Hôm nay người giúp việc xin nghỉ..Hạ Tử Yên phải dậy thật sớm để chuẩn bị bữa sáng...
Cô chỉ làm đơn sơ bỏ bánh mì vào nướng lại, và ốp la hai quả trứng gà...
Lúc Trình Hạo Nhiên bước xuống, bắt gặp cô bé nhón chân vẻ mặt nghiêm túc, hai tay đang cầm một cái vá lật qua lật lại miếng trứng trông rất thành thạo..
-" Đưa đây"
Bị dành mất cái vá trên tay, Hạ Tử Yên khó hiểu nhìn Trình Hạo Nhiên..
-" Để tôi làm.Em lại ngồi đi "
-" Dạ "
Hạ Tử Yên trố mắt nhìn anh nhưng không từ chối, rất ngoan ngoãn nhường chỗ cho anh còn mình yên vị ngồi ngay ngắn ở bàn ăn..
Chẳng mấy chốc Trình Hạo Nhiên đặt hai dĩa trứng trên bàn..
-" Ăn đi "
Anh kéo dĩa bánh mì và bắt đầu dùng bữa..
Cô bé mím môi nhìn anh..
-" Mời chú ăn sáng"
-" Em ăn nhanh.Chút nữa tôi dắt em đi mua một số đồ, chuẩn bị đi học.."
-" Thật ạ.."
Nghe đến được ra ngoài mắt Hạ Tử Yên sáng lên, nở nụ cười xinh xắn, ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn, khuôn mặt không giấu nỗi niềm vui..
Nhìn khuôn mặt non nớt vui vẻ..Trình Hạo Nhiên suy nghĩ, đúng là từ lúc qua đây đến giờ, con bé này điều bị nhốt trong nhà, hèn gì vừa nghe ngoài còn vui hơn nhặt được vàng..Đuôi mày nơi khóe mắt hiện lên ý cười..
Hôm qua Tần Bửu gọi điện nói với anh.Đã sắp xếp việc học cho Hạ Tử Yên xong rồi..
Nên bảo anh nhờ người làm đưa con bé đi mua một số vật dụng đi học..
Suy đi tính lại không hiểu sao lại không yên tâm giao cô bé cho ai cả..Nên tự mình đi là lựa chọn tốt nhất..
Hạ Tử Yên như chú chim nhỏ được thoát khỏi lồng, mắt to nhìn dáo dác, hết ngắm thứ này đến thứ khác..miệng cười ngoác cả ra..Trình Hạo Nhiên một tay đẩy xe, một mặt quan sát cô bé không rời..
-" Yên Yên "
-" Dạ "
-" Thích màu nào?"
Cô bé mắt tròn xoe nhìn những đôi dép mang trong nhà hình dáng ngộ nghĩnh, đang được Trình Hạo Nhiên cầm trên tay..
Trình Hạo Nhiên vóc dáng cao lớn khuôn mặt tuấn tú khiến bao nhiêu cô gái nɠɵạı lai xung quanh nhìn trộm..Nhưnh anh một chút cũng không quan tâm..
Không biết hôm nay tâm trạng bị làm sao? Anh lại thấy những thứ màu sắc này rất hợp với con bé kia..lại cảm thấy hứng thú với những món đồ này..
Hạ Tử Yên vui vẻ ngồi xuống, cầm một đôi màu hồng, một đôi màu nâu của nam loại lớn điều có hình dáng chú chó poodle..
-" Chú! Đôi này của Yên Yên, đôi này là của chú nha "
Cô bé nhìn hai đôi dép ánh mắt lấp lánh ánh cười...
Đầu anh liền nổi ba vạch đen,
Anh chỉ có ý định mua cho Hạ Tử Yên..
Không ngờ cô bé lại chọn cho anh, còn kiểu dáng ngộ nghĩnh như vậy..lại nhìn nụ cười sáng rỡ của cô cũng không nỡ từ chối, bất lực trong cam chịu đành thở dài...
Hôm nay Trình Hạo Nhiên mua rất nhiều thứ cho bé con..Giày dép, quần áo, vật dụng học tập, khiến cô bé cảm động đến xuýt khóc...
-" Yên Yên...."
-" (...............)"
-" Yên Yên lại đây xem "
-" (...............)
Anh gọi hai tiếng nhưng không thấy cô bé trả lời..Liền xoay người tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn..Phía sau anh toàn là những người xa lạ..Trình Hạo Nhiên buông chiếc xe đẩy ra, mắt nhìn xung quanh, bất ngờ tim anh đập rất nhanh nơi ngực trái nhói nhói..
Mong mỏi sẽ tìm thấy Hạ Tử Yên nhưng điều vô ích..Trình Hạo Nhiên quay lại những nơi đã đi qua..
Các giang hàng cao ngất che mất tầm nhìn của anh...Qua môt đoạn khi đến giang hàng bán thú bông..
Anh thấy Hạ Tử Yên đang đứng ôm lấy một con gấu bông to, quên cả tìm anh..
Anh thở hắt ra, nhưng một nỗi tức giận không thể kiềm chế, bước chân dồn dập tiến về phía trước..
Nghe bước chân về phía mình, Hạ Tử Yên xoay người lại bắt gặp khuôn mặt như hung thần của Trình Hạo Nhiên..
-" Chú...Á..."
Cô bé rụt cổ lại, con gấu to bị anh nắm lấy ném mạnh xuống nền...
-" Em làm gì ở đây..Em có biết tôi tưởng...."
Anh quát lớn nhưng câu cuối không biết nói thế nào..đúng là lo lắng, anh sợ cô bé bị bắt cóc, sợ không thể gặp lại cô bé...
Đầu anh bất ngờ lại đau...Cô bé này có thể khiến anh lo lắng sao?
Thấy khuôn mặt Trình Hạo Nhiên biến sắc, anh còn nhắm mắt lại day day trán..Hạ Tử Yên nghĩ là do mình làm anh tức giận, nên cô bé òa khóc chạy đến ôm lấy anh nức nở..
-" Chú! Yên Yên xin lỗi..Chú đừng giận có được không..hức...Chú..Yên Yên xin lỗi mà.."
Khóc gì chứ!
Anh còn chưa la mắng nữa mà..
Trình Hạo Nhiên lấy lại bình tĩnh, kéo cô bé ra lau đi nước mắt..
-" Không có lần sau "
Hạ Tử Yên hít mũi gật đầu như giã tỏi...
Anh đưa bàn tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô , liếc nhìn con gấu đang nằm chổng vó trên sàn..tiến tới xách lấy con gấu, rồi mới rời đi...
Buổi tối Hạ Tử Yên nằm trên giường ôm lấy con gấu mà miệng cười tủm tỉm chìm vào giấc ngủ...