“Nếu lần sau cậu lại đòi ly hôn mà đối phương không chịu, tôi có thể cho cậu mượn đoạn video này!”
“Lawrence Owen! Anh chết đi!”
Hunt nhìn bóng lưng hai tên như sắp sửa đánh nhau đến nơi kia mãi mà không thể bình tĩnh lại.
“Hunt, chúng ta đi thôi.” Giọng Winston vang lên từ phía sau lưng. Hắn đứng cách cậu rất gần, Hunt thậm chí không kìm được tưởng tượng tên này đang hơi nghiêng người về phía trước, tựa sát vào gáy mình để nói chuyện.
Đúng nhỉ… vừa nãy Winston đã nói sẽ nhảy thoát y cho cậu xem. Thế nhưng Hunt bỗng không dám quay đầu lại nhìn người nọ. Điện thoại đổ chuông đúng lúc, người gọi tới là Marcus. Đây là lần đầu tiên Hunt cảm thấy điện thoại của Marcus vừa khéo đến thế.
“Hunt! Cậu chạy đâu mất rồi! Cậu có biết có vài nhà tài trợ đang muốn làm quen với cậu không! Cậu là át chủ bài của cả đội, thế mà giờ tôi lại chẳng tìm thấy át chủ bài đâu hết!!”
“Tôi… tôi chỉ ra ngoài hóng gió chút thôi, sẽ quay lại ngay!”
Hunt hít sâu một hơi rồi quay người lại cười ha ha với Winston: “Marcus phát điên rồi! Tôi phải quay về ngay đây! Lần sau nói tiếp nhé!”
Cậu vừa nói xong liền định nhanh chân đi ngay, ai ngờ Winston lại bước dài theo sau, tóm lấy cánh tay của cậu.
“Winston?” Hunt quay đầu lại.
“Charles không có ý đó với tôi đâu.”
“Tôi… tôi biết mà! Phản ứng vừa nãy của Owen và Charles đã thể hiện rất rõ ràng rồi…”
“Cậu không thích giao lưu với mấy nhà tài trợ, chúng ta có thể rời đi làm những việc mà cậu thích.” Ánh mắt của Winston rất trầm tĩnh, vừa trầm tĩnh lại vừa mang ý thăm dò.
“Anh nói cứ như thể muốn rủ tôi bỏ nhà đi ấy…” Hunt cười trốn tránh, dù đến cậu cũng chẳng rõ mình muốn trốn tránh điều gì.
“Không được sao?” Winston hỏi ngược lại. Giọng nói của hắn như thế dẫn dắt suy tư của Hunt đi hết một vòng tròn lớn, nhưng không cách nào quay trở lại điểm khởi đầu.
“Hôm nay thì thôi.” Hunt nâng tay xem đồng hồ: “Dù sao lâu lắm cũng chỉ một tiếng nữa thôi là dạ tiệc kết thúc rồi.”
Winston vẫn cứ nhìn Hunt, nhưng tay hắn thì buông lỏng. Hunt nhìn Winston lui bước rời đi, còn phóng khoáng vẫy vẫy tay: “Chúng ta có thể hẹn vào ngày mai! Ha ha ha!”
Khi cậu quay lưng đi, trái tim như thể nhảy tót ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay lại đầy những mồ hôi. Cánh tay cậu như vẫn còn cảm nhận được sức nắm của Winston khi nãy. Cậu từ chối Winston, đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người quen nhau, cậu từ chối hắn.
Hunt quay về bữa tiệc, dù bắt tay với hết nhà tài trợ này đến nhà tài trợ khác nhưng tinh thần lại ở đâu đâu. Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, Winston cũng không quay lại.
Vì những biểu hiện xuất sắc trong chặng đua này và vì tiền tài trợ được nâng cao, trên đường quay lại khách sạn, Marcus quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thật hoành tráng cho cả đội đua.
“Bọn tôi đã đặt trước cả tiết mục múa thoát y!” Marcus vỗ vỗ vai Hunt: “Tối nay ngủ cho ngon đi, ngày mai còn high tung trời!”
