Phòng bao nhỏ vẫn âm u như trước, ánh sáng từ màn hình chuyển đổi theo hình ảnh thay đổi lúc sáng lúc tối, bên cạnh bàn đã có năm sáu vỏ chai bia rỗng màu xanh lá cây trong suốt, mùi khói thuốc tràn ngập trong không khí. Hai chiếc microphone lẳng lặng nằm bên cạnh mấy chai bia chưa mở, không có ai hát, tiếng nhạc trong phòng đang là bài "Mặt trời đỏ" của Lý Khắc Cần, âm lượng rất lớn, cả căn phòng dường như đều chấn động.
Hình Doãn và Quan Hạc mỗi người ngồi một đầu sô pha, Hình Doãn cúi đầu uống rượu, Quan Hạc thì gác chân chơi điện thoại, còn thường xuyên nhếch miệng bật cười.
Nhiếp Hàn Sơn ngồi xuống, Hình Doãn liền tạm dừng bài hát lại, căn phòng đột nhiên không còn một tiếng động.
Sau đó phát ra âm báo wechat của Quan Hạc, Nhiếp Hàn Sơn liếc qua một cái, anh ta cúi đầu vuốt mũi, buông điện thoại xuống.
Hình Doãn hắng giọng, kêu một tiếng "Ông chủ Nhiếp".
Đi vệ sinh xong thì xưng hô cũng thay đổi. Trong lòng Nhiếp Hàn Sơn lóe qua một tia khác thường, chung quy vẫn không sửa lại cho đúng, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nhìn cậu ta, "Tính thế nào?"
"Công ty..." Thanh âm dừng lại, "Em không trở lại đâu."
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Nhiếp Hàn Sơn không thể thấy rõ mặt cậu ta.
"Hôm nay em gặp các anh, đích thật là muốn cầu xin các anh cân nhắc đến việc thuê em, nếu thật sự không được, chỉ xin các anh có thể cho em mượn một số tiền..." Cổ họng cậu ta nghẹn ngào, lau mặt một cái, "Mặt khác, em chính là muốn trịnh trọng nói với anh một tiếng xin lỗi."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Tiền tôi có thể cho mượn, nhưng mà là nể tình dì." Nói xong hắn lại cười rộ lên, "Bác sĩ chữa trị tôi sẽ liên lạc, mỗi một xu đều phải tiêu cho việc của dì."
Hình Doãn không nói gì.
Mấy thông báo nhắc nhở ở phía Quan Hạc không còn, Nhiếp Hàn Sơn liếc nhìn anh ta một cái, thấy người này rốt cuộc cũng cất điện thoại di động đi.
Nhiếp Hàn Sơn cho rằng Quan Hạc sẽ bổ một đao, nhưng không có. Hình Doãn nói một tiếng cảm ơn, bật lại khúc nhạc một lần nữa, phòng bao lại náo nhiệt trở lại. Nhiếp Hàn Sơn đưa cho cậu ta một chai bia, lần này cậu ta không lau tay vào túi quần nữa mà đón lấy uống cạn luôn.
Nhiếp Hàn Sơn bỗng nhiên nhớ tới một cái móc khóa ném ờ nhà, sau đó trong đầu nhảy ra gương mặt cố chấp của Ôn Chước Ngôn.
Có người có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả những gì người khác đưa cho, lại vứt như đồ bỏ; cùng có người lúc nào cũng dè chừng cẩn thận, sợ nợ người khác một phần. Nói thật, đó là món quà hài hước nhất mà hắn nhận được trong vài năm gần đây, lại làm hắn đột nhiên nghĩ đến, mời đối phương một bữa cơm.
Tuy rằng ba người không ca hát, ngốc nghếch ngồi hút thuốc uống rượu, lúc tan cuộc cũng đã không còn sớm nữa. Nhiếp Hàn Sơn và Hình Doãn hẹn thời gian, để cậu ta đến công ty xử lý vấn đề vay tiền. Quan Hạc cơ hồ chưa nói mấy câu, sau khi ra khỏi phòng, Nhiếp Hàn Sơn hỏi anh ta có đi chào hỏi Giải Tư hay không, anh ta nghe y đi cùng với mấy đứa sinh viên lêu lổng thì không có hứng thú, đi trước một bước.
