Vân Thanh Lê ký cả núi tài liệu hợp đồng trên bàn suốt hai tiếng đồng hồ mới ký xong tờ cuối cùng.
Khớp cổ tay mảnh khảnh của cô ta đau nhức, khi đặt bút xuống không ngừng xoa đầu ngón tay, cửa phòng họp không biết từ khi nào đã bị đẩy nhẹ ra, cũng không được đóng lại, ngoài cửa có hai luật sư đang nhỏ giọng bàn luận.
“Đây là vụ ly hôn kéo dài lâu nhất, cũng là cặp vợ chồng phân chia tài sản thoải mái nhất.”
“Đã sống lâu như vậy, nhà trai vậy mà chủ động trắng tay, để hết tiền lại cho vợ cũ làm phí cấp dưỡng.”
“Không phải là mắc bệnh nan y đấy chứ?”
“Hay là ung thư? Nếu không thì một vị tổng giám đốc trẻ tuổi của một công ty đại chúng, có tiền có địa vị xã hội làm sao lại nghĩ quẩn từ bỏ hết khối tài sản kếch xù mà mấy đời cũng không tích góp được chứ.”
...
Vân Thanh Lê quay đầu nhìn ra bên ngoài, muốn nói gì đó nhưng mấy lần cũng không mở miệng.
Tiếng nói dần dần nhỏ lại, mãi đến khi luật sư đã cất hết tài liệu đã ký, cô ta vẫn còn ngồi ở đó, thư ký Phạm Lượng đi đến, sửa lại xưng hô một cách tự nhiên: “Cô Vân, chúc mừng cô đã trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Chu thị.”
Vân Thanh Lê rủ hàng mi tinh xảo xuống, giống như không nhìn ra chút cảm xúc nào, đầu ngón tay của cô ta ấn vòng quanh cổ tay, hơi dừng lại hỏi: “Có phải Chu Tự Chi.....bị bệnh gì đó không?”
Phạm Lượng kinh ngạc: “Hả?”
“Có một khoảng thời gian anh ấy luôn nấu ăn những món rất kì lạ, lại còn ly hôn trắng tay...”
Vân Thanh Lê nhìn đống tài liệu còn cao hơn cả cô ta, cười không nổi: “Khi tôi và anh ấy kết hôn, chưa từng hỏi xem anh ấy có bao nhiêu tiền.” (e b o o k t r u y e n. v n)
Phạm Lượng hiểu được ý trong lời nói của cô ta, Chu Tự Chi hoàn toàn có thể thoát khỏi cuộc ly hôn mà không cần cho cô ta một xu cấp dưỡng nào.
Nhưng lại cho cô ta, hơn nữa còn cho tất cả.
Điều này làm cho người ta không khỏi có chút lo lắng, Phạm Lượng vội vàng nói: “Tôi nhớ nửa năm trước Chu tổng có đi kiểm tra sức khỏe một lần, hay là tôi kiểm tra phương thức liên lạc với bác sĩ nhé?”
Vân Thanh Lê vịn vào bàn đứng dậy, nhẹ gật đầu: “Cảm ơn.”
Phạm Lượng không dám nhận câu cảm ơn này, vội vàng ra đẩy cửa kính cho cô ta: “Cô Vân cứ tự nhiên, đây là việc tôi nên làm cho cô.”
Vân Thanh Lê không ở lại tập đoàn của Chu thị quá lâu, cũng khéo léo từ chối Phạm Lượng cử xe đưa cô ta về.
Đến hoàng hôn, ánh hoàng hôn đỏ cam rực rỡ phía chân trời, đẹp như một bức tranh.
Cô ta ngồi trên băng ghế trên đường một lúc, vẫn dùng điện thoại di động gọi cho Chu Tự Chi, một trăm lần đều có một kết quả giống nhau, vẫn mất liên lạc, lòng bàn tay nóng ran, ngay khi điện thoại sắp hết pin lại nhận được cuộc điện thoại của Tạ Âm Lâu đang đi du lịch ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật gọi cho cô ta.
