Nghĩa trên mặt chữ, người này không chỉ hào (có tiền) mà còn thổ (quê mùa). Nhiếp Hàn Sơn có tiền, lúc còn trẻ từng đi lính, hiện tại đang điều hành một công ty phát triển bất động sản, nổi danh độc thân hoàng kim. Tuy hắn còn có phía đối tác nên chỉ có thể được coi là chủ của một nửa cơ nghiệp, nhưng quy mô công ty theo năm tháng không ngừng mở rộng, cuộc sống của hắn càng ngày càng thoải mái. Nhiếp Hàn Sơn quê mùa, cũng có thể nói là thô bỉ. Hắn tiêu tiền như nước, nhưng xét về đa͙σ đức thì lại chẳng thể chê gì hắn. Chẳng qua là hắn sĩ diện, thích tiêu tiền thôi, chứ hắn không trộm, không cướp, không làm việc thất đức, tâm trạng tốt còn hay đi quyên tiền cho trẻ con miền núi. Cho nên hắn quê mùa nhưng cũng quê mùa một cách lương thiện, quê mùa một cách hồn nhiên — có lẽ là bởi vì hắn vốn là nông dân.
Thông tin trên là từ Thịnh Mẫn Hoa mà ra. Lúc đó mọi người đang ngồi trong nhà ăn ở khu Lan viên. Căn tin mới đổi nhà thầu, tay nghề nấu nướng được nâng cao, người ăn cũng sảng khoái. Vì thế Thịnh Mẫn Hoa rất hào hứng, khua tay khua chân kể, khắc họa cho Nhiếp Hàn Sơn một bức chân dung 3D cực kỳ sống động — nhưng nếu Nhiếp Hàn Sơn tự mình nghe được, e là cũng khó mà bật cười nổi. Ôn Chước Ngôn ngồi ngay đối diện cậu chàng, trơ mắt nhìn cậu ta gắp một đũa cả rong biển cả tóc nhét vào mồm. Cậu ta ăn đến mức lang thôn hổ yết thế cho nên cậu không thể không nuốt câu nhắc nhở về lại trong bụng.
Dùng cả bữa để trò chuyện, Ôn Chước Ngôn thấy Thịnh Mẫn Hoa trên thực tế vẫn khá là ngưỡng mộ Nhiếp Hàn Sơn. Thật ra thì những thanh niên không tiền bạc, không quyền lực, cũng chẳng có bằng cấp để hù người như bọn họ, ít nhiều sẽ từ trên người Nhiếp Hàn Sơn mà cảm thấy mơ mộng một ngày có thể thành hiện thực, đợi đến ngày mình gặp may phát tài.
Nói đến đây thì vẫn còn một đoạn nhạc đệm nữa.
Lần đó Thịnh Mẫn Hoa tỏ tình thất bại, thậm chí còn khiến người ta tức giận đến thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, mất hết mặt mũi nên không có tâm trạng theo đuổi người ta nữa. Ai ngờ hai ngày sau người ta lại đích thân tìm đến cửa, qua cậu ta hỏi thăm Nhiếp Hàn Sơn.
"Cậu biết anh ấy bao tuổi không? Ba mươi đó!" Thịnh Mẫn Hoa một tay vớt Ôn Chước Ngôn đến bên cạnh, "ŧıểυ Nhị không đẹp trai bằng chắc? Cũng bị cậu hất nước đó, có thể đối xử công bằng hơn chút đi được không trời?"
Đỗ Phàm Phàm mắt điếc tai ngơ. Cuối cùng còn kiểu không có số người ta thì nhất định không bỏ qua vậy.
Ôn Chước Ngôn cũng hiểu cô nàng. Người tên Nhiếp Hàn Sơn kia rất đẹp trai, là đẹp trai kiểu dễ nhìn. Từng đường nét trên khuôn mặt đều quyết đoán, dứt khoát, tản ra một loại vững chãi đã được tuế nguyệt mài dũa. Hắn bao giờ cũng mím khóe miệng, ánh mắt lười nhác, để rồi lại xuất hiện chút dấu vết bất cần đời, cà lơ phất phơ. Thật ra tầm này thì phần lớn con gái đều không thật sự thích kiểu đó nữa mà là chuộng kiểu thanh tú, trắng nõn như Ôn Chước Ngôn hơn.