Nhiếp Hàn Sơn lại đi toilet một chuyến, ở trước gương hơi sửa sang lại chính mình, sau đó mới vòng đến gian phòng vừa nãy, đẩy cửa bước vào.
So sánh với phòng bao hắn vừa ra khỏi, bên này mới có không khí hát hò. Trên đỉnh đầu bật đèn flash, trên sân khấu là hai nam sinh đang tranh đoạt micro sói tru quỷ khóc. Toàn bộ phòng bao được chia thành ba nhóm, bên trong cùng đang chơi xúc xắc, ca hát thì ở giữa, còn bên ngoài đang vung quyền uống rượu, đây cũng là đội ngũ lớn mạnh nhất trong đám. Sô pha chật cứng người ngồi, một bộ phận người chỉ có thể vây quanh mặt bàn nửa ngồi nửa đứng. Hoàn toàn vượt quá dự kiến của Nhiếp Hàn Sơn đó chính là Ôn Chước Ngôn cũng không có bộ dạng lung linh khôn khéo.
"Trời **, Nhiếp ca!"
Phỏng chừng bởi vì quá nhiều người cho nên kẻ ra người vào thường xuyên, không có ai để ý người đẩy cửa phòng là ai. Giải Tư ngồi trong nhóm sinh viên đang uống rượu, ở sô pha phía ngoài cùng, Nhiếp Hàn Sơn trực tiếp chen vào ngồi xuống bên cạnh y mới bị Thịnh Mẫn Hoa phát hiện. Phòng bao rất ồn, chỉ có một nhóm người bọn họ nghe thấy âm thanh, nhao nhao nhìn về phía Giải Tư, trong đó có hai người lần trước cùng Thịnh Mẫn Hoa đi tỏ tình, lập tức chào hỏi hắn.
Nhiếp Hàn Sơn đáp lại, lại trêu Thịnh Mẫn Hoa: "** ai đấy nhóc con?"
Mọi người cười vang.
Thịnh Mẫn Hoa cũng nhe răng: "Ai cũng không **, em chẳng qua là buột miệng như vậy thôi."
Nhiếp Hàn Sơn cũng rất vui vẻ.
Ôn Chước Ngôn cũng ngồi trong đám này, vị trí ngồi cũng xem như chính giữa, Nhiếp Hàn Sơn cách cậu bốn người, hơi nghiêng đầu sang là có thể thấy cậu. Trùng hợp cậu cũng đang nhìn Nhiếp Hàn Sơn cong mắt cười. Hôm nay cậu mặc áo ngắn tay, tựa hồ không chói mắt như hôm đến công ty, hắn vẫn cảm thấy thích bộ dạng mặc quần áo trắng của cậu hơn.
Thật giống một chú cừu hiền lành.
Ôn Chước Ngôn gọi người lấy trong thùng ra mấy chai bia, mở cho Nhiếp Hàn Sơn một chai, "Nhiếp ca đến tìm thầy Giải sao?"
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Đến đây có chút việc, vừa nãy ở bên ngoài gặp được Giải Tư, mới biết được cậu mừng sinh nhật ở đây." Hắn nói xong thì giơ chai bia lên, "ŧıểυ thọ tinh, uống chút chứ?"
Ôn Chước Ngôn cùng hắn chạm cốc, ngẩng đầu lên uống. Nhiếp Hàn Sơn uống một ngụm rồi buông chai bia xuống, lại phát hiện cậu vẫn đang uống. Mấy người bên cạnh liền ồn ào theo, muốn Nhiếp Hàn Sơn tiếp tục. Vì thế Nhiếp Hàn Sơn lại giơ chai lên cạn sạch sẽ.
Buông chai bia xuống, Ôn Chước Ngôn rất có nề nếp nói: "Cũng không còn nhỏ nữa, em đã là người trưởng thành rồi."
