Khung cảnh tiệc cưới ở nhà máy rượu được trang trí một cách cẩn thận giống như một bữa tiệc hoa hồng trắng, mùi hương thơm ngát tỏa ra khắp nơi. Dưới ánh đèn pha lê rực rỡ nơi trung tâm bữa tiệc, những vị khách đến chúc phúc được thả mình trong những giai điệu piano du dương êm ái. Sau cùng, mọi người đổ dồn ánh mắt về bóng người cao gầy của Trì Lâm Mặc bên cây đàn piano, anh ta đang bắt đầu hát một bài ca bằng tiếng Anh.
Anh ta được mệnh danh là nam thần âm nhạc, giọng hát trầm ấm gợi cảm của anh ta đã khiến cho bữa tiệc cưới trở nên lãng mạn một cách lạ thường.
Tại bàn ăn, Hình Lệ nhìn một lượt những đối thủ nặng ký trong giới kinh doanh, sau đó kéo Phó Dung Hồi và Trần Nguyện đến để trò chuyện, mắt cáo đảo tới đảo lui: “Trì Lâm Mặc đang ở trên đài cùng em gái anh ta à?”
Trần Nguyện cũng chú ý đến cô gái áo đỏ đang chơi piano. Do ngược sáng nên khuôn mặt của cô gái phần lớn bị bóng tối che mất, khiến người khác chỉ có thể nhìn được chiếc cằm của cô gái, nhưng chỉ như thế thôi cũng khiến cho người ta muốn nhìn thêm lần thứ hai.
Người lên tiếng trả lời Hình Lệ là Vân Thanh Lê đang ngồi bên cạnh cô ấy, dù sao cô ta cũng đã hoạt động trong giới nhiều năm, ít nhiều cũng sẽ biết được người đó là ai, cô ta nhẹ nhàng nói: “Là con gái của một vị đứng đầu gia tộc đã lui về nghỉ hưu, gia đình cô gái ấy có mối quan hệ kinh doanh thân thiết với nhà họ Tạ nhiều năm, cũng đã quen biết với Tạ Âm Lâu từ nhỏ.”
Hình Lệ cảm thấy cô gái ấy cũng rất xinh xắn, nhưng không ngờ cô gái ấy cũng học hí khúc.
Cô ấy mỉm cười nói với Vân Thanh Lê: “Hình như mấy người xinh đẹp đều học chuyên ngành này nhỉ?” (e b o o k t r u y e n. v n)
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng của Trần Nguyện: “Xuống rồi kìa.”
Hạ Nam Chi chỉ chơi duy nhất một bài, sau đó cũng không có tiếp tục nữa, cô ấy chậm rãi nhấc váy của mình lên, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Có một vài người cũng muốn tiến đến bắt chuyện, nhưng còn chưa kịp hành động đã nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo đen và các vệ sĩ đang ở phía sau cô ấy.
Hình Lệ đưa tay che ngực, tỏ lẻ kinh ngạc: “Trời ơi, ra ngoài còn mang theo cả vệ sĩ ư.”
Vân Thanh Lê nhìn theo tầm mắt cô ấy, nói: “Hạ Nam Chi từ nhỏ đã rất yếu đuối, chắc là bố cô ấy sợ con gái mình sẽ gặp phải mấy người không tốt.”
Hình Lệ vốn dĩ muốn làm quen với cô gái xinh đẹp đó, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời này cô ấy lại im lặng ngồi về chỗ.
Người không tốt không phân biệt nam nữ, sức cô ấy vẫn chưa đủ để chống lại mấy người vệ sĩ này.
Tại bàn chính, Hạ Nam Chi nhìn thấy ba của mình đã đến bèn vẫy tay ra hiệu cho mấy người vệ sĩ rời đi trước. Những người xung quanh cũng chỉ dám nhìn cô ấy từ đằng xa, nhưng cô ấy cũng đã quen với chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không có gì thay đổi.
Lúc này bỗng có một thứ gì đó đột nhiên va vào cánh tay mảnh khảnh của cô ấy.
Hạ Nam Chi mím môi nhìn sang bên cạnh thì thấy một tờ tiền giấy được gấp thành hình đầu cá.
Cô ấy nhặt nó lên nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó gỡ hình đầu cá ra, để lại.