“Ồ…” Hunt nhìn ra ngoài cửa xe, trong óc lại lặp đi lặp lại lời Owen đã nói— Winston sẽ từ chối lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. Nhưng nhất định vào một lần nào đó, cậu ta sẽ gật đầu.
Hunt sớm đã biết sẽ không có ai có thể ở bên cậu cả đời, kể cả có là Winston đi nữa. Nhưng cậu thật sự rất muốn… rất muốn có được người con trai ấy. Nhận ra mình vừa nghĩ đến chuyện gì, Hunt lại hít sâu một hơi.
Hắn là bạn của mày! Là người trước nay luôn chăm sóc mày! Hunt ơi là Hunt! Có phải mày điên mất rồi không!
Mắt bỗng thấy cay cay.
Đến một ngày nào đó, Winston sẽ cùng tắm suối nước nóng, cùng ăn bữa sáng, cùng đi du lịch với một người khác. Dù có đi cùng bọn họ, mình cũng chỉ giống như kì đà cản mũi, lúc nào cũng sẽ xấu hổ.
“Hunt? Đến nơi rồi. Cậu còn nghĩ gì thế?”
“Có… có gì đâu…”
Hunt quay về phòng nghỉ của mình, tắm ù một cái rồi nhảy lên giường nằm. Đêm hôm ấy, cậu không thể nào chợp mắt được, lật người tới lui, chỉ muốn gõ đầu mình đến khi ngất xỉu luôn cho rồi.
Đến tận ba giờ sáng, cậu mới thấy buồn ngủ. Trong cơn mơ màng, Hunt thấy như được trở lại đường chạy thử của Ferrari ngày đó, cậu vừa lái cháy máy chiếc xe của Winston.
“Vì sao anh biết vấn đề của tôi là ở đâu… lại còn không tiếc dùng Ferrari của mình để lên lớp cho tôi nữa?”
Hunt nhìn Winston đang ngồi trên ghế phó lái. Đôi mắt hắn còn sâu hơn bóng tối, giống như một cái động hun hút trải dài khắp bốn phương tám hướng, kéo Hunt vào trong. Hunt cảm thấy mình đã bị trói buộc trong ánh mắt của người kia.
“Thứ nhất, sau này cậu sẽ là đối thủ duy nhất có thể vượt mặt tôi trên đường đua.”
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể vượt được anh.
“Thứ hai, tôi muốn làm bạn với cậu.”
Nhưng… tôi lại không muốn chỉ làm bạn của anh.
“Thứ ba, tôi muốn tán cậu. Cậu cảm thấy cái thứ mấy là thật?”
Vì sao trước nay tôi lại chẳng hề phát hiện, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tôi, anh đã nói chuyện với tôi bằng chất giọng nhẹ nhàng hơn khi nói với những người khác?
Những lời đã nói ra, những quyết định đã lựa chọn đều không thể lặp lại lần hai. Nếu như đây chỉ là ảo tưởng, vậy thì Hunt muốn thả phanh một lần xem sao.
“Anh muốn tán tôi.” Hunt nhếch miệng cười đáp.
Giây tiếp theo, Winston ngồi đối diện bỗng kéo cổ áo cậu, để đôi môi mạnh bạo áp xuống. Hunt không có cơ hội nói câu thứ hai, đầu lưỡi của người kia đã cố chấp tiến vào trong quấy nhiễu cậu, cướp đi hô hấp của cậu. Hunt lại không hề cảm thấy sợ hãi, vươn hai cánh tay ôm chặt lấy người kia như tỏ ý ngầm ưng thuận và cổ vũ. Đầu lưỡi cậu cũng vỗ về người kia, đáp lại cái hôn của hắn.
“Từ nay về sau, dù có ai tỏ tình với anh, anh cũng không được đồng ý.” Hunt nhìn người con trai này, nói bằng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
“Được.” Hắn khẽ khàng đáp lại cậu. Hunt biết nếu người kia đã đồng ý với cậu chuyện gì, hắn sẽ thực hiện được.