Vân Thanh Lê nghe máy, cố hết sức bình tĩnh nói: “Tôi ly hôn rồi.”
“Nghe Dung Dữ nói, anh ta đã đưa toàn bộ tài sản bao gồm cả cổ phần của Chu thị cho cô dưới hình thức cấp dưỡng, Thanh Lê, bây giờ cô định làm gì?”
“Tôi không biết.”
Khoản cấp dưỡng kếch xù này khiến cho Vân Thanh Lê cảm thấy rất áp lực khi lấy được, nói thật ra sự lo lắng trong lòng mình: “Âm Lâu, tôi sợ Chu Tự Chi sắp chết.”
Tạ Âm Lâu ở đầu bên kia hơi im lặng một lát, quay đầu nhìn sang chồng mình vẫn đang rất bình tĩnh, lại nói với cô ta: “Trước tiên đừng nghĩ theo hướng xấu, Phó Dung Dữ vẫn chưa thấy vội gì.”
Nhắc đến Phó Dung Dữ, Vân Thanh Lê hỏi: “Ngay cả chồng của cô cũng không biết anh ấy đi đâu sao?”
Tạ Âm Lâu: “Anh ấy không biết, trước đó cũng là do Phạm Lượng thông báo cho anh ấy biết Chu Tự Chi mất tích.”
Vân Thanh Lê chán nản cúp điện thoai, ở bên ngoài đợi cho trời tối mới một mình quay về biệt thự.
Đèn đường lạnh lẽo sáng lên, từ xa nhìn thấy một bóng người màu đen đứng ở dưới tán cây, điều này khiến cho trái tim Vân Thanh Lê bỗng nhiên co thắt lại, không để ý giày cao gót ở dưới chân chạy một mạch qua đó.
“Chu...”
Giọng nói của cô ta bỗng nhiên dừng lại, đôi mặt xinh đẹp có chút run rẩy khi nhìn thấy Nhạc Đình Thâm gần trong gang tấc.
Anh ta mặc âu phục rất chỉnh tề, dáng người hơi cao, nhất thời bóng lưng nhìn rất giống với Chu Tự Chi.
Vân Thanh Lê giấu hết cảm xúc sau đôi mắt, đón gió đêm chậm rãi đi đến gần.
Nhạc Đình Thâm đã chờ ở đây rất lâu, biết rằng biệt thư chưa sáng đèn thì cô ta chắc chắn chưa về nhà.
Hai người cùng im lặng một hồi, ánh mắt của anh ta rơi vào chiếc váy đỏ hoa hải đường trên người Vân Thanh Lê, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Em và anh ta ly hôn rồi sao?”
Vân Thanh Lê gật đầu: “Vâng.”
“Thanh Lê.”
Nhạc Đình Thâm nhận được đáp án này mới tiếp tục nói: “Nếu em đã không chọn Chu Tự Chi thì anh không biết mình đã làm sai ở chỗ nào, khiến cho em trả lại chiếc nhẫn...”
“Anh rất tốt.”
Giọng nói của Vân Thanh Lê có chút khô khốc, hai tay đan vào nhau: “Vấn đề là ở em.”
Cô ta đã rất cố gắng để có được một đời sống tình cảm mới, nhưng chuyện này cho đến nay....Luôn cảm thấy người bên cạnh có chút khác biệt so với tình yêu.
Chiếc nhẫn kia tuột khỏi ngón tay, trong lòng Vân Thanh Lê dường như cảm thấy ông trời đã lựa chọn thay cô ta, khi bỏ nó vào phong thư, trong lòng cô ta đúng là không có một chút hối hận.
Vân Thanh Lê ngẩng mặt lên một lần nữa, mái tóc bị gió thổi bay, bình tĩnh nhìn Nhạc Đình Thâm.
