá bùa cầu bình an và sức khỏe, trước đây anh từng xin cho cô một lá, chỉ là đã bị cô khóa chặt trên gác mái của nhà họ Tạ.
Sau khi ngắm nhìn một lúc dưới ánh nắng, Tạ Âm Lâu nhổm người đứng dậy, cảm giác cơ thể đã thoải mái hơn không ít. Cô khẽ vươn eo, lớp vải lụa mềm trượt xuống khỏi đầu vai gầy, ngay cả dây đai dài không thắt chặt cũng tụt xuống.
Cô cúi người xuống nhặt, đầu gối trắng nõn lộ ra ngoài, có hơi lạnh.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh trong phòng sách tối hôm qua, Phó Dung Dữ nửa quỳ trên tấm thảm xám đen từ từ ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn lờ mờ, có một vệt nước trong suốt chảy dài trên phiến môi mỏng của anh.
Đôi mi rũ xuống thoáng run rẩy, trái tim cũng theo đó run lên, cô không nhặt dây dai nữa, ngón chân trắng mịn dẫm lên nền gạch lạnh lẽo đi vào phòng tắm.
Đợi đến khi cô tắm rửa thay quần áo xong, đi xuống lầu đã không thấy Phó Dung Dữ đâu nữa.
Tạ Âm Lâu đoán anh đã đến sân bay, nhưng thay vì gọi điện, cô lại ngồi vào nhà ăn để ăn sáng trước, trong lúc đang ăn Trần Nho Đông lại gửi cho cô lịch trình thời gian ghi hình tiếp theo.
Mấy tập trước phát sóng Tạ Âm Lâu không để ý đến những bình luận trên mạng.
Trần Nho Đông còn chụp ảnh tỷ lệ người xem của đài gửi cho cô, ấm ức ám chỉ rằng lúc có cô làm khách mời rõ ràng độ hot tăng đều đều, hy vọng Tạ Âm Lâu có thể thu xếp đến ghi hình tập này.
Cô không từ chối ngay, một lúc sau mới trả lời được.
...
Tin tức tiếp tục ghi hình cho số tới như giấy không gói được lửa, chẳng mấy chốc đã lan truyền một cách chóng mặt. Mạnh Thơ Nhụy nghĩ mãi cũng không ra, khuôn mặt trang điểm tinh tế tối sầm lại: “Trước đó không phải trong đài đồn là cậu chủ tương lai của Tạ Thị đích thân gọi điện cho đạo diễn Trần để đuổi Tạ Âm Lâu ra khỏi chương trình sao? Cô ta cũng thủ đoạn thật đấy, đắc tội với ông lớn mà vẫn có thể bình an vô sự quay lại!”
Người trợ lý bên cạnh trả lời: “Có thể là đã tìm được kim chủ chống lưng mới.”
Lúc này, Đàm Lỵ vừa gọi điện cho công ty xong đẩy cửa kính từ ban công đi vào: “Đạo diễn Trần sẽ không dễ dàng từ bỏ Tạ Âm Lâu đâu, số trước không có mặt cô, một mình cô ta cũng đủ khiến cho tỷ lệ xem bùng nổ.”
Đây chính là điều mà Mạnh Thơ Nhụy không muốn nghe thấy nhất, so với người khác điên cuồng mua báo tẩy trắng, Tạ Âm Lâu chỉ cần nói một câu nghĩ dưỡng bệnh là đã đủ khiến cho người hâm mộ thương mến không thôi, móng tay tinh xảo của cô ta bấu chặt vào điện thoại: “Cô ta đúng thật là khắc tinh của tôi, có cô ta, nhiệt độ của chương trình này cũng đâu còn liên quan đến tôi nữa. Chị Lỵ, lần này cô ta không có Phó Dung Dữ bảo vệ, trước đây lại còn đắc tội với bên Tạ Thị, để tôi xem xem lần này còn ai giúp đỡ được cô ta nữa!”
Đàm Lỵ không nói lời nào, ban nãy cô ta cố tình đi nghe ngóng xem ai là người đứng sau hậu thuẫn cho Tạ Âm Lâu, nhưng Trần Nho Đông rất kín miệng, sống chết không nói nửa lời.
Nửa tiếng sau.