Chuông điện thoại vang lên, Hunt nhíu mày lại, miễn cưỡng lấy điện thoại ra kiểm tra. Đã mười hai giờ trưa rồi, chuyên gia dinh dưỡng yêu cầu cậu ăn trưa đúng giờ. Cậu ngồi dậy mới để ý thấy không biết vì sao mặt mình lại có nước: “Mẹ nó…” Không phải là nước dãi đấy chứ?
Sau đó, Hunt mới nhìn thấy một tin nhắn của Winston: Hôm nay có nghỉ không?
Hunt trả lời: Nghỉ, nhưng Marcus có tổ chức một bữa tiệc mừng.
Winston: Vậy bao giờ tiệc xong nói tiếp. Không phải đã có kế hoạch đua xong sẽ tới Dubai sao?
Sau vui vẻ ngắn ngủi là thất vọng ùa về, Hunt đáp lại người kia: Để mai nói tiếp đi.
Marcus bao cho đội đua một gian phòng hạng sang ở khách sạn cao cấp, cả đội bao gồm kỹ sư, thợ cơ khí, đội ngũ marketing và quan hệ công chúng đều đến xả hơi. Đây là lần đầu tiên Thẩm Xuyên và Thẩm Khê nhìn thấy cảnh tượng này. Khi hai người nhìn thấy các cô gái uốn mình bên cạnh cột thép trên bục, dần dần vén đồ của mình lên, Hunt vỗ mạnh một cái lên vai Thẩm Xuyên, chế giễu dáng vẻ mặt đỏ đến mang tai của anh ta: “Đây chắc chắn là lần đầu tiên tiến sĩ Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này rồi! Thưởng thức hết mình đi nhé, đừng có chảy máu mũi đấy!”
McGrady khinh bỉ liếc mắt nhìn Hunt: “Nói cứ như thể cậu đã nhìn thấy nhiều lần lắm rồi ấy. Cẩn thận lại dựng đứng hết cả lên!”
Những người khác cũng bật cười theo. Thẩm Khê thì ngược lại, đi đến gần bục, ngẩng đầu mở lớn mắt quan sát những cô gái kia biểu diễn. Khi một vũ công trong số đó xoay tròn một vòng rồi hạ người xuống, lấy tay chống đất, sau đó lại xoay người, Thẩm Khê liền “Ô” một tiếng rồi nhét một trăm đô la vào quần áo của người kia.
“Trời ạ! Tiểu Khê ăn chơi thật! Vào đời nhanh thế!” Hunt kinh ngạc kêu lên.
Không khí chớp mắt sục sôi ngất trời, quần áo của vũ công trên bục cũng càng lúc càng ít đi. Sau khi trải qua một chặng đua căng thẳng, mọi người đều muốn xả hơi thư giãn. Hunt cầm tiền trong tay, ngồi bên cạnh bục biểu diễn, các vũ công quây xung quanh cậu, có người gác tay lên vai cậu, có người dựa sát vào lưng cậu. Marcus rút điện thoại ra chụp một bức ảnh rồi gửi cho Hunt. Hunt đăng bức ảnh lên Twitter, lại còn chêm thêm một câu— Ước gì ông chủ của tôi luôn luôn hào phóng thế này.
Marcus bất mãn nói: “Nhóc con, tôi đã keo kiệt với cậu bao giờ chưa?”
Hunt bật cười “he he”.
Vì uống quá nhiều nước, Hunt quyết định đi vào nhà vệ sinh, vừa xả nước xong, cậu đã nhận được một tin nhắn của Winston: Tôi đợi cậu ở phòng cách vách.
Hunt suýt nữa sặc nước bọt, vội vàng ấn số của người kia, chuông vừa mới reo một hồi đã có người nhận điện: “Anh bảo anh ở đâu cơ?”
“Tôi ở phòng sát với phòng đội đua của các cậu bao.”
Ngoài cửa rất ồn ào, thế mà tiếng Winston lại cực kỳ rõ ràng.