“Thật xin lỗi, em không thể nào đồng ý lời cầu hôn của anh được.”
...
Kể từ đêm đó, Nhạc Đình Thâm nhận lại chiếc nhẫn và dần dần phai nhạt trong cuộc sống của cô ta.
Hai người dùng cách của người trưởng thành để kết thúc mối quan hệ này, khi tình cảm vẫn còn chưa chính thức bắt đầu, tin tức Vân Thanh Lê ly hôn đã nhanh chóng lan truyền trong giới.
Khi đám người biết được Chu Tự Chi ly hôn trắng tay đều có cùng phản ứng khiếp sợ.
Còn Vân Thanh Lê tự động chặn mọi điều tiếng ở bên ngoài, qua nửa tháng, tất cả thủ tục ly hôn đã được hoàn thành suôn sẻ, toàn bộ tài sản đều chuyển sang tên của cô ta, còn Chu Tự Chi vẫn không hề xuất hiện.
Cô ta lấy được phương thức liên lạc với bệnh viện từ Phạm Lượng, đặc biệt hẹn gặp mặt bác sĩ trưởng để nói chuyện.
Ở trong phòng y tế, câu đầu tiên chính là: “Bác sĩ, Chu Tự Chi đã kiểm tra sức khỏe ở chỗ này của ông vào nửa năm trước, tôi chỉ muốn biết về tình trạng sức khỏe của anh ấy.”
“Cô Vân, bệnh viện có trách nhiệm bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân...”
“Bây giờ anh ấy đang mất tích.”
Vân Thanh Lê đôi mắt ngấn nước nhìn bác sĩ, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh cướp lời nói: “Theo tôi được biết, anh ấy đều kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện này hàng năm, chắc chắn đã tín nhiệm ông, ông thật sự nhẫn tâm nhìn anh ấy lẻ loi một mình chết ở ngoài đường sao?”
Bác sĩ tháo mắt kính không gọng xuống, im lặng một lúc lâu mới lấy ra một bản báo cáo nhanh từ trong ngăn kéo đưa cho cô ta.
Khi Vân Thanh Lê chầm chậm nhận lấy, đầu ngón tay đã trắng bệch.
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi lật bản báo cáo này ra vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Còn khó chịu hơn là bác sĩ chậm rãi nói: “Cô Vân, sức khỏe của cậu Chu vẫn tốt, các chỉ số cũng đều bình thường, không mắc bệnh ung thư hay là bệnh nan y gì như cô đang lo lắng.”
Vân Thanh Lê ngây ngẩn cả người, đầu ngón tay bấu chặt vào mép giấy, suýt chút nữa còn tưởng nghe nhầm.
“Vậy anh ấy...”
Bác sĩ đã quen biết với Chu Tự Chi nhiều năm, lau lau mắt kính nói: “Có lẽ cậu ấy muốn tìm một nơi để yên tĩnh, dù sao ở cái tuổi mà người khác thành gia lập nghiệp, còn cậu ấy lại ly hôn.”
Vân Thanh Lê cầm lấy bản báo cáo sức khỏe đi ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời tươi đẹp, chớp chớp lông mi.
Sự lo lắng của cô ta nửa tháng nay cuối cùng cũng buông xuống, một tuần sau nhìn thấy tin tức của Chu Tự Chi trên Weibo của một nhà văn nào đó.
Nguyên nhân bởi vì nhà văn này đến công viên rừng ở Tứ Thành vô tình gặp được một người đàn ông ngồi trên ghế dài, phát hiện anh ta ngoài việc dùng thức ăn nuôi một đàn chim bồ câu trắng ra thì không dời đi đâu nữa.
Nếu như một ngày như vậy thì không cảm thấy lạ, nhưng sau đó nhà văn này phát hiện suốt một tháng người đàn ông điển trai này đều chỉ ngồi trên một chiếc ghế dài cho một đàn chim bồ câu trắng ăn.
Cô ta cầm máy ảnh im lặng chụp mấy tấm hình, còn đăng nó lên mạng.
