“Vậy việc cậu ta thích cháu còn có người khác biết không?”
Tiết Âm mím môi lắc đầu.
“Cháu không rõ lắm.”
“Cháu thích cậu ta?”
Tiết Dục nâng cằm cô lên lạnh giọng hỏi.
Tiết Âm nắm lấy tay hắn, mềm giọng nói.
“Cháu chỉ thích chú.”
Lời này đã lấy lòng được người đàn ông.
Tiết Dục cong môi, dùng tay ấn lên môi cô, sau đó ngả ghế dựa ra.
“Đi lên.”
Tiết Âm cắn môi, đôi mắt đào hoa có chút cẩn thận nhìn bên ngoài xe.
“Có thể về nhà trước không?”
Mấy nơi như công viên này, lúc nào cũng có người thấy, rất nguy hiểm, Tiết Âm chưa tính toán làʍ t̠ìиɦ với Tiết Dục ở đây
Cô từ chối khiến người đàn ông chút không vui, đôi mắt híp lại, khóe miệng chỉ hơi gợi lên một độ cung nhỏ, dáng vẻ kia cười như không cười.
Tiết Âm biết, hắn tức giận.
Cô hơi cắn môi, thong thả cởi bỏ đai an toàn, nhấc váy lên trực tiếp ngồi lên người Tiết Dục.
Hắn nâng cằm cô, đầu tiên là hôn lên cánh môi hơi lạnh, sau đó đầu lưỡi nóng cháy trực tiếp cạy môi cô ra, quét ngang khoang miệng.
Khi đến, Tiết Dục mới hút thuốc lá nên trong miệng vẫn còn tàn lưu mùi bạc hà của thuốc lá.
Tiết Âm không thích mùi thuốc, nhưng Tiết Dục không thể cai ngay lập tức được nên hắn chỉ có thể hút thuốc mùi bạc hà, khiến cô không còn khó chịu như vậy nữa.
Tiết Dục quét ngang đầu lưỡi cô, tê tê dại dại.
Không biết khi nào tay hắn đã dừng trên ngực cô, bắt đầu xoa bóp không nặng không nhẹ.
Tiết Âm không chịu nổi loại trêu trọc này của hắn, lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Ưm ~”
Vừa phát ra âm thanh thì Tiết Dục đã đè lên ót cô, sức trên môi cũng mạnh hơn, giống như muốn ăn luôn Tiết Âm vào bụng.
Hắn nâng giáo phục của Tiết Âm lên, áo ngực ren màu trắng lập tức lộ ra, hắn kéo áo ngực xuống, chờ đầu vυ" phấn nộn nhảy ra thì lập tức cúi đầu cắn lên.
Cảm giác tê dại thổi quét toàn thân Tiết Âm.
“A.”
Tiết Dục ôm lấy eo cô, khiến cơ thể Tiết Âm càng dán chặt với mình hơn, đầu lưỡi khẽ liếʍ đầu vυ" ngày càng cứng nghe cô phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, chỉ cảm thấy ©ôи th!t bên dưới truớng trên vài phần muốn phá tan quần tây.
Tiết Âm vẫn luôn ngồi trên người hắn, Tiết Dục biến hóa rõ ràng như vậy, cô là người đầu tiên phát hiện ra.
Đôi mắt mê ly tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của Tiết Âm liếc nhìn hắn một cái, giãy giụa một chút rồ quỳ gối giữa hai chân Tiết Dục.
Nhìn thấy túp lều kia, trong lòng Tết Âm nhảy dựng, nhớ đến cảm giác mất hồn khi thứ này cắm vào cơ thể, bướm nhỏ lập tức ướt đẫm.
Cô vươn tay lên sờ nó.
Cách quần, Tiết Âm cảm giác được sự nóng bỏng từ nơi đó truyền đến.
“Thả nó ra.”
Giọng nói trầm khàn nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© của hắn vang lên trên đỉnh đầu.
Tiết Âm ngẩng đầu đối diện với tròng mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, cô hơi cắn môi cởi bỏ dây lưng.
“Lạch cạch” một tiếng, âm thanh mở dây lưng trong chiếc xe yên tĩnh có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Rồi sau đó cúc quần bị mở ra, kéo khóa xuống lộ qua qυầи ɭóŧ tứ giác sẫm màu bên trong.
Đây còn là qυầи ɭóŧ Tiết Âm chọn cho hắn.
Tiết Âm sờ lên dươиɠ ѵậŧ bị qυầи ɭóŧ bao bọc, thong thả xoa bóp.
“Ha…”
Trên đỉnh đầu là âm thanh sảng khoái áp chế của Tiết Dục.
Tiết Dục nửa híp mắt nhìn Tiết Âm tra tấn vuốt ve thì mở miệng hỏi bằng âm thanh vững vàng.
“Hôm nay không muốn ăn?”
Năm chữ của hắn thành công khiến bướm nhỏ của cô càng ngứa hơn.