Ngay sau đó một tờ khác lại được ném về phía cô ấy, lần này nó rơi thẳng vào tay.
Hạ Nam Chi chuẩn xác bắt được tờ tiền, sau đó một tiếng cười quen thuộc: “Nhóc Mê Tiền.”
Tạ Thầm Thời kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hơi nhướng mắt: “Trì Lâm Mặc cho cô thứ gì mà cô lại chịu lên sân khấu đánh đàn cùng anh ta vậy?”
Một lúc sau, giọng nói thiếu nữ mang theo vài phần non nớt: “Một tờ một chữ.”
“Được rồi.”
Tạ Thầm Thời hào phóng đưa cho cô ấy tiền giấy. Hạ Nam Chi không quên nhận lấy tiền, còn nói: “Mặc Mặc không cho tôi tiền.”
“Quái Thú Nuốt Vàng keo kiệt tới vậy sao?”
Tạ Thầm Thời không chút ngập ngừng phung phí hết số tiền giấy trong tay, nói với vẻ kiêu ngạo không hề giấu giếm: “Vẫn là tôi tốt bụng nhỉ.”
Hạ Nam Chi mỉm cười nhận lấy tiền như thể không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Anh thì có gì tốt?”
Tạ Thầm Thời chỉ tay vào túi cô ấy: “Chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau, chẳng lẽ tôi còn chưa đủ tốt với cô sao? Ban nãy tôi vừa cho cô tiền, còn gấp cả đầu cá cho cô nữa...”
“Tạ Bào Bào.”
“Cô mới là Đầu Cá Béo.”
Nhìn thấy cánh mũi của Hạ Nam Chi khẽ nhăn lại, Tạ Thầm Thời lập tức giơ tay lên đầu hàng: “Rồi rồi rồi, cô không phải là Đầu Cá Béo, cô là tiên nữ bé nhỏ, là thiên thần khiến tôi phải tắm rửa, thay quần áo, sau đó lập bàn thờ để cầu nguyện mỗi ngày.”
Hạ Nam Chi mím môi nhịn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng lòng bàn tay vô cùng xinh đẹp.
“Thầm Thời.”
Ở bên cạnh có người kéo ghế ra, người đến là Tạ Thầm Ngạn, cậu ấy rất tự nhiên ngồi phía bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh vô cùng tự nhiên đặt lên thành ly, ra hiệu cho Tạ Thầm Thời đưa nước hoa quả cho cậu ấy.
Ánh mắt của Hạ Nam chi liếc sang Tạ Thầm Ngạn, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa.
Mỗi lần Tạ Thầm Ngạn tham dự một dịp nào đó, cậu ấy thường mặc một bộ đồ kiểu dáng sang trọng và tối màu, không giống như Tạ Thầm Thời lúc nào cũng thích ăn mặc cầu kỳ bắt mắt.
Nhưng cho dù một chiếc áo sơ mi kiểu dáng đơn giản, khi mặc lên người cậu ấy cũng sẽ trở thành dáng vẻ đẹp nhất.
Bài hát trên khán đài đã được đổi sang bài khác, Hạ Nam Chi đưa tay chạm vào ly rượu bên cạnh.
Ngón tay cô ấy còn chưa kịp chạm vào thì một ly nước xoài đã được đặt ra trước mặt, đồng thời cũng lấy đi chai rượu.
Hạ Nam Chi ngồi im, vẻ mặt không vui.
Tạ Thầm Thời ở bên cạnh lười biếng nói: “Cô ấy muốn thì cứ để cho cô ấy uống đi, đừng làm như thế... Con gái uống một chút rượu thì có làm sao.”
Cậu ấy vừa nói xong thì đèn đã vụt tắt.
Có tiếng người vang lên ở đám cưới: “Buổi lễ đã đến giờ bắt đầu.”
* Một người dẫn chương trình chuyên nghiệp đã được mời đến để đảm bảo cho buổi lễ có thể diễn ra suôn sẻ. Trước sự chứng kiến của các thành viên trong gia đình và tất cả khách mời, Tạ Âm Lâu và Phó Dung Dữ đã trao nhẫn cho nhau trong tràng pháo tay nồng nhiệt.