...
Vân Thanh Lê nhìn thấy Chu Tự Chi đang cho bồ câu ăn ở trên Weibo, cũng không biết có phải anh ta trời sinh đã thu hút kiểu con gái thích nghệ thuật hay không, không thể nghi ngờ gì nữa, nhà văn có chút danh tiếng này đã thích anh ta, hơn nữa còn chia sẻ tâm sự với độc giả của mình: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy đã cảm thấy đây là một người đàn ông có tâm sự, trước khi mặt trời lặn nếu như anh ấy vẫn còn ở đó thì tôi sẽ đến tỏ tình.”
Vân Thanh Lê nhìn vào thời gian trên màn hình đã là ba giờ chiều.
Ngay sau đó, cô ta nhìn thấy địa chỉ của công viên rừng này, đầu ngón tay bỗng nhiên dừng lại trên đó rất lâu.
“Cô Vân!”
Phạm Lượng lái xe dừng lại trước mặt rồi từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
Vân Thanh Lê tỉnh táo lại, đạp lên giày cao gót tiến đến gần xe, kéo cửa ra xoay người ngồi vào trong.
Cô ta còn chưa nói gì, Phạm Lượng đã chủ động nói: “Tôi biết Chu tổng đang ở đâu!”
Chuyện Chu Tự Chi cho bồ câu ăn đã leo lên hot search Weibo, nếu có mắt đều có thể nhìn thấy được.
Vân Thanh Lê vẫn không nói gì, Phạm Lượng nói tiếp: “Bây giờ chúng ta đi đón Chu tổng đi.”
Mặc dù anh ta bình thường rất ghen tỵ với văn hóa công ty của Phó thị, lúc nào cũng muốn đổi nơi làm việc, nhưng trong những ngày Chu Tự Chi không có ở công ty, mỗi ngày Phạm Lượng đều “lấy nước mắt rửa mặt”
nhớ lại ông chủ tốt của mình.
Anh ta sắp bị điên luôn rồi, lẩm bẩm suốt đường đi: “Chu tổng muốn trốn ở công viên rừng để chữa lành chuyện thất tình, nhưng dù sao cũng phải mang theo điện thoại chứ, nhìn xem chẳng phải đã xảy ra chuyện rồi sao, cho bồ câu ăn thôi cũng có thể bị người khác nhìn trúng.”
Vân Thanh Lê im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cảnh vật không ngừng thay đổi theo gió, vì đường xá không bị cản trở nên cuối cùng đã chạy đến công viên rừng trước khi mặt trời lặn.
Nơi này không cho xe đi vào, chặng đường còn lại chỉ có thể đi bộ.
Vân Thanh Lê đi giày cao gót tinh tế, đi dọc theo gợi ý của biển báo giao thông, đi bộ gần hai tiếng mới đến nơi có chim bồ câu trắng.
Phạm Lượng ở sau lưng sắp chết đến nơi, kéo cà vạt lệch sang một bên vừa thở vừa nói: “Hay là để Chu tổng tiếp tục ở nơi này chữa thương một tháng đi.”
Tiếp tục đi về phía trước một đoạn đường nữa, tầm mắt cũng từ từ được mở rộng.
Vân Thanh Lê lúc này dừng bước chân lại, nhìn thấy dưới cây bạch quả lâu năm cách đó không xa, Chu Tự Chi đang ngồi trên băng ghế gỗ, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần dài, những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt được sưởi ấm bởi ánh sáng hắt ra từ những kẽ hở trên cành cây.
Anh ta im lặng cho bầy bồ câu ăn, mãi cho đến khi có một cô gái xinh đẹp đi đến gần.
Bầy bồ câu trắng bị giật mình trong nháy mắt bay lên, cuốn lá bạch quả bay khắp nơi.
Vân Thanh Lê đứng đó nhìn cô gái kia chủ động tỏ tình với Chu Tự Chi, vì cách xa nên không nghe thấy hai người nói gì, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt của cô gái kia.
