Chân trước vừa mới bước vào phòng, cậu đã nghe thấy Lô Hạo Chương đang cằn nhằn không ngớt: "Hôm qua có xem bản báo cáo của Lily không đấy? Tôi thông báo luôn là Thiên Hoa Thành là khách cũ. Nửa tháng tới chúng ta vừa không có thời gian vừa không có sức lực, deadline mà không hoãn lại thì chỉ có làm trò cười."
Vừa thấy Ôn Chước Ngôn, anh ta huýt sáo: "Morning, honey."
Ôn Chước Ngôn cười: "Morning, Jason."
Cậu đi về chỗ mình ngồi, trùng hợp lại thấy ánh nhìn của Ngô Ánh San đang hướng qua đây. Ôn Chước Ngôn nhịn cười, đến cạnh chị ngồi xuống, thấp giọng nói: "Chào buổi sáng, Ngô tỷ."
Ngô Ánh San lại gần: "Người ta đang đấu võ mồm với quản lý Lê đấy. Hôm nay nhớ cách xa bọn họ ra, tránh cho trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết."
Ôn Chước Ngôn gật đầu, chào buổi sáng với mấy vị xung quanh.
Hôm qua, khi quyết định chuyển nhà, Nhiếp Hàn Sơn đã giải thích ý kiến của mình về công việc thực tập của cậu, và thái độ của hắn rất rõ ràng, nếu muốn, hắn sẽ giúp cậu đổi chỗ mới. Ôn Chước Ngôn uyển chuyển từ chối. Sắc mặt của Nhiếp Hàn Sơn trong lúc nhất thời không dễ nhìn lắm. Trao đổi một hồi, cậu mới biết hắn là vì chuyện ở Thiên Lan sương đô mà cứ canh cánh trong lòng. Ôn Chước Ngôn không nhớ nổi đoạn gặp hắn và Quan Hạc, may mà hắn nhắc tới nên cậu mới không bỏ lỡ cơ hội rửa sạch oan khuất cho sếp Sở.
"Sở ca đúng là có bảo muốn cho em cơ hội học hỏi nhiều hơn. Chỉ cần em muốn, em có thể tham gia hỗ trợ việc vặt ở các ban ngành, cũng tiện bề quan sát luôn." Lúc nói còn không nhịn được cười, "Nhân viên được phân công đi lần này chợt có việc khác, Bùi Hạo lại không muốn đi một mình nên bảo em đi cùng. Lúc đấy cũng không nghĩ chuyện sẽ thành như vậy."
Chuyện thành như nào, cậu không nói rõ, Nhiếp Hàn Sơn cũng không hỏi thêm.
Thật ra là cậu bị Bùi Hạo bên bộ phận khách hàng lừa một phen, bảo là phân tán hỏa lực, hai người uống thì tốt hơn một người bị rót rượu. Nhưng ông khách kia lại có chút ngang ngược, cậu giả say cũng không được, còn nói nếu làm cậu say thì người ta sẽ đưa cậu về tận nhà.
Công ty đối đãi với cậu quả thật rất tốt. Cậu là người được Giải Tư giới thiệu, nhận được sự quan tâm của sếp Sở Kiêu, làm thực tập sinh cũng có lương bổng. Bình thường cậu hay đi cùng Ngô Ánh San, phàm là bất cứ thứ gì cô ấy đặt chân thì cậu đều có cơ hội tham dự, tất cả các cuộc họp lớn nhỏ cậu cũng đều sẽ đến tham gia thảo luận.
Nếu bỗng nhiên bỏ gánh rời đi, cái khác không nói, nhưng việc đầu tiên sẽ là khiến Giải Tư khó xử.
Một lúc sau, Lô Hạo Chương đến văn phòng của quản lý Lê, những người còn lại trong nhóm đều cảm thấy không khí trong lành lạ thường. Phương Huệ Huệ ngồi đối diện Ôn Chước Ngôn đứng dậy vươn vai, vừa nhìn chằm chằm vào cậu vừa trêu chọc: "ŧıểυ Ôn có chuyện gì hả? Trông sắc mặt tốt quá nha."
Ngô Ánh San lập tức hát đệm: "Úi cha? Chị xem nào......"
Mấy vị hay hóng hớt khác cũng xúm lại, đề tài chuyển đến chuyện hẹn hò, nhưng chưa được mấy câu đã bị người phòng chăm sóc khách hàng bên cạnh cắt ngang, bảo là Lô Hạo Chương muốn mở cuộc họp.
Cửa thành cháy, hại cả cá trong ao.
Sau khi tan sở, cậu về thẳng nhà thu dọn đồ đạc.
Bạn cùng phòng vẫn chưa về mà hồi chiều đã gọi điện nói lời chia tay, làm phép lịch sự rồi thì đôi bên cũng không có nhiều ý muốn giao tiếp nữa.