Phó Dung Hồi ngồi bên dưới không thể nhìn thấy cảnh tượng ở trên khán đài, Hình Lệ nói thầm vào tai anh ấy: “Người đưa nhẫn cho anh trai và chị dâu anh là người đẹp nhà họ Hạ và Trì Lâm Mặc, hahaha, người dẫn chương trình còn muốn Trì Lâm Mặc lên hát một bài.”
Phó Dung Hồi hôm nay không tiện lên sân khấu, hôm nay anh ấy mặc một bộ âu phục màu xanh khói che đi vẻ góc cạnh của khuôn mặt, hơi hé môi cười: “Số bài mà hôm nay Trì Lâm Mặc hát có khi còn nhiều hơn số buổi hòa nhạc của anh ta.”
Hình Lệ nhướng mày nói: “Tạ Thầm Thời cũng đi theo năn nỉ đó.”
Cô dâu và chú rể đã rời khỏi sân khấu, đi chúc rượu họ hàng và bạn bè hai bên nội ngoại, nhường sân khấu lại cho thế hệ trẻ thay nhau lên hát, chiếc micro rơi vào tay Trì Lâm Mặc từ lúc nào rồi không thấy anh ta trả lại nữa.
Anh ta nhìn về phía bàn chủ trì, ánh mắt rơi xuống chỗ Tạ Thầm Thời, muốn gọi cậu ấy lên sân khấu.
Mọi người đưa mắt xem kịch vui, Tạ Thầm Thời lười biếng dựa lưng vào ghế, nắn bóp khớp xương, dưới sự thúc giục của mọi người, cậu ấy quay sang nhìn Hạ Nam Chi đang mỉm cười nhìn mình: “Cá Chép Chỏ, cô cũng muốn xem sao?”
Hạ Nam Chi khẽ chớp mắt, sau đó gật đầu.
“Được rồi.”
Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Thời nới lỏng cà vạt, đứng dậy đi về phía sân khấu.
Cậu ấy lên để tiếp tục điệu nhảy, bầu không khí ở hiện trường ngay lập tức bị đốt cháy, có người còn lấy điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này.
Dưới sự thay phiên nhau của dàn phù rể, sân khấu trong buổi tối ngày hôm nay giống như là một buổi hòa nhạc nhỏ. Cuối cùng, chiếc áo sơ mi của Tạ Thầm Thời được cậu ấy mở ra một nửa, cậu ấy giật lấy chiếc cà vạt của Trì Lâm Mặc, bắt đầu bịt mắt nhảy múa.
Sự đẹp trai này khiến cho những người độc thân không nhịn được mà đều hét lên: “Tạ Thầm Thời! Tạ Thầm Thời! Tôi muốn gả cho anh!!!”
“Tạ Thầm Thời, sau này anh có đốt nhà phóng hỏa thì cũng không sao hết, chỉ cần anh còn khuôn mặt này thì em vẫn sẽ mãi ở bên!”
Chỉ hét thôi vẫn chưa đủ, mọi người bắt đầu ném hoa hồng lên trên sân khấu, nhìn qua giống như là một buổi theo đuổi thần tượng.
Khi nhảy xong, Tạ Thầm Thời cũng bắt chước giống như những người nổi tiếng, cậu ấy cởi áo khoác ném xuống dưới ánh mắt săn đón của mọi người.
Trên bàn ăn, Trần Nho Đông thậm chí còn không để tâm đến đồ ăn hay bạn bè.
Hình Lệ cũng vậy, điện thoại của cô ấy sắp hết pin nên cô ấy quay sang mượn điện thoại của Vân Thanh Lê để tiếp tục quay video.
Cô ấy vừa định tiếp tục hành động của mình thì đột nhiên có một ai đó vỗ vai từ đằng sau, quay sang nhìn thì thấy Chu Tự Chi đang ngỏ lời muốn đổi chỗ ngồi với cô ấy.
Tối nay Hình Lệ không thể rời Phó Dung Hồi nửa bước nên cô ấy từ chối thẳng thừng mà không cần thời gian suy nghĩ: “Chu tổng, tôi nghĩ anh ngồi bên kia sẽ hợp lý hơn.”
Chu Tự Chi liếc mắt nhìn Hình Lệ, thấp giọng ra giá: “Một trăm vạn.”
Hình Lệ sững người lại, trong giây lát không biết nên nói gì.
“Chu Tổng, anh thẳng thắn quá đấy.”