“Chắc là bị từ chối rồi.”
Phạm Lượng đang ăn dưa tại chỗ, chỉ là không dám học theo đám thư ký gan to bằng trời của Phó Dung Dữ cầm điện thoại lên chụp hình lại.
Vân Thanh Lê lắc đầu, không biết mặt trời đã xuống núi từ lúc nào, bầy bồ câu cũng không bay về nữa.
Chu Tự Chi cất thức ăn, trong phút chốc chuẩn bị đứng dậy rời đi, cảm giác như có một ánh mắt dịu dàng đang nhìn anh ta chằm chằm, dựa vào trực giác nhạy bén quay lại nhìn...
Vân Thanh Lê đã đứng ở sau lưng, hai mắt nhìn thẳng anh ta, ánh mắt trong veo giống như hồ nước trong công viên.
Đã quá lâu không gặp nhau, Chu Tự Chi suýt chút nữa thì không thể dời mắt khỏi cô ta, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn giống như bị gió lạnh ngấm vào: “Hôm qua luật sư đã gửi email cho anh, nói đã làm xong hết thủ tục, anh vốn định thứ hai hẹn em đến Cục dân chính để lấy giấy chứng nhận ly hôn cuối cùng.”
Vân Thanh Lê nhìn anh ta, cẩn thận nhìn mọi thứ từ gương mặt này đến toàn bộ cơ thể ở cự ly gần, mỗi một chỗ đều nhìn rất kỹ.
Rõ ràng ánh mắt của cô ta rất dịu dàng, nhưng lại làm cho Chu Tự Chi cảm thấy áp lực: “Thanh Lê, anh.”
“Anh ở đây cả tháng nay?”
“Homestay bên cạnh công viên.”
Anh ta vô thức trả lời câu hỏi này, còn Vân Thanh Lê xoay người lại đi về phía đầu đường công viên lúc đến đây.
Chu Tự Chi hơi giật mình, sau đó nện bước chân dài đuổi theo, đi mấy bước đã đã đến bên cạnh cô ta: “Thanh Lê.”
Vân Thanh Lê đi rất chậm, gót chân cọ sát đến bị thương, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh lên tiếng hỏi anh ta: “Tại sao lại từ chối cô gái kia?”
Chu Tự Chi nhếch môi, không trả lời câu hỏi này.
Ánh mắt của anh ta không rời khỏi Vân Thanh Lê nửa giây, khi thấy cô ta sắp dẫm phải sỏi đá đã đưa tay ra đỡ trước một bước, khi trượt từ cánh tay mảnh khảnh đến cổ tay của cô ta, lại chú ý tới ngón áp út của cô ta không có chiếc nhẫn nào.
Trong mắt Chu Tự Chi lóe lên một tia sáng, điều này đủ để khiến cho cảm xúc đã chết lặng của anh ta trở nên kích động.
Vân Thanh lê nhìn thấy dáng vẻ thất thố của anh ta, chậm rãi thu cổ tay lại, tiếp tục đi về phía đèn đường xa xa.
Chu Tự Chi đứng nguyên tại chỗ đờ đẫn một hồi lâu, sắp không nhìn thấy bóng dáng của cô ta nữa mới đuổi theo, tim đập loạn xạ, hiếm khi không biết cách nói chuyện với người phụ nữ mình yêu, nói với một cảm xúc mãnh liệt.
“Thanh lê, anh có thể mời em....đến homestay ngồi một chút không, ông chủ của nơi đó có đầu bếp nấu ăn rất ngon, em đói bụng chưa?”
“Xem ra một tháng qua anh sống rất thoải mái, cơm nước không tệ.”
“Không có...anh nhớ em không kể ngày đêm, nghĩ em có phải đã ở bên cạnh Nhạc Đình Thâm rồi hay chưa, rất nhớ, vô cùng nhớ em...”