Hợp đồng thuê nhà là hợp đồng có thời hạn ba tháng nên giờ không hoàn tiền được, nhưng hôm qua Nhiếp Hàn Sơn hỏi cậu có muốn chuyển sang nhà hắn không thì cậu lập tức dứt khoát gật đầu. Thật ra thì diện tích phòng ốc với cậu không quan trọng, điều cốt yếu là có tiện cho việc đi làm hay không. Hiển nhiên chỗ Nhiếp Hàn Sơn mất đi điều kiện thứ hai. Nhiếp Hàn Sơn cũng hiểu rõ, cho nên cũng không cưỡng ép gì cậu. Nhưng hắn quả thực muốn gặp mặt nhau mỗi ngày, dù cho là không làm gì cả, vì sau này cũng sẽ có một thời gian dài hắn không có cơ hội tạt qua trường cậu.
Đồ đạc đa phần đều là do chủ nhà chuẩn bị, vật dụng cá nhân cậu cũng không có nhiều, tổng cộng chỉ có hai cá vali, sách vở gần như chiếm toàn bộ không gian. Vốn dĩ Nhiếp Hàn Sơn muốn đến đón cậu, nhưng hôm qua hắn đã không thể đi làm, cậu sao dám lại quấy rầy hắn? Chút chuyện cỏn đấy đối với nam sinh cũng không phải vấn đề gì, chưa kể tiền lương thực tập vừa đến tay, không đến nỗi phải tiết kiệm tiền đi taxi.
Nhiếp Hàn Sơn chạy theo xu hướng, khóa cửa là khóa điện tử. Tuy là nhà cấp bốn nhưng được thiết kế tinh tế, rất rộng rãi. Vừa vào cửa, không gian hiên nhà đã lớn hơn cả phòng ngủ ở chỗ trọ cũ của Ôn Chương Ngôn. Bên cạnh cửa có tủ giày và giá treo quần áo, trên bức tường đối diện cửa được khảm một tủ rượu đựng đầy những chai rượu tinh xảo. Ôn Chuốc Ngôn không biết nhiều về rượu nên hoàn toàn không thể nhận biết được loại nào với loại nào. Bên trái tủ rượu chừa một khoảng trống có sàn gỗ cao hơn một chút, bên trên xây thêm quầy bar.
Hiên nhà và phòng khách được ngăn cách bởi nửa bức tường, bên cửa đặt một bàn trà dài làm bằng gỗ gụ, bên trên lại lót một vài cây trúc, trên bức tường phía sau còn có đủ loại tranh vẽ và bức thư pháp tiêu sái lỗi lạc, có vẻ như là khá tốn kém. Ngoài ghế sofa và TV thì còn có một ban công trong nhà cao hơn một chút và một chiếc ghế gấp được đặt trên đó gần cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy ngã tư sầm uất.
Bên cạnh phòng ngủ cho khách cậu ở lại đêm qua là một phòng tập thể dục rộng rãi, thoạt nhìn thì đó là nơi ở thường xuyên của Nhiếp Hàn Sơn, có gạt tàn, khăn tắm, bình đựng nước, cốc, v.v. những thứ này nhìn cũng không có gì đặc biệt lắm. Phòng làm việc ngược lại lại có vẻ thê lương. Theo lời hắn nói, hai dãy tủ sách lớn là do nhà thiết kế trực tiếp bổ sung cho hắn lúc nhà đang trong quá trình xây dựng, về cơ bản là chỉ để trang trí cho đẹp. Cho nên hắn vung tay, cho Ôn Chước Ngôn một lãnh địa cho chính mình.
Đặt vali xuống, cậu đi thẳng vào phòng ngủ chính. Nhiếp Hàn Sơn lại đang ngủ, nghe thấy động tĩnh của cậu thì khẽ nâng mi. Thấy cậu ghé mặt vào đòi hôn, Nhiếp Hàn Sơn khẽ cười một tiếng, hôn phốc lên đầu mũi cậu: "Đã ăn gì chưa?"
Ôn Chước Ngôn lắc đầu. Hắn bèn bảo cậu vào bếp kiếm gì bỏ bụng đi, còn không quên vì bữa tối của bản thân mà bình luận: "Anh ngấy cháo lắm rồi đấy."
Xác nhận hắn đã uống thuốc rồi, Ôn Chước Ngôn mới ra ngoài làm việc riêng. Đến chín giờ thì hành lý đã được thu dọn xong. Nhiếp Hàn Sơn tắm xong cũng không ngủ nữa, ngồi đầu giường cầm Ipad hỏi cậu muốn xem cái gì. Ôn Chước Ngôn trèo lên giường, vươn tay vuốt trên màn hình, phát hiện máy này là loại mới nhất, dung lượng bộ nhớ lớn nhất nhưng thật ra bên trong lại chẳng lưu trữ bao nhiêu, đến cả trò chơi cũng chỉ có mỗi trò Zombie Plant và – Indiana Jones? Ôn Chước Ngôn dừng động tác, quay đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn. Đối phương tựa hồ không nhận ra có điểm không đúng, cho rằng cậu không có chủ đích gì nên mở mục phim ảnh ra, tìm đến một bộ phim hài hơn mười năm về trước.