Cô ấy không thèm suy nghĩ mà yêu cầu phục vụ lấy thêm một chiếc ghế đến đây, chứ không hề có ý định sẽ di chuyển chỗ ngồi.
Chu Tự Chi dùng tiền để mua một chỗ ngồi cho mình, bình tĩnh ngồi xuống.
Đối lập với sự náo nhiệt ở trên sân khấu, nơi này lại hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Thanh Lê hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không thèm nhìn anh ta.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc này Chu Tự Chi mới chủ động bắt chuyện, khẽ cắn môi nói: “Sao hôm nay bạn trai em không tới?”
Vân Thanh Lê cầm ly nước lên uống một ngụm, bình tĩnh trả lời: “Chú rể không mời.”
Giống như cũng không còn chuyện gì để nói, Chu Tự Chi lại hỏi: “Anh ta có tốt với em không?”
“Rất tốt.”
Ánh mắt của Vân Thanh Lê rơi xuống trước mặt anh ta, ban nãy cô ta thấy Tạ Thầm Ngạn đang giúp Phó Dung Dữ đỡ rượu, mấy phù rể khác cũng vậy, nhưng trên người anh ta lại hoàn toàn không có mùi rượu. Ngay khi cô ta còn đang đoán già đoán non thì Chu Tự Chi dường như đã đọc được suy nghĩ này, nhếch môi nói: “Gần đây anh không uống rượu nữa.”
Vân Thanh Lê nghe thấy anh ta nói tiếp: “Tuần trước mới làm phẫu thuật dạ dày.”
Cô ta và Chu Tự Chi cũng đã gần nửa năm không gặp, dưới ánh đèn chói lọi, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông quả nhiên gầy đi rất nhiều, lúc này khi trên miệng không có nụ cười, dường như cũng không còn vẻ dịu dàng như trước.
Vân Thanh Lê nhất thời xuất thần, cô ta không nghĩ cuộc sống lại trôi qua nhanh như vậy, cho đến khi cô ta nhìn thấy sự thay đổi của Chu Tự Chi.
Bởi vì sợ cô ta sẽ cảm thấy chán ghét nên anh ta cũng không dám thể hiện hành động quá rõ ràng, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng: “Tối nay Nhạc Đình Thâm có đến đón em không? Nếu như không đến thì để anh thuận đường đưa em về nhé?”
Thuận đường? Vân Thanh Lê nhìn anh ta, nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì nơi anh ở không cùng đường với tôi.”
“Nửa năm trước anh chuyển nhà rồi.”
Chu Tự Chi dựa lưng vào thành ghế, giọng nói lười biếng trả lời cô ta: “Chỉ cách căn hộ tân hôn của chúng ta một con phố thôi.”
Anh ta sống trong một tòa nhà cao tầng, có thể nhìn rõ biệt thự nơi Vân Thanh Lê ở.
Sáu tháng qua, Chu Tự Chi đêm nào cũng đợi cô bật đèn rồi mới ngủ thiếp đi.
Vân Thanh Lê im lặng hồi lâu không lên tiếng, Hình Lệ ở bên cạnh đột nhiên trả điện thoại lại cho cô ta, nói: “Người đẹp Vân, cô có một tin nhắn.”
Trên giao diện tin nhắn hiện ra dòng chữ “Nhạc Đình Thâm”.
⌈Lê Lê, tối nay anh phải đi cùng Giang Ngang đến sân bay để đón bạn gái cũ của anh ta, nên sẽ không thể đến đón em được.⌋ ...
Kể từ khi Giang Ngang không còn hy vọng gì theo đuổi Tạ Âm Lâu, sau đó còn bị Phó Dung Dữ đánh cho một lần, thì anh ta đã hoàn toàn mất cảm giác tồn tại rồi.
Vân Thanh Lê đọc nội dung tin nhắn, cô ta nhớ ra Nhạc Đình Thâm đã từng đề cập với mình rằng gần đây Giang Ngang đang có dấu hiệu muốn quay lại với cô bạn gái cũ nào đó.
Bèn gõ vào màn hình điện thoại, trả lời tin nhắn: “Được.”
Nhạc Đình Thâm đã quen với việc là người kết thúc cuộc trò chuyện, nên anh ta nhắn thêm cho cô ta mấy câu: ⌈Yêu em.⌋
Gần đây anh ta rất hay nói những lời này, Vân Thanh Lê vẫn yên lặng quan sát. Thời hạn một năm đã sắp đến, tình yêu của Nhạc Đình Thâm dành cho cô ta cũng ngày càng được biểu hiện rõ ràng.