Mạnh Thơ Nhụy đang chìm đắm trong suy đoán của mình, cất giọng lạnh lùng nói: “Đi đánh tiếng cho cậu chủ Tạ Thị biết, người mà cậu ta chỉ tên muốn đá khỏi chương trình đã quay lại ghi hình.”
Tại sân bay, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ khởi hành.
Nữ tiếp viên hàng không cung kính mời Tạ Thầm Ngạn mặc bộ âu phục màu đen tuyền thẳng tắp, và Tạ Thầm Thời có khuôn mặt giống hệt nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược bên cạnh vào khoang hạng nhất.
Hiếm khi có cậu ấm cô chiêu con nhà giàu nào lại chọn đi máy bay dân dụng thay vì chọn phi cơ riêng thế này.
Một lúc sau, tiếp viên hàng không lại thấy một nhóm người khác mặc vest đi tới.
Người đàn ông đứng đầu mặc một bộ đồ vest được cắt may cẩn thận, vai rộng chân dài, làm bật lên dáng người thẳng tắp với cảm giác lạnh lùng sang trọng, bên cạnh còn một cô thư ký quyến rũ trong bộ váy công sở và vài thư ký nam khí chất ngời ngời.
Thật trùng hợp là những người này cũng là hành khách của khoang hạng nhất.
“Phó tổng, chỗ của anh ở...” Hình Lệ đang cầm vé máy bay trên tay, còn chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Tạ Thầm Thời đang uể oải ngồi ở hàng ghế bên cửa sổ.
Gần như vừa nghe thấy chữ Phó, cậu ấy lập tức quay gương mặt tuấn tú sang nhìn.
Bầu không khí trở nên yên lặng khác thường, bởi vì Hình Lệ còn phát hiện một người em vợ khác của Phó tổng cũng đang ngồi bên trong.
Rốt cuộc trái đất này nhỏ như thế nào chứ!
Ngón tay cô ấy bấu nhẹ vào tấm vé máy bay, trên mặt cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn: “Haha, mọi người đều ở đây cả à.”
Phó Dung Dữ ngược lại vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, dường như anh đã sớm chấp nhận việc không thể tránh mặt mãi với hai người em vợ này, vậy nên anh bình tĩnh đi đến chọn chỗ ngồi, cạnh lối đi của Tạ Thầm Ngạn.
Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Thầm Ngạn đang hướng về phía này, anh ngẩng cổ lên, dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, tự nhiên nói: “Cũng đi Tấn Thành à?”
Ở đây có ai mà không biết vị nắm quyền của nhà họ Tạ đang ở Tấn Thành.
Hai anh em này bay một mạch đến đó, khả năng cao là bị ba ruột gọi về.
Tạ Thầm Ngạn hờ hững nói một câu: “Nhờ phúc của anh.”
Ngay sau đó, Tạ Thầm Thời đang ngồi cạnh cửa sổ cũng lạnh lùng ủ rũ nói: “Ba tôi đã cử thư ký gọi điện cho tôi và Lòng Dạ Hiểm Ác qua đó, nhẹ thì dạy dỗ vài câu, nặng thì được ‘chăm sóc’ một trận bằng gia pháp. Phó Dung Dữ, ông đây một trăm tám chục năm rồi chưa từng bị đánh, cảm ơn anh trước nhé.”
Không khó để đoán ra Tạ Lan Thâm đang trực tiếp trút giận lên hai người con trai ruột này.
Hình Lệ tìm một chỗ ngồi xuống, cố ý tránh xa những lời chỉ trích điên cuồng của Tạ Thầm Thời, nhưng nhịn không được phải nói vài câu hòa giải: “Chuyện này, làm sao có thể trách hai người các cậu được, đúng không?”
Tạ Thầm Thời cười lạnh: “Trách anh em bọn tôi là hai tên phế vật.”
Câu nói này quá sát khí, Hình Lệ rụt đầu lại không dám tiếp lời, lén nói với Trần Nguyện bên cạnh: “Chủ nhân của nhà họ Tạ đến hai đứa con trai còn không tha, tư thái này có thể so với việc hành quyết nguyên dòng tộc người khác...Tiêu rồi, cửa ải này Phó tổng khó qua nổi.”
Trần Nguyện vẻ mặt tê liệt, yên lặng gật đầu.