“Đội… đội đua của các anh cũng tổ chức liên hoan ở đây sao?”
“Chỉ có tôi. Cho cậu ba phút, nếu cậu không sang, sau này đừng mong thấy nữa.”
“Thấy cái gì?”
Người kia không trả lời đã cúp máy luôn.
“Này… a lô? Winston?”
Hunt tựa hồ ý thức được chuyện gì liền nhét điện thoại vào trong túi, cấp tốc mở cửa phi nhanh ra ngoài. Người trong phòng rất đông, còn có người định giữ cậu lại nói chuyện nữa. Hunt nhìn đồng hồ mà sốt ruột: Đã qua nửa phút rồi…
“Cảm phiền nhường đường chút, tôi đang có việc gấp!”
“Hunt, cậu định đi đâu?” Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây, Hunt lại bị Marcus tóm lấy phía sau cổ áo.
“Tôi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay mà!”
“Thằng nhóc này, lại muốn chuồn à? Hôm nay cậu là nhân vật chính đấy!”
“Tôi không trốn! Tôi sẽ quay lại ngay!” Hunt giật cổ áo của mình lại, tiếp tục chen ra khỏi đám đồng đội đã cao hứng đến không biết trời trăng gì.
Đã hết một phút rồi, lưng Hunt phủ một lớp mồ hôi. Cậu xông ra khỏi cửa, quan sát bốn phía xung quanh. Winston nói ở cách vách, vậy rốt cục là bên trái hay bên phải đây? Hunt lao về bên trái, đẩy mạnh cánh cửa phòng, cửa bị khóa rồi.
Không phải phòng này!
Hunt chuyển hướng lại lao về phía bên phải, đột nhiên va vào người phục vụ đang đẩy xe chở bia rượu: “Xin lỗi! Xin lỗi!” Hunt vội vã xin lỗi người kia, không kịp đỡ người ta dậy đã chạy đến một gian phòng khác.
Cậu đẩy mạnh cánh cửa ra, trong phòng sáng sủa mà yên tĩnh tựa như một thế giới khác. Hunt thở phào một hơi, cậu nhìn thấy Winston đang mặc quần bò áo khoác nhẹ ngồi bên cạnh bục biểu diễn. Chân của hắn vốn đã dài lại còn gác lên nhau, Hunt thấy mà nổi lên xúc động muốn cắt béng chúng đi cho rồi. Trên môi Winston là nụ cười nhàn nhạt, hắn thong dong ngoảnh mặt sang, để ánh sáng lướt qua khuôn mặt.
“Vừa đúng ba phút.” Đôi mắt hắn dường như chứa ánh cười mà cũng dường như không, Hunt thấy đây là sức hấp dẫn khó có thể cưỡng lại nhất trên đời.
Hunt đi qua đó, đứng trước mặt Winston: “Anh định nhảy thoát y ở đây thật đấy à?”
“Đúng vậy.”
Winston nghiêng người về phía Hunt, Hunt nuốt ực một ngụm, vội lui về phía sau. Bình tĩnh, Hunt. Bình tĩnh. Mày mà lo lắng là thua mất rồi.
Winston đứng dậy, ánh nhìn của Hunt lướt từ hai chân của người kia lên, thắt lưng hắn, lồng ngực hắn đều đang ở ngay trước mắt cậu.
“Cậu là khán giả duy nhất. Muốn ngồi gần phía trước, hay là ngồi phía sau?”
“Thừa lời! Tất nhiên là ngồi trước!”
Dưới bục bày tùy ý vài chiếc ghế dùng trong quán bar, sau ghế có sô pha. Hunt chọn một chiếc ghế chân dài, ngồi tay chống cằm, mặt tỏ vẻ “tôi-sẽ-chăm-chú-thưởng-thức”. Winston đút tay túi quần cúi đầu hỏi: “Cậu thích bài nhạc nào?”
“Xem nhảy thoát y thì phải nghe bài nào sexy một chút!”