Lần này Giải Tư đoạt lời nói: "Đúng, đều đã hai mươi mốt rồi."
Ôn Chước Ngôn gật đầu, lại bỗng nhiên giống như đang thất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Hàn Sơn.
Một đám người lại tiếp tục chè chén, lần này Nhiếp Hàn Sơn cũng gia nhập trận doanh. Nhưng mà lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người Ôn Chước Ngôn, phát hiện ra cậu uống xong thì rất ít nói chuyện, ánh mắt cũng có chút mê ly, phỏng chừng là đã say.
Đám sinh viên lăn qua lăn lại tuyệt đối không thua gì đám người từng trải bọn họ, náo loạn đến 12 giờ đêm mới chấm dứt. Nhiếp Hàn Sơn cảm thấy mệt mỏi — hắn đã giày vò bản thân cả một ngày. Mấy nhóm người lục tục rời đi, cuối cùng còn dư lại mười ba người. Chỉ có Nhiếp Hàn Sơn và Giải Tư có xe, hai người đều uống rượu, gọi lái xe thay, cũng chỉ có thể mỗi người chở thêm ba sinh viên, còn lại đành phải gọi taxi. Mọi người đều nói thọ tinh nhất định phải được hưởng thụ đãi ngộ ưu tiên, Nhiếp Hàn Sơn tranh gánh nặng này trước khi Giải Tư chủ động.
Hưởng ké tất nhiên là bạn cùng phòng của thọ tinh, nhưng lại chỉ có thể chở thêm hai người, đúng dịp người bạn cùng phòng số ba không trở lại trường học mà được chú tới đón về.
Hứa Bác lại đi vào toilet nôn một đợt nữa, một người bạn cùng phòng khác cũng đi theo, Nhiếp Hàn Sơn liền mang theo Ôn Chước Ngôn nửa say nửa tỉnh, cùng mọi người cùng nhau xuống lầu, ra garage trước. Ôn Chước Ngôn đi đường có chút phiêu, Nhiếp Hàn Sơn bắt lấy cánh tay cậu, người này uống rượu không đẹp lắm, trông chẳng hấp dẫn bằng lúc ăn lẩu.
Người lái xe thay lấy được xe ra, Ôn Chước Ngôn bên cạnh đột nhiên đứng thẳng dậy, Nhiếp Hàn Sơn cho rằng cậu muốn mượn rượu làm càn, bèn nắm lấy cánh tay cậu mạnh mẽ siết chặt. Đối phương tựa như hít một hơi, nhưng lại không né tránh.
"Lực tay thật lớn nha."
Trong lời mang theo ý cười.
Cậu ngẩng đầu lên, sắc mặt tỉnh táo, làm gì có bộ dạng say xỉn đâu cơ chứ.
Nhiếp Hàn Sơn không biết nên khen ngợi khả năng diễn xuất của cậu hay là suy nghĩ lại về chỉ số thông minh của mình. Thực ra hắn vẫn nhìn ra mấy lần người khác giả say trốn rượu, nhưng mà gặp phải Ôn Chước Ngôn, hắn giống như một chút nghi ngờ cũng không có.
Nhiêp Hàn Sơn gật gật đầu: "Nhóc được đấy."
Hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy có hai người đi ra từ trong thang máy, lớn mang theo nhỏ chui vào một chiếc Porsche, rất nhanh đã nghênh ngang rời đi. Đó là bạn cùng phòng của Ôn Chước Ngôn, là người nói không trở về ký túc xá kia.
"Đó là chú của bạn cùng phòng em à?"
Ôn Chước Ngôn gật đầu, "Nói đúng ra thì là chú họ." Cậu lại nói, "Anh biết ạ?"
Nhiếp Hàn Sơn cười cười, "Lúc trước từng hợp tác qua... cháu trai của Lương Khâm Vũ, tính tình đúng là có chút giống nhau."
Ôn Chước Ngôn đoán chừng cũng không có hứng thú, cũng không có hỏi gì thêm.