Cuộc trò chuyện của người đều bị Chu Tự Chi đọc được, anh ta thu lại ánh mắt, lấy ly nước ở trên bàn uống một ngụm.
Rõ ràng đó chỉ là một thứ nước trắng nhạt nhẽo, nhưng lại khiến cho anh ta tỉnh táo trở lại.
Phần nửa sau của đám cưới và phần chúc rượu cũng đã kết thúc.
Vì Phó Dung Dữ dị ứng với rượu nên Tạ Thầm Ngạn đã uống thay, vậy nên khi mọi người xung quanh đều đã say thì chú rể lại là người duy nhất còn giữ được tỉnh táo, anh chỉ uống một cốc nhỏ với ba mẹ vợ để biểu hiện sự kính trọng.
Tạ Âm Lâu vội vàng đưa thuốc dị ứng cho anh, nhẹ giọng nói: “Anh dùng trà thay cho rượu, ba cũng sẽ không nói gì anh.”
Phó Dung Dữ mỉm cười, từ đầu đám cưới đến bây giờ anh luôn ra mặt để tiếp đón khách khứa, giờ hiếm khi được nghỉ ngơi trong giây lát, anh vòng tay qua eo Tạ Âm Lâu, ôm cô đứng dậy.
Chiếc váy cưới màu trắng đã được Tạ Âm Lâu thay bằng một chiếc váy dạ hội thêu màu đỏ, tà váy mềm mại buông rủ xuống bên hông.
Cô cũng mỉm cười áp cằm vào trán Phó Dung Dữ, nhẹ giọng thì thầm: “Sao em lại cảm giác như anh hơi say rồi nhỉ?”
Người uống nhiều là Tạ Thầm Ngạn đang ngồi ở bàn bên cạnh, nhưng Phó Dung Dữ lại có vẻ như còn say hơn cả em vợ của mình. Anh đặt bàn tay mảnh mai của cô vào lòng bàn tay rộng lớn của mình, đặt lên đó một nụ hôn.
Anh hiếm khi thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài một cách rõ ràng: “Âm Lâu, anh rất hạnh phúc.”
“Ừm, em biết, trong mắt anh có ngôi sao kìa.”
Tạ Âm Lâu dùng ngón tay chạm vào hàng lông mi của anh, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu hình bóng của cô trở nên dịu dàng và xinh đẹp một cách lạ thường.
Phó Dung Dữ lại đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói trầm xuống: “Anh yêu em.”
Không khí đám cưới rất ồn nên ban đầu Tạ Âm Lâu không nghe thấy ba chữ này, cô nhìn khẩu hình miệng của anh, đoán ra được nội dung mà anh muốn nói, trong lồng ngực đột nhiên tràn đầy cảm xúc, bèn đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, áp miệng vào vành tai anh thì thầm: “Em cũng yêu anh.”
...
Khi tiệc cưới kết thúc thì đã hơn mười giờ đêm.
Bên ngoài vẫn còn rất nhiều phóng viên báo đài đang túc trực, Tạ Âm Lâu cũng không để tâm xem đám cưới thế kỷ này sẽ tạo ra những cơn sốt nào ở trên mạng. Cô được Phó Dung Dữ đưa về phòng tân hôn, lúc đó trời cũng đã gần sáng.
Dây váy đã sắp tuột khỏi bờ vai trắng như tuyết của cô, nhưng cuối cùng cô cũng đã ôm được váy cưới về đến phòng ngủ chính.
Nội thất trong căn phòng được trang trí lộng lẫy, tràn ngập màu đỏ của không khí tươi vui. Phó Dung Dữ bật đèn lên, giống như đã hiểu rõ ý đồ của cô, anh trầm ngâm nhìn cô, thì thầm bên tai cô hai câu: “Muốn thay lại váy cưới?”
“Bà Phó có cần anh giúp không?”
Tạ Âm Lâu giẫm chân trần đứng bên cạnh chiếc giường đỏ, cởi bỏ bộ đồ trên người mình xuống, ngước khuôn mặt trang điểm tinh xảo lên: “Giúp em mặc đi.”