Chỉ là Ôn Chước Ngôn nghĩ, nếu ngày đó Đỗ Phàm Phàm mở cửa sổ đổ một chậu nước là ngày đầu tiên họ tới hô hào, để rồi hất ướt cái áo dạ xanh lục huỳnh quang kia của Nhiếp Hàn Sơn, thì không biết liệu nàng ta còn nhất kiến chung tình với hắn nữa hay không.
Nhiếp Hàn Sơn là bảo trợ lý đến đưa quần áo cho Ôn Chước Ngôn. Thấy một màn ngày đó, Ôn Chước Ngôn còn tưởng hắn sẽ vung tay mua cho cậu một bộ mới hoàn toàn — cậu có chút tình cảm với mớ quần áo cũ này, lại cũng chẳng màng chuyện thương hiệu, thế cho nên có chút băn khoăn. Cuối cùng thì sự thật chứng minh cậu lo nghĩ quá nhiều, quần áo vẫn là bộ cũ, chẳng qua đã giặt là rồi. Bộ quần áo khi đó cậu đưa hắn là năm nay mới mua, hiện tại thoạt nhìn nom cũng mới toanh.
Có điều, qυầи ɭóŧ thì là mới.
Không quen biết Giải Tư lại cũng chẳng phải thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh, Ôn Chước Ngôn nghĩ mình từ giờ sẽ chẳng gặp Nhiếp Hàn Sơn nữa.
Nhưng nhiều việc thường như vậy, thứ nhớ thương thì không đến, thứ đã quên thì thường ghé thăm bất chợt.
Lúc này đã là học kỳ cuối của năm ba, kết thúc khóa quay phim, Giải Tư vẫn tiếp tục là giáo sư môn nhiếp ảnh của họ. Thời điểm diễn ra cuộc thi, đội bọn họ tập trung vào quảng cáo video và sản xuất phim vi mô, cô gái phụ trách viết lách và sáng tạo viết bảy bộ kịch bản, không cầm giải thề không bỏ qua, khiến một đám người bận tới mức vắt chân lên cổ. Ôn Chước Ngôn phụ trách quay phim, Hứa Bác thì là thợ phụ. Lúc quay, gánh nặng quay phim vẫn đè lên vai người trước. Những thời khắc đặc biệt như này, máy móc cực kỳ có hạn, dù cho Ôn Chước Ngôn tự mình dồn thêm thiết bị thì cũng tổng cộng chỉ có hai bộ máy. Mà cô nàng kịch bản thì cực kỳ xoi mói, quay phim mà cũng làm đủ mọi thứ. Trong khi đó, diễn viên chỉ là những mỹ nam, mỹ nữ được mời từ Học viện Âm nhạc sang. Dưới cái nhiệt độ hơn 30 độ C, mấy người không chuyên bị cô nàng kịch bản chỉ huy lặp lại động tác, thỉnh thoảng còn kêu dừng lại. Lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mặt hai bên đều xấu đi.
Hứa Bác một kẻ nhàn rỗi, thành tích vớ vẩn nhưng lại rất biết nhìn sắc mặt người khác. Thấy tình thế không ổn bèn lén lút ra quán trà sữa mua kem về phát cho mọi người, để họ nghỉ ngơi.
Diễn viên chính là Ôn Chước Ngôn mời từ hội học sinh cho nên tất nhiên cậu cũng phải qua hòa giải. Mọi người vừa mới giải tán, cậu lập tức qua nói chuyện hàn huyên một hồi. Diễn viên chính có hơi thất vọng, bắt đầu quanh co lòng vòng nói tới việc chuẩn bị của mấy ngày tới.
Lội về tới bên này thì thấy vẫn đang bàn chuyện đi mượn thiết bị.
"Hay là hỏi thử Thịnh Mẫn Hoa xem?"
"Mượn được thì cũng đã mượn từ lâu rồi." Ôn Chước Ngôn nói, "Dựa vào kinh phí của bọn họ, máy móc hoạt động các thứ đều là thành viên tự góp vào."
Hứa Bác nói: "Chiều nay mình nghỉ đi, tôi phải cho ŧıểυ Nhị ngủ, nếu không ngày mai có khi còn phải đi mượn cả thợ quay phim ấy chứ."
Sức khỏe của Ôn Chước Ngôn kém hơn người bình thường thì ai cũng biết, nhưng cũng không đến mức yếu đuối. Huống chi lúc quay phim chụp ảnh cũng có một đội ngũ đi theo cậu hỗ trợ cầm ô các thứ. Khổ nhất vẫn là diễn viên thôi.