Sau đó Hình Lệ lấy điện thoại di động ra thông báo tình hình cho Phó Dung Hồi đang nằm trong bệnh viện, rồi lại lặng lẽ cất vào túi xách như không có chuyện gì xảy ra.
Lần này cô ấy bằng lòng đi công tác với Phó Dung Dữ, hiển nhiên là do Phó Dung Hồi cố tình cử đi nghe lén.
Qua một lúc sau, máy bay cất cánh.
Hình Lệ lén nhìn về phía Tạ Thầm Thời, từ góc độ này chỉ có thể thấy cậu ấy đang mặc một bộ vest màu xanh sẫm, cổ áo sơ mi đang mở rộng, móc chiếc cà vạt từ túi quần ra quấn vào cổ tay, đợi xuống máy bay sẽ thắt vào.
Mấy lần gặp trước cô ấy cũng không thấy Tạ Thầm Thời ăn mặc chỉnh tề như vậy, lần này phần lớn là đi gặp ba nên mới không dám ăn mặc tùy ý.
Nếu không với tính cách điên cuồng của mình, cậu ấy đã sớm động tay động chân rồi.
Hình Lệ chống tay đỡ cằm, đột nhiên quay đầu nhìn Phó Dung Dữ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Phó tổng, hay là khi nào xuống máy bay để cho tên khùng kia đâm anh một nhát đi, ba của cậu ta thấy con trai mình đâm người khác, dám chắc sẽ không làm khó anh nữa.”
Phó Dung Dữ nhướng mi nhìn cô ấy.
Hình Lệ vẫn nghiêm túc: “Có điều chắc sắp đi gặp ba ruột nên tính cách đã tiết chế không ít, để tôi nghĩ cách...”
“Hình Lệ.”
Phó Dung Dữ thấp giọng nói, nhẹ nhàng cắt ngang lời tự hoặc của cô ấy, dường như không hề có hứng thú với mấy trò đâm chém này, nhắc nhở Tạ Thầm Ngạn ở bên cạnh cô ấy cũng không bị điếc. Hình Lệ nhìn theo tầm mắt của anh thấy người kia đang nhìn chằm chằm vào mình với khuôn mặt không cảm xúc thì lập tức rụt đầu lại.
“Đùa thôi.”
…
Thời gian bay đến Tấn Thành mất khoảng mười tiếng, Tạ Âm Lâu đoán Phó Dung Dữ sẽ không gặp ba cô sớm như vậy, nên đến chạng vạng cô mới gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình, sau đó yên lặng chờ hồi âm.
Trước khi ghi hình cô đã hẹn ăn cơm với Vân Thanh Lê.
Sau lần thôi miên ở khách sạn lần trước, Chu Tự Chi dùng thái độ mạnh mẽ trực tiếp đưa Vân Thanh Lê trở về biệt thự, hai người tiếp tục sống chung dưới một mái nhà, mọi chuyện dường như đã êm đềm, giữa hai người lại tương kính như tân như trước kia.
Vân Thanh Lê biết Tạ Âm Lâu chỉ còn bước ra mắt ba mẹ, bèn gửi một lời chúc phúc từ tận đáy lòng: “Ba cô rất yêu cô, ông ấy nhất định sẽ đồng ý hôn sự của cô và Phó Dung Dữ thôi.”
Khóe môi Tạ Âm Lâu khẽ cong lên, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Có lẽ đây là lợi ích của việc trưởng thành, có thể tự do tự tại yêu một người. So với lúc còn quá nhỏ ở nhà họ Nhan học hành, chỉ sợ cả thế giới này sẽ cản trở chuyện hôn sự của chúng tôi, bây giờ đã có anh ấy ở bên cạnh, tôi cũng không còn sợ gì nữa.”
Vân Thanh Lê đột nhiên suy nghĩ, có phải năm đó mình đã quá dễ dàng đồng ý mối hôn sự với Chu Tự Chi không, nên bây giờ mới bị vây khốn trong chiếc lồng này.
Mấy giây sau, cô ta ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu, dù sao quá khứ cũng đã qua cả rồi.
Cả hai dùng bữa xong, trời bên ngoài cũng dần tối xuống.