Winston lấy điện thoại ra ném cho Hunt. Trên màn hình hiển thị một bài hát hình như có tên bằng tiếng Pháp, Hunt không đọc được.
“Cậu không cần gọi nước thật hả?” Winston ung dung khoanh tay, đứng dựa lưng vào cột thép hỏi Hunt.
“Ha ha ha! Anh ở đây thế này, tôi có nên gọi một ly vang đỏ không nhỉ? Uống say rồi vừa khéo có thể đè anh xuống!”
“Tôi muốn cậu quan sát tôi khi đang tỉnh táo. Còn nếu cậu có đè ngã được tôi, cũng là do rượu làm.” Ánh mắt Winston không rời khỏi người Hunt một giây nào, Hunt vì thế cũng nghiêm túc theo.
Ngón tay Hunt chạm vào nút phát nhạc trên màn hình, cậu thấy căng thẳng như thể đang ở vạch xuất phát chờ hiệu lệnh, bao nhiêu suy tư sục sôi trong lòng như chỉ muốn tìm đường phóng ra.
Tiếng nhạc chầm chậm như thể bị kéo dài vang lên, có lẽ đây là một điệu Blues. Cả gian phòng như được rót vào thứ rượu khiến tâm hồn người ta ngây ngất, nó chậm rãi chuyển động trong không khí như muốn nhấn chìm cả Hunt.
Winston dựa người vào cột thép, nhẹ nhàng đong đưa. Ánh mắt của hắn rất lạnh lùng, thế nhưng trong lòng Hunt, ánh mắt này tựa như có thể từ 0 độ sôi trào bất cứ lúc nào. Cánh tay hắn nhẹ kéo áo khoác ngoài của mình ra, động tác không yểu điệu như phụ nữ, nhưng lại khiến Hunt cảm nhận được sự mạnh mẽ, bí ẩn và chín chắn chỉ thuộc về đàn ông.
Hunt thậm chí cho rằng Winston giống như một tay thợ sẵn rất có lòng kiên nhẫn, dùng cách thức khiến cậu mất cảnh giác nhất để dần dần tiếp cận, để rồi vào ngay cái chớp mắt cậu thả lỏng, hắn sẽ nuốt trọn cậu.
Hunt đột nhiên thấy căng thẳng, ngón tay Winston lướt từ cúc áo trên xuống cúc áo dưới, chiếc áo cũng trượt từ cổ hắn xuống hai cánh tay. Lần đầu tiên Hunt được thấy một Winston thế này. Hắn trước nay luôn ăn mặc chỉn chu không tì vết, thế nhưng bây giờ, vẻ ngoài hoàn mỹ của hắn như tách ra một kẽ hở, khiến Hunt cảm thấy không cách nào kìm nén dục vọng của mình nữa. Yết hầu của cậu như bị người kia bóp nghẹt, dù chỉ là nuốt một ngụm nước bọt thôi, Hunt cũng thấy đau.
Thắt lưng mạnh mẽ của Winston nâng cao theo điệu nhạc, tim Hunt nháy mắt cũng nhảy thót lên, cơ thể dường như bị xuyên thấu. Áo khoác của Winston rơi từ trên tay hắn xuống đất, phát ra một tiếng “phịch”.
Hunt vô thức phát run túm chặt lấy quần bò của mình. Bởi cậu có ảo giác người bị lột đồ là mình, chứ chẳng phải Winston. Winston vẫn cứ nhìn cậu, không biết có phải cũng vì âm nhạc không mà ánh mắt vốn vô cảm của hắn bỗng trở nên quyến rũ. Hunt len lén thở ra một hơi, ngón tay cũng khẽ phát run.
Người con trai trên bục cười nhếch môi, Hunt chưa bao giờ được nhìn thấy nụ cười này, không phải nụ cười nhẹ xấu xa của hắn khi pha trò, cũng không phải nụ cười lịch lãm, mà là một nụ cười quyến rũ thuộc về riêng Winston. Có điều nụ cười ấy biến mất rất nhanh, tất cả lại bị ghìm lại.
