Hạ Tử Yên sợ hãi, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài..Không! cô không muốn chết cũng không muốn giống như Tô Uyển..
Cô còn chưa gặp được Trình Hạo Nhiên, cô không muốn xa anh..Nếu không có cô bên cạnh anh phải sống như thế nào?
Anh sẽ rất đau lòng và sẽ trở bệnh hay không?
Nhìn chất lỏng màu trắng được rút vơi đi vào ống tiêm.Hạ Tử Yên tuyệt vọng lắc đầu...
-" Bà bình tĩnh đi..Bà không được làm vậy với tôi"
Giơ ông tiêm lên Hà Tuyết Ngọc mỉm cười..
-" Biết sợ rồi à..Yên tâm một mũi chưa chết được đâu.Để giống như Tô Uyển bây giờ tôi đã phải tốn năm lần tiêm..Cô đừng sợ chỉ là đau đớn giây phút đầu thôi..Rồi sẽ quen dần, cũng giống tôi vậy đó..
Mỗi lần bắt gặp Lâm Triệu Đình ôm lấy một người phụ nữ là như ai đó dùng dao đâm vào tim tôi.Rồi tôi cũng quen..Đừng sợ..Tôi sẽ cho cô được nếm thử loại thuốc hiếm này một cách triệt để..Nào lại đây, cô bé ngoan.."
-" Không...tránh xa tôi ra...bà điên rồi..đừng lại đây.Cút đi..."
Hà Tuyết Ngọc cười lạnh, ra lệnh cho hai người đàn ông phía sau...
-" Giữ nó lại.."
Hai người đàn ông to lớn tiến đến nhưng chưa kịp nắm lấy tay cô..Cánh cửa đã bị một lực mạnh đá vào..
" Bằng..bằng..."
Hai người đàn ông xoay người chưa kịp đưa tay lấy súng, đã hưởng trọn hai phát súng, đau đớn ngã xuống đất...
Hà Tuyết Ngọc hốt hoảng mắt mở lớn thấy cảnh sát ập vào..Người vừa ra tay không phải cảnh sát mà là Trình Hạo Nhiên, bà ta điên cuồng giơ kim tiêm đâm về phía Hạ Tử Yên..
-" Bằng Bằng..."
-" Á....."
Cánh tay đau đớn bị súng bắn liên tiếp..Kim Tiêm rơi xuống đất..Hà Tuyết Ngọc đau đến mức hét lớn ôm lấy cánh tay không ngừng chảy máu của mình..
-" Yên Yên "
Trình Hạo Nhiên chạy đến đẩy Hà Tuyết Ngọc xuống đất..Chân anh đạp nát ống tiêm..
Không nói một lời kéo lấy Hạ Tử Yên ôm chặt vào lòng..
Hạ Tử Yên vì quá sợ hãi co rút người hai tay ôm lấy đầu vùi vào đầu gối..
Cô thấy anh xông vào, giơ súng bắn hai người đàn ông..Khi Hà Tuyết Ngọc giơ kim tiêm về phía cô, cô rất sợ chỉ biết nhắm mắt che đầu chịu trận..Cô lại nghe tiếng nổ súng rồi tiếng hét đau đớn của bà ta...
Đầu óc cô rối tinh rối mù..khi cả thân thể được ôm lấy, là tiếng nói ấy, là vòng ôm ấy...Cô không phải vì quá sợ hãi quá mà sinh ra ảo giác...
-" Yên Yên đừng sợ..là anh..là anh đây "
Trình Hạo Nhiên đau lòng ôm siết chặt cô vòng ngực, anh cảm nhận cô không ngừng run rẩy giữ dội...
Hạ Tử Yên ngẩng mặt lên xác thực là anh..
hai mắt cô nhòe lên, nước mắt cứ thế rơi nhòa cả khuôn mặt nức nở nhào vào lòng anh..Ôm chặt lấy anh khóc hét lên..
-" Nhiên...Anh..huhu..Nhiên em rất sợ..Huhu bà ta thật đáng sợ..Huhu..Em..em...oa..."
-" Ngoan.Đừng khóc,xin lỗi đã làm em sợ..Xin lỗi em...bảo bối..."
Anh vùi khuôn mặt mình vào tóc cô không ngừng hôn, xin lỗi dỗ dành..Lần này thật là hù dọa cô quá rồi..Cũng do tên chết tiệt Nhất Triển không cho anh vào sớm...Làm bảo bối anh sợ hãi đến như vậy...
Nhất Triển hất mặt ra lệnh..
-" Đưa tất cả đi.."
Nhìm đôi uyên ương ôm nhau không nỡ chia lìa..Anh ta ra hiệu cho các nhân viên cảnh sát đưa Hà Tuyết Ngọc và thuộc hạ của bà ta đang máu me đầm đìa đau đớn nằm dưới sàn nhà...Còn có Tô Uyển đáng thương..
