Ninh Ngưng bước đến cửa, chuẩn bị đi học.
Cha dượng cao lớn chắc nịnh rút côn thịt từ trong tiểu huyệt của cô ra, phát ra một tiếng òm ọp.
“Biến đổi hiện thực, thay việc tạm biệt bằng liếm huyệt.” Ninh Ngưng nói.
Cha dượng nâng một chân của cô lên, đặt lên vai ông, rồi tỉ mỉ liếm môi huyệt, ngay cả một cái nếp uốn cũng không buông tha. Đợi khi ông liếm xong, toàn bộ tiểu huyệt dường như đã phát sáng óng ánh, màu đỏ hồng xinh đẹp hiện rõ, khiến người người thèm muốn.
“Cũng liếm cả hạt đậu đi.” Ninh Ngung làm nũng nói.
Cha dượng tiếp tục cúi đầu, dùng hai ngón tay đẩy môi huyệt đầy đặn múp máp của cô ra, tìm được tao âm đế đang dựng đứng bên trong. Ông dùng đầu lưỡi thô ráp liếm vài cái, rồi dùng sức mà hút mạnh, sau đó lại đưa đầu lưỡi vừa ướt vừa nóng liều mạng cọ xát âm đế mẫn cảm, khiến Ninh Ngưng không thể đứng vững được.
“Được rồi, nếu ba liếm nữa thì con không thể ra khỏi cửa mất.” Ninh Ngưng đẩy ông ra, chỉnh lại quần áo, rồi xoa người cúi chào.
Cha dượng đứng tại chỗ, dáng vẻ có chút lo lắng, dù đại côn thịt đỏ thẫm đến phát tím còn đang hiện rõ bên ngoài quần, nhưng biểu cảm lại không hề có cảm giác động dục dâm đãng.
“Con đến trường mới phải cố gắng làm quen, nghiêm túc học tập, đừng nghịch phá như trước đó nữa…” Ông dong dài dặn dò.
“Được rồi.” Ninh Ngưng cũng lười nghe, trực tiếp xua tay rời đi.
Mấy tháng trước, vì trải qua một tai nạn xe cộ mà cô có được năng lực biến đổi hiện thực. Nói đơn giản hơn chính là, cô có thể biến đổi bất kỳ hành vi bất thường nào thành một hành vi bình thường trong đầu người khác. Không chỉ là người được chỉ định bị tác động, mà người qua đường xung quanh đó cũng bị ảnh hưởng.
Giống như vừa rồi, cô đã thay việc tạm biệt bằng liếm huyệt, vui vẻ hưởng thụ việc được cha dượng liếm huyệt.
Mẹ đã bỏ rơi hai cha con bọn họ từ lâu, mà cha dượng vừa đẹp vừa cao to như vậy, nếu sống thủ tiết thì quá đáng tiếc.
Vậy nên ông là người đầu tiên Ninh Ngưng ngủ cùng.
Thân thể ông hưởng thụ, mà cả thể xác lẫn tinh thần Ninh Ngưng cũng rất thoải mái, đẹp cả đôi đường.
“Đến trạm giao thông công cộng.”
Nghe được âm thanh nhắc nhở, Ninh Ngưng bèn đi lên xe.
Đang là giờ cao điểm nên xe bus rất đông đúc, mấy người thoạt nhìn như nam sinh trung học đang đeo tai nghe mà ngồi ở chỗ dành riêng cho người khuyết tật và phụ nữ có thai. Bọn họ lớn lên rất cường tráng, thoạt nhìn không hề yếu bệnh, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, mà phần đùi cũng rất săn chắc. Cô có thể nhìn thấy hình dáng côn thịt phồng lên qua vải quần hơi mỏng, có phần xuyên thấu.