Hai tay Winston ôm lấy thân người, vuốt ve từ cánh tay xuống đến cổ tay. Ngón tay phải của hắn dần dần vén ống tay áo trái lên, để lộ ra những đường cong xinh đẹp của bắp tay. Hunt lại vô thức bám chặt lấy mép ghế. Bàn tay của Winston dường như không phải đang ve vuốt chính hắn, mà là ve vuốt Hunt.
Winston trên bục bám tay vào cột thép vươn dài người lượn một vòng xung quanh, đầu óc Hunt vang lên tiếng ong ong. Winston dựa sát vào cột thép, chầm chậm vén vạt áo phông trắng của mình lên. Vẻ mặt hắn không mang dục vọng, khi vòng eo rắn chắc của hắn dần dần lộ ra, Hunt liền cảm thấy có thứ gì đó xông ra khỏi cơ thể cậu, lao vào không gian này, sau đó lan ra tứ phía.
Hunt nín thở quan sát Winston đang dùng tốc độ cực kì chậm vén áo phông lên, rồi lại ngồi thấp xuống, nhiệt độ nơi tấm lưng rắn rỏi của hắn truyền cả cho cột thép phía sau. Hắn nâng cằm lên, cổ cũng vươn thật cao, ngay cái lúc hắn xoay mặt đi, những lọn tóc trên trán lại xõa xuống, lướt qua mi mắt hắn.
Trong cơ thể Hunt như có thứ gì sắp sửa vỡ tung!
Không thể nhìn tiếp nữa… Đúng là không thể nhìn tiếp nữa rồi. Nhìn tiếp nữa, cậu sẽ phát điên mất. Hunt rất hối hận, đáng lẽ cậu phải ngồi trên sô pha mới đúng, ngồi ở đây thế này, cậu có muốn che giấu chuyện gì cũng rất khó.
Một chân của Winston đang ở tư thế ngồi từ từ đứng thẳng lên, hắn nâng cao tay phải, nắm chặt vào cột thép phía sau. Nếu như hắn là phụ nữ, có người đàn ông nào ngắm nhìn hắn mà có thể cưỡng lại hắn được đây?
Winston gợi cảm đến mức nguy hiểm. Hunt lúc này chỉ muốn xông vào nhà vệ sinh!
Người con trai trên bục nghiêng mặt, hắn vẫn nhìn vào mắt Hunt như trước. Suy nghĩ của cậu, lí trí của cậu, tất cả của cậu đều bị người kia dẫn dắt đi mất. Ngón tay Winston đặt trên mép quần bò, chậm rãi kéo xuống. Dù rõ ràng không thể kéo xuống được, thế mà trong Hunt vẫn như có thứ gì vốn không thuộc về cậu muốn tuôn hết ra ngoài.
Cổ họng khô rang, ngón tay nắm thành ghế cũng trắng bệch. Rõ ràng cậu đã tự nhủ chỉ mong sao cho Winston nhanh nhanh kết thúc, thế nhưng nội tâm lại đang gào thét— cho tôi nhiều hơn nữa đi!
Ngón tay Winston đặt lên nút quần đầu tiên, Hunt vươn dài cổ ngóng. Che giấu bản thân vất vả quá… cậu chỉ muốn buông thả hết thảy để một lòng thưởng thức.
Thế nhưng đúng vào lúc này, điện thoại đặt trên đùi Hunt lại tắt nhạc. Winston vốn đang dựa cột bỗng cúi thấp người xuống, nhặt áo phông rơi trên đất của mình lên, nhanh nhẹn mặc lại vào người.
“Hả?” Hunt ngoẹo đầu nhìn hắn.
Winston tùy tay vớ lấy áo khoác rồi bước xuống bục, lấy lại điện thoại của mình từ phía Hunt.
“Hết rồi?” Hunt trợn to mắt.
“Hết rồi, năm phút ba mươi giây còn chưa đủ sao?” Winston hỏi lại.