Hứa Bác đưa thang, mọi người đều lần lượt leo xuống. Cô nương phụ trách kịch bản chắc cũng nhìn ra được cảm xúc của diễn viên, hiếm có mà nhân nhượng.
Một nhóm người cứ như vậy mà giải tán.
Về phòng rồi, Ôn Chước Ngôn lập tức gọi điện cho Giải Tư, nói muốn mượn máy ảnh riêng của y. Kết quả lại là bị người nhanh chân tới đoạt trước, máy móc trên tay y đều đã cho nhóm Thịnh Mẫn Hoa mang đi rồi. Giải Tư cũng nhiệt tình, nếu cậu đã mở miệng rồi thì cũng giúp cậu nghĩ cách luôn — nói cậu đi tìm Nhiếp Hàn Sơn đi.
Không biết là do lần trước từng cho đối phương mượn quần áo hay là vì nhắc đến tên của Giải Tư mà Nhiếp Hàn Sơn cực kỳ thoải mái, bảo cậu lập tức qua công ty hắn. Ôn Chước Ngôn lật bàn và ngăn kéo, nhìn thấy trà Phổ Nhị mang về đợt nghỉ đông cùng mẹ đi du lịch đến Vân Nam, cậu lấy ra một chiếc hộp và cho vào cặp đi học.
Công ty đặt trụ sở tại Hoa Tâm, quận Tân Thương. Bên này tuy mới phát triển nhưng cũng đã là tấc đất tấc vàng, từng tòa nhà chọc trời thon gầy sắc bén cứ san sát, nối tiếp nhau. Ôn Chiếc Ngôn mới chỉ tới đây hai lần, một là vì mức chi phí tiêu tốn quá cao, hai là vì nơi này cách trường học quá xa.
Riêng lần này thì phải chu đáo một phen.
Bên trên một chiếc áo sơ mi trắng ngà, ngắn tay hiệu Windsor, bên dưới một chiếc quần kaki màu khói, ống quần xắn cao để lộ mắt cá chân, lại thêm một đôi giày da màu cà phê cùng với ba lô trên lưng, nhìn y hệt sinh viên đi phỏng vấn.
Đón tiếp cậu là một cô nàng bên phòng kế hoạch. Phòng thiết bị ở ngay cạnh phòng kế hoạch, tuy không có nhiều máy, nhưng có rất nhiều chủng loại. Cô gái mở tủ ở hàng trong cùng và lấy ra một chiếc SLR mới tinh và một bộ giá ba chân.
Thấy thế, Ôn Chước Ngôn vội nói: "Thiết bị mới đừng đưa chúng em làm hỏng chị ạ, cứ cũ là được rồi."
Cô gái lắc đầu: "Không sao đâu. Đây là sếp Nhiếp đặc biệt phê chuẩn. Hôm qua anh ấy đến bảo cứ để bạn nhỏ sinh viên xài thử."
Ôn Chước Ngôn cảm giác xưng hô này có chút vi diệu.
Nhiếp Hàn Sơn quả thực rất hào phóng. Lúc đó hắn còn hỏi cậu một chiếc đã đủ chưa, sao lại không cần máy quay phim. Ôn Chước Ngôn tỏ vẻ bản thân thật không rảnh dưới trời nóng 35 độ mà còn phải vừa vác cái giá ba chân cồng kềnh, vừa vác cả máy quay chen chúc trên tàu điện ngầm của Hoa Tâm để về trường.
Đến cuối, ngay cả giấy vay mượn cũng không viết, dù sao thì có vấn đề gì cũng có thể tìm Giải Tư xử lý.
Trước khi đi, cậu có chút ngượng ngùng. Có lẽ là do còn quá ngây thơ, cậu cứ ngỡ sẽ gặp mặt Nhiếp Hàn Sơn nên mang theo cả quà tạ lễ. Tình huống hiện tại lại là chút việc nhỏ ấy đối với ông chủ Nhiếp mà nói thì không đáng nhắc đến. Thế nhưng cậu vẫn chẳng hiểu, một người có thể giao du với đám Thịnh Mẫn Hoa, vì cớ gì lại không ưa thích cậu.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cậu vẫn gửi trà Phổ Nhị cho cô gái kia, nhờ cô ấy chuyển quà cho. Cô nàng gật đầu nhận quà, thấy đóng gói thì lại cười: "Này cũng không cần thiết mà. Sếp Nhiếp với thầy Giải thân nhau lắm, sao nhận mấy cái này của cậu được. Huống chi cậu vẫn còn là sinh viên."