Haiz..Đàn bà một khi ghen tuông vô cùng đáng sợ...
Lúc này Trình Hạo Nhiên và Hạ Tử Yên đã ngồi vào xe trên đường về biệt thự, nhưng cô vẫn nức nở ôm siết chặt anh..Cả cơ thể được anh bao trọn, dỗ dành thế nào cô cũng không ngừng khóc..
Lần này vợ anh bị dọa thật rồi...
Anh hôn lên tóc cô...
-" Yên Yên ngoan mọi chuyện đã qua rồi.."
Đến khi xe ngừng ở biệt thự, cô vẫn im lặng lâu lâu thút thít rất đáng thương..
Trình Hạo Nhiên bế cô vào nhà, lên thẳng phòng, đặt cô nằm xuống....
-" Ôm em..ôm em..hic..Không cho anh đi.."
Cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ anh không chịu buông, cứ sợ anh sẽ đi mất, nghẹn ngào bắt anh ôm..
-" Anh ôm.ôm mà..anh không đi đâu hết"
Trình Hạo Nhiên ngồi dựa lưng vào tường cứ thế đặt cô nằm sấp trên người mình..Ôm lấy cô...
Bàn tay ôn nhu xoa tấm lưng gầy yếu của cô, dỗ dành trấn an tinh thần cho cô...
-" Bảo bối à..Mọi chuyện qua rồi.Bây giờ anh ở đây với em, em đừng lo lắng nữa được không?"
Hạ Tử Yên vẫn còn không quên được nỗi sợ kinh hoàng lúc vừa rồi.Nên đầu óc cô lúc này rất chậm chạp..Qua một lúc cô xác định mọi thứ thật sự đã qua rồi..Người đang ôm cô, dỗ dành cô là Trình Hạo Nhiên..
Mà khoan đã..Không đúng vì quá sợ hãi khi gặp anh, cô chỉ biết khóc..Và vui mừng khi anh xuất hiện..Không để ý điều kì lạ thay vì lúc này anh không phải đang bị giam trong tù hay sao?
Còn nữa lúc nãy anh còn xuất hiện cùng cảnh sát..Anh còn sử dụng súng bắn Hà Tuyết Ngọc và thủ hạ bà ta...
Lúc ra xe anh còn nói chuyện với tên cảnh sát lúc sáng trêu chọc cô...
Tóm gọn lại một chuỗi sự việc Hạ Tử Yên thấy có gì đó không đúng...
Cô ngẩng mặt nhìn anh..Thấy cô rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, Trình Hạo Nhiên vui mừng mỉm cười với cô, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút tái nhợt, dịu giọng nói..
-" Yên Yên..Em đói không anh gọi thím Hà pha sữa cho em nhé "
Cô trầm mặc lắc đầu..Cứ thế nhìn anh..Trình Hạo Nhiên tưởng cô còn sợ hãi anh tiếp tục dỗ dành..
-" Ngoan đừng lo lắng..Bây giờ anh đã ở đây với em..Sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa "
-" Trình Hạo Nhiên sao anh lại ở đây?"
-" Hả..Anh..?"
Bắt ngờ bị cô hỏi thế, anh nghẹn giọng không biết trả lời thế nào..
Hạ Tử Yên quệt nước mắt còn đọng lại..Mở to mắt nhìn anh..
-" Không phải anh đang bị giam trong tù à? Sao anh lại xuất hiện giải cứu cho em.Còn nữa sao anh còn đi chung với cảnh sát..Chưa hết anh với tên cảnh sát đấy dường như rất thân..Em cần một lời giải thích..."
Hạ Tử Yên đặt ra rất nhiều câu hỏi, làm cho sóng lưng Trình Hạo Nhiên lạnh toát...Anh ngồi thẳng lưng vuốt lấy cánh tay cô, liếʍ môi nói..
-" Bảo bối em bình tĩnh nghe anh giải thích..anh..."
-" Anh vốn dĩ không bị bắt tất cả là một vở kịch..Cả chuyện em bị bắt cóc cũng nằm trong kế hoạch của anh..Cò đúng không?"
Hạ Tử Yên lúc này rời khỏi người anh leo xuống giường, cô hỏi dồn dập cắt ngang lời nói anh..cũng thay anh trả lời..
Trình Hạo Nhiên cũng đứng dậy hai tay đưa về phía trước muốn ôm lấy cô..Nhưng cô tránh né lùi về sau gằng từng tiếng một..
-" Em hỏi anh có phải không?"
-" Yên Yên đúng là như vậy nhưng không như em nghĩ đâu...Anh..."