Gì cơ? Được năm phút sao? Đợi đã, đây không phải trọng điểm!
“Anh còn chưa cởi quần cơ mà!”
Winston vỗ một cái lên đầu Hunt: “Tôi còn chưa “thoát y” sao? Ai bảo với cậu nhảy thoát y là phải cởi hết nào?”
Thế mà cũng hợp lý nhỉ?
“Tôi phải đi đây, cậu không quay lại bữa tiệc với đội đua đi à?” Winston hất cằm.
“Anh phải đi à?”
“Ừ. Đội đua của chúng tôi cũng có hoạt động.”
Nhưng giờ Hunt không đứng dậy nổi! Chỉ cần rời khỏi cái ghế này, cọ vào quần một phát là chắc chắn cậu sẽ không nhịn nổi nữa!
“Còn chưa đi à?”
“Ừm…” Hunt cổ ý xoay ghế ngồi, bước xuống trong tư thế quay lưng lại với Winston. Cẩn thận một chút… đừng có lên… nhất định không được lên… Hunt giữ thần sắc như thường rời khỏi gian phòng của Winston, ai biết được cậu phải nín nhịn khó chịu đến mức nào.
“Tôi vào trước nhé!” Hunt đẩy cửa phòng, còn không kịp đợi xem Winston có phản ứng ra sao đã cấp tốc chen vào trong.
Khi Hunt đã chìm nghỉm trong tiếng nhạc ồn ã và tiếng đồng đội hào hứng, trái tim căng thẳng của cậu mới được thả lỏng, nơi vốn đang phải nhẫn nhịn kia cũng dâng trào. Hunt mặt đỏ bừng xông vào nhà vệ sinh. Vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn thấy McGrady và một vũ công đang hôn nhau trong đó. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà lại trông thấy cảnh kia, tà hỏa trong Hunt bốc lên ngùn ngụt, cậu lập tức rống lên: “Tôi muốn đi vệ sinh!” McGrady sững người đang định nói gì đó, Hunt đã chỉ tay về sau: “Đi vào mấy gian phòng trống phía đối diện kia kìa!”
McGrady đang định nổi khùng, vũ công kia đã kéo gã đi.
Thế mà McGrady lại đi cực kì chậm, Hunt thì đã sắp nổ tung. Khi McGrady vừa bước chân đầu tiên ra khỏi cửa, Hunt đã vội vã đóng sầm cửa lại rồi dựa sát vào đó, ngửa đầu lên cao. Trong đầu cậu ngập tràn hình ảnh của Winston: ánh mắt của Winston, ngón tay của Winston, thậm chí đến cả những lọn tóc hơi hất lên của hắn khi hắn xoay người, đường cong khi vai và lưng của hắn vươn ra, tất cả của hắn đều như khóa kín Hunt vào một không gian chật hẹp, khiến cậu chỉ mong được giải thoát. Cậu nghĩ rằng mình điên mất rồi, dù Winston không đứng trước mặt cậu, vậy mà hắn vẫn nắm được cậu trong lòng bàn tay.
Khó khăn lắm mới giải phóng xong, thế mà chỉ cần nghĩ tới ngón tay của tên kia đang men theo cạp quần bò thôi, Hunt đã mất khống chế. Không biết phải qua bao lâu, Hunt mới mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy bục biểu diễn và cột thép, trong đầu cậu lại ào về hình bóng của Winston. Cứ như bao nhiêu khát vọng trong suốt một năm nay của cậu đã bùng nổ hết trong một ngày.
Khi cậu rời khỏi nhà vệ sinh, người trong cả phòng này đã say ngả nghiêng hết cả. Những người còn tỉnh táo cuối cùng là Thẩm Xuyên, Thẩm Khê và mấy nữ trợ lý không biết uống rượu.
“Ấy, Hunt không sao cơ à?” Hiếm hoi lắm Thẩm Khê mới lộ vẻ mặt kinh ngạc.
“Vì tôi trốn nhanh mà!” Hunt giả vờ cười như không có chuyện gì: “McGrady đâu?”