Trước khi Tạ Âm Lâu định đặt xe thì trên con phố cạnh nhà hàng đã xuất hiện một chiếc xe hơi sang trọng, là Chu Tự Chi đích thân đến đón.
Vân Thanh Lê sau khi nhìn thấy, vẻ mặt cũng không thay đổi gì mấy, tiếp tục nói với Tạ Âm Lâu bằng giọng điệu bình tĩnh: “Anh ta luôn trong vai một người chồng tốt bụng và chu đáo, nhưng cho dù anh ta có giả vờ thế nào thì tình yêu của anh ta cũng thiếu chút thú vị.”
Vừa dứt lời, cửa nhà hàng bị kéo ra từ bên ngoài.
Người đến là Chu Tự Chi, ánh mắt của anh ta lập tức dừng trên dáng người mảnh khảnh của Vân Thanh Lê, biểu cảm trên mặt không chút gợn sóng, bước qua với dáng vẻ quý ông.
“Tôi đến đón Thanh Lê, cô Tạ có đi cùng đường không?”
Anh ta nói với Tạ Âm Lâu, nhưng cánh tay lại khoác lên vai Vân Thanh Lê, nhìn thế nào cũng rất phù hợp.
Tạ Âm Lâu mở miệng định từ chối.
“Âm Lâu, để anh ta đưa đi đi.” Vân Thanh Lê cầm túi xách, làn váy hơi dài, động tác nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, cười với cô: “Chu tổng bằng lòng làm tài xế, hà tất lại để anh ta mất mặt.”
Chu Tự Chi dường như không bận tâm đến câu nói này, có lẽ anh ta đã quen với thái độ lạnh nhạt của Vân Thanh Lê.
Tạ Âm Lâu đi cùng Vân Thanh Lê lên xe, nhưng không phải đường về nhà họ Tạ.
Trên đường đi, Chu Tự Chi đã sắp xếp đến nhà hát xem biểu diễn, vốn dĩ anh ta muốn hẹn hò với Vân Thanh Lê, nhưng bây giờ không ngờ lại thêm một người nữa, sắc mặt không thay đổi đặt thêm một vé.
Lời nói ra chính là, lấy danh nghĩa hai vợ chồng mời Tạ Âm Lâu đến xem biểu diễn.
⌈Chồng cũ tương lai của cô...rất có kinh nghiệm chiều chuộng phụ nữ.⌋ Tạ Âm Lâu nhìn theo hướng xe đang di chuyển, là đến thẳng nhà hát, bèn len lén gửi tin nhắn cho Vân Thanh Lê.
Cứ ương ương dở dở như thế này bao lâu rồi?
Mọi thứ đều được anh ta sắp đặt một cách hoàn hảo, đến cả những lời viện cớ cũng không thể tìm ra điểm sai lầm.
Lời mời dưới danh nghĩa của hai vợ chồng nên tất nhiên Vân Thanh Lê sẽ theo anh ta đến nhà hát, cô ta cụp mắt trả lời Tạ Âm Lâu: ⌈Đúng vậy, cho dù một mình tôi cảm thấy cuộc hôn nhân này rất nhạt nhẽo, thì anh ta cũng có hứng thú diễn đến hết phim.”
Tạ Âm Lâu mỉm cười, khuôn mặt được ánh sáng nhàn nhạt của màn hình phản chiếu vô cùng xinh đẹp.
Rõ ràng là ngồi chung một xe, nhưng hai người phụ nữ lại dùng điện thoại để trò chuyện với nhau, Chu Tự Chi ngồi ở ghế phụ cũng đoán được chủ đề nói chuyện chắc chắn là anh ta, bèn trầm mặc thu lại ánh mắt.
Bốn mươi phút sau.
Xe đến trước cửa nhà hát, có rất nhiều khách đến xem biểu diễn, vé là do Chu Tự Chi sắp xếp mua, một tấm vé phải mua tạm nên hiển nhiên không phải ngồi cạnh nhau.
Lúc bước đến khán phòng của phòng biểu diễn được chiếu sáng rực rỡ, Chu Tự Chi bỗng dừng bước, bình tĩnh ôm lấy eo của Vân Thanh Lê.
Sau đó, ngón tay thon gầy rút một tấm vé trong ba tấm ra, đưa cho Tạ Âm Lâu.