Cậu muốn nói phim này mình đã xem qua rồi, lại sợ làm hắn mất vui.
Có điều, lần cuối xem phim này cũng là hơn mười năm trước, nhiều chi tiết cậu đều đã quên sạch, mà kinh điển thì dù sao cũng vẫn là kinh điển, Ôn Chước Ngôn phối hợp cười đến ngả nghiêng. Nhiếp Hàn Sơn mới đầu còn bảo cậu cười bé thôi, sau đó lại như bị cậu lây, cũng bắt đầu ôm bụng cười rộ lên. Lúc thoải mái cười, hắn còn tùy tay nhéo nhéo mặt cậu, hoặc là vò tóc cậu hai cái, như thể đang ôm một con gấu bông vậy. Một hồi Ôn Chước Ngôn nghĩ, sau này vẫn nên ít xem phim hài thì tốt hơn.
Nhiếp Hàn Sơn không buồn ngủ nhưng vẫn tắt đèn sớm cùng cậu, lúc nằm xuống còn thò tay qua để cậu gối lên. Ôn Chước Ngôn nằm dựa vào, ngửi thầy mùi hương sữa tắm trên người hắn, dần dần bắt đầu thất thần.
Sau đó trán cậu liền bị búng một cái: "Nghĩ gì vậy?"
Ôn Chước Ngôn trầm mặc một lát, cười nói: "Em coi như là khai bao cho anh nhỉ?"
Nhiếp Hàn Sơn thoáng nhướn lông mày, "Vậy đại gia Ôn đánh giá anh thế nào?"
Ôn Chước Ngôn buồn bực cười, Nhiếp Hàn Sơn vùi đầu xem kỹ cậu, không lâu sau cũng cùng cậu cười.
Thực ra Ôn Chước Ngôn cũng hiểu được trong lòng hắn hẳn là vẫn có phần khó chịu, nhưng hắn dường như để ý đến cảm xúc của cậu hơn, trong lời nói dường như cũng đang dỗ dành cậu một chút – hoặc là muốn dùng ngôn từ để định vị lại vai trò hắn vốn đã định ra cho hai người.
Đêm đó cậu ngủ một giấc hết sức ngon lành, đến nỗi mà báo thức kêu rồi cậu vẫn còn nằm trên giường.
Nhiếp Hàn Sơn rời giường sớm hơn cậu. Lúc Ôn Chước Ngôn mặc quần áo nghe được tiếng động trong phòng tắm, cậu vẫn có chút cảm giác không chân thực. Cậu bước đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và mở rèm, sau đó quay lại tắt đèn thì nhìn thấy một viên kẹo khác trên bàn giường, dưới viên kẹo có thẻ tín dụng. Liếc mắt vào phòng tắm, cậu cho viên kẹo vào túi rồi lười biếng chui vào, từ phía sau ôm lấy eo Nhiếp Hàn Sơn, dán cả người lên lưng hắn như thuốc cao.
Nhiếp Hàn Sơn đang cạo râu trước gương, bị cậu ôm như vậy bèn lập tức rời tay đi, đẩy cái gương mặt đang gặm cổ mình ra: "Nhóc muốn hại anh à? Thật là mưu mô nha bạn học ŧıểυ Ôn."
Ôn Chước Ngôn thò tay với dao cạo râu của hắn: "Tay nghề của em tốt lắm, sếp Nhiếp có muốn thử không?"
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Thử xong thì nhóc cũng có thể bỏ việc được rồi, đến làm việc cho bên anh đi."
Ôn Chước Ngôn cười cười, lại chôn mặt vào hắn hít ngửi mùi hương. Lúc cậu buông tay định rời đi thì bị người gọi lại.
"Thẻ tín dụng kia là quà sinh nhật cho em." Nhiếp Hàn Sơn nói.
Ôn Chước Ngôn kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp.
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Đều là tiền lúc trước em gửi, vốn dĩ nó cũng là của em."
Ôn Chước Ngôn hồi lâu không nói gì.
Nhiếp Hàn Sơn đóng dao cạo râu, quay đầu đến sờ cằm cậu: "Giận à?"
Ôn Chước Ngôn cười cười, lại gần cho hắn một nụ hôn trao buổi sáng.
Trên ý nghĩa thì là tiền của hắn, nhưng thủ đoạn lại khéo léo như vậy. Cứ theo đà này, chỉ sợ nợ cậu nợ hắn khó có thể trả hết được.