“Anh ta vừa ra ngoài với một vũ nữ rồi.” Thẩm Khê chỉ ra ngoài cửa.
“Biết xử lý những người này như thế nào đây? Mấy người chúng ta làm sao đưa hết về khách sạn được?” Thẩm Xuyên thở dài.
“Gọi phục vụ đưa về đi.” Hunt nhìn Marcus đang nằm trên sô pha: “Dù sao cũng tính hết cho Marcus.”
Vì thế, Hunt và Thẩm Xuyên đưa tất cả mọi người trong đội đua lên xe, sau đó hai người ngồi sóng vai phía ghế sau, Marcus ngả lên vai Thẩm Xuyên, ghế phó lái dành cho giám đốc truyền thông. Ngoài cửa sổ, những công trình kiến trúc của Abu Dhabi lao qua vùn vụt.
Sáng sớm ở Abu Dhabi yên tĩnh tựa như đã có một sức mạnh nào đó đã khống chế tất thảy dục vọng trời sinh, Hunt cũng vì thế mà nhớ lại gương mặt của người ấy: “Này… Thẩm Xuyên…”
“Ừ?”
“Anh có tin… Winston lúc nào cũng quyến rũ tôi không?” Hunt cảm thấy câu mình vừa nói ra thật là không tưởng, đến chính cậu cũng thấy buồn cười. Thế nhưng lời đã nói ra rồi, sao có thể rút lại được?
“Vann Winston đội Ferrari á?” Lần đầu tiên Thẩm Xuyên tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt cậu.
“Đúng vậy.”
Thẩm Xuyên là người ít giao lưu với Winston, anh ta sẽ có đáp án như thế nào nhỉ?
“Làm gì có chuyện đó? Ai mà chẳng biết Winston là đàn ông Anh Quốc lịch lãm tiêu chuẩn, không phải hắn còn có biệt danh “quý tộc cấm dục” đấy sao? Não cậu có vấn đề gì không thế?” Thẩm Xuyên nghĩ một chút lại bồi thêm: “Người hâm mộ F1 rất mong chờ hai người trở thành đồng đội, rất nhiều người còn muốn cậu gia nhập vào Ferrari cùng sóng vai tác chiến với Winston nữa. Ngài Marcus cũng vì thế mà đau đầu không ít lần.”
“Ha ha ha ha… thật sao? Tôi chỉ đang đùa thôi! Mọi người đều ngưỡng mộ tôi được Winston đối xử quá tốt! Sao anh lại giống Tiểu Khê thế, chẳng phân biệt được khi nào là đùa khi nào là thật.”
Cậu cười ngơ ngẩn ngoài mặt, trong lòng lại thấy trống trải. Thực ra… cậu thật hi vọng Winston chỉ lấy danh nghĩa làm bạn để hấp dẫn cậu thôi. Hi vọng ấy càng khiến Hunt cảm thấy mình tiêu đời rồi.
Suy nghĩ này rốt cục xuất hiện từ khi nào nhỉ? Có lẽ là bởi màn “say rượu tỏ tình” của tên Charles kia đã khiến cậu quá mức kinh ngạc… Không không không, còn sớm hơn thế… bữa sáng hôm đó, khi nhìn thấy Audrey xuất hiện bên cạnh Winston, trong lòng cậu đã không thoải mái… Hoặc vẫn có thể còn sớm hơn, khi hai người tới Sapporo du lịch?
Cứ nghĩ sâu hơn như thế mãi, Hunt bỗng cảm thấy mọi chuyện thật đáng sợ. Bởi Owen đã từng nhắc nhở, nhất định đến một ngày nào đó, Winston sẽ gật đầu.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Winston: Hình như Hunt của tôi đang làm nũng.
Hunt: Làm gì có!
Winston: Vậy sao em không trả lời tin nhắn?
Hunt: Vậy vì sao anh không cởi quần!
Winston: Ồ…
Hunt: Anh làm gì đấy? Anh cởi cái gì! Đừng có đè tôi! Anh biến đi!