Ôn Chước Ngôn chỉ cười.
Lúc đi ra ngoài, cậu lại gặp được cô nàng lần trước đến trả quần áo thay Nhiếp Hàn Sơn. Là trợ lý của Nhiếp Hàn Sơn, nhớ không nhầm thì là họ Tiêu. Trợ lý Tiêu vội vã hỏi cô gái bên phòng kế hoạch là có phải đã từng học qua nhiếp ảnh không, Nhiếp Hàn Sơn gọi cô lên tầng. Nàng trợ lý có vẻ rất vội, ánh mắt lướt qua Ôn Chước Ngôn rồi mà vẫn không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm vào cô kia rồi vội vàng tường thuật lại sự tình. Cô nói thợ chụp ảnh gặp chuyện không may, vốn dĩ buổi chiều phải đi cao ốc chụp ảnh, lúc nhận được tin vội báo cho Nhiếp Hàn Sơn, cũng chạy tới bệnh viện luôn. Hai thợ chụp của Giải Tư cũng chẳng đi được, mà bộ ảnh này mai là phải đăng tải lên mạng rồi.
Ôn Chước Ngôn dừng chân chờ đợi, thấy cô gái nọ bảo mình không quen tay thì mới thử chen vào nói:
"Làm phiền hai người một chút, nhưng em có thể gặp sếp Nhiếp không?"
Không biết có phải vì điều hòa lại giẫm lên phiến đá cẩm thạch hay không mà Ôn Chước Ngôn thấy có chút lạnh. Cậu hiểu lòng mình đang rất căng thẳng, dù sao thì lời vừa nói ra cũng chẳng rút được về — mà cậu thì cũng chỉ là sinh viên. Ngay cả khi đã tiếp xúc với nhiếp ảnh được năm năm vì sở thích cá nhân, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gánh trên vai một gánh nặng như vậy. Nếu Nhiếp Hàn Sơn từ chối thì thật là khó coi, nhưng mà từ chối thì cũng là hợp tình hợp lý, vì chính những sinh viên mới tốt nghiệp cũng khó mà kiếm được công việc freelance ở công ty như này.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở cuối tầng 13, khá đặc biệt, bên ngoài là phòng làm việc của trợ lý, diện tích nhỏ chỉ đủ kê bàn làm việc, một máy lọc nước, sofa và bàn uống cà phê.
Nhiếp Hàn Sơn đang hút thuốc, trông có vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị. Đây thế nhưng lại là lần đầu Ôn Chước Ngôn thấy dáng vẻ này của hắn.
Lúc thấy cậu, hắn còn hơi sửng sốt, nhưng chỉ một thoáng sau, lực chú ý của hắn lại quay về tình hình công việc.
Trợ lý Tiêu thuật lại ý của Ôn Chước Ngôn. Ánh mắt hắn dừng lại một lúc, rồi lại nhìn về phía sau, sắc mặt hình như hơi thoáng dịu đi — chẳng qua cái lạnh thấu xương kia giờ lại thành sự giảo hoạt, nom cứ như một lão hồ ly cà lơ phất phơ.
Hắn không biết lúc này Ôn Chước Ngôn đã chẳng phải là hồi hộp nữa mà ngược lại còn đang âm thầm đánh giá bộ quần áo hôm nay của hắn. Trang phục thường ngày công sở tiêu chuẩn, màu xám khói ổn định, nhìn không ra vấn đề gì, như thể muốn hoàn toàn thay đổi gu thẩm mỹ của hắn.
Trợ lý Tiêu vừa dứt lời, Nhiếp Hàn Sơn im lặng vài giây, sau đó dập tàn thuốc, gật đầu một cái với Ôn Chước Ngôn.
"Vậy đành nhờ vả ŧıểυ Ôn rồi."
Ngôn từ ấm áp, nụ cười đáng yêu.
Ôn Chước Ngôn không nhịn được, khóe miệng cũng nâng lên một chút.
Lần này không phải "bạn nhỏ sinh viên" nữa mà đã sửa thành "ŧıểυ Ôn" rồi.