Tôi nhớ lại hình ảnh của chính mình trong quá khứ, nhoài người ra bàn ảo não vì không giải được bài tập Vật lý, buồn bực vì đau sau khi vừa bấm lỗ tai, hưng phấn cả ngày khi mua được một bộ quần áo đẹp, kích động không ngừng vì lén lút xỏ thử đôi giày cao gót của mẹ. Tôi khi ấy có thể vô tư cười, vô tư khóc… Rồi tôi nhớ tới anh, nước mắt làm nhòa đi đường nhìn, nhưng tôi không quên được dáng vẻ anh khi ấy, khi anh còn yêu tôi.
Giờ tự học buổi tối, bất cứ thầy cô nào cũng sẽ nói những lời y chang nhau, nhắc nhở học sinh dù mai là ngày nghỉ nhưng vẫn phải học bài, rồi lại nói tới vấn đề thi đại học năm nay, dặn dò học sinh nên mua báo sáng để theo dõi thông tin về đề thi và đáp án. Tuy nhiên, mấy chuyện này nghe có vẻ quá xa vời đối với học sinh, bọn họ đều dùng ngày nghỉ vào những việc khác.
Vương Y Bối có một chiếc gương cầm tay, lúc này cô đang cầm nó điều chỉnh góc độ để nhìn thấy Trần Tử Hàn ngồi ở dãy bàn cuối cùng bên cạnh sọt rác. Cô hài lòng nghĩ mình rất thông minh, ngay cả cách này cũng có thể nghĩ ra.
Thấy Vương Y Bối cứ ngồi tủm tỉm cười gian, Lương Nguyệt hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”.
“Có gì đâu!”
Từ vị trí của Lương Nguyệt không thể thấy được Trần Tử Hàn nên không phát hiện ra bí mật của cô.
Tới tiết học cuối, Trần Tử Hàn đi tới trước mặt Vương Y Bối, hạ tay gõ hai tiếng xuống bàn cô. Thực ra là cô đã biết anh đi tới chỗ mình rồi, nhưng cố ý làm bộ như không thấy. Các bạn trong lớp từ lâu đã quen với việc Trần Tử Hàn kèm cô học Vật lý nên cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Trần Tử Hàn đem nội dung chính của bài học mấy hôm cô nghỉ phép tới bảo cô xem lại. Tuy nhiên lần này có hơi khác mọi khi, ví dụ như, hiện tại anh đang ngồi ngay đằng trước cô, chứ không quay về chỗ của mình như trước nữa. Vương Y Bối chợt cảm thấy nhìn lưng của anh còn thú vị hơn cả nhìn sách.
Một lát sau, Trần Tử Hàn quay đầu lại, nói: “Xem sách đi!” Vương Y Bối cười: “Cậu có mắt đằng sau gáy đấy à? Sao biết tớ không đọc sách?”.
Lương Nguyệt ngồi bên cạnh lên tiếng bán đứng bạn bè: “Tớ làm nhân chứng, vừa rồi đúng là cậu ấy không đọc sách”.
“Lương Nguyệt!” Vương Y Bối trừng mắt lườm Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt chẳng hề sợ hãi: “Lớp trưởng, cậu quay lại mà xem Y Bối viết cái gì lên bàn này, hay lắm ấy!”.
“Không cho xem, không cho xem!” Vương Y Bối lập tức lấy tay che lại.
Hôm nay vừa mới tới lớp, tâm trạng cô vô cùng tốt nên đã viết lên bàn mấy chữ: Chưa tới Hoàng Hà chưa cam lòng, không được điểm tốt lòng không yên.
Trần Tử Hàn tủm tỉm: “Phá hoại tài sản công, nên phạt bao nhiêu tiền nhỉ?”.
“Đáng ghét!” Vương Y Bối cố ý giơ cuốn sách Vật lý lên, không để cho Trần Tử Hàn nhìn thấy mặt mình.
Trần Tử Hàn chỉ cười, quay người lại tiếp tục làm bài.
Vương Y Bối dùng băng dính dán giấy lên che kín mấy chữ trên bàn lại, thật sự là ngượng chết đi được, thế nên cô quyết tâm không làm mấy chuyện ấu trĩ nông nổi ấy nữa.
Sau đó, cô tiếp tục đọc bài, càng xem càng thấy đau đầu, chỉ muốn ném quyển Vật lý ra thật xa, cả đời không muốn gặp lại nó nữa.
Trần Tử Hàn bình thường luôn là người cuối cùng rời khỏi lớp học rồi khóa cửa, nhưng hôm nay Vương Y Bối ngồi đằng sau liên tục dùng chân đá lên ghế Trần Tử Hàn phía trước. Vừa hết giờ, Trần Tử Hàn liền liếc nhìn cô đầy bí hiểm, sau đó đứng dậy về chỗ ngồi, thu dọn sách vở rồi vác cặp sách ra khỏi lớp.
Vương Y Bối nán lại trong lớp mấy phút, Lương Nguyệt kéo tay cô: “Còn không về sao?”.
“Cậu về trước đi, tớ còn có việc.”
“Cậu thật sự đã quyết tâm nỗ lực học rồi đấy à?” Lương Nguyệt vừa thu dọn sách vở, vừa nhìn cô với vẻ mặt khó tin.
Vương Y Bối chỉ cười trừ. Đây là niềm vui bí mật cô muốn giấu tận đáy lòng, không muốn chia sẻ mà chỉ muốn một mình hưởng thụ.
Trần Tử Hàn đứng ngoài cổng dãy phòng học, vừa nhìn thấy Vương Y Bối trong tầm mắt, anh liền quay người đi thẳng. Cô cũng đi theo sau anh nhưng giữ một khoảng cách nhất định, mãi cho tới khi đến vườn cây nhỏ, cô mới tiến lên đi song song bên cạnh anh: “Dám phớt lờ tớ, giả vờ cũng quá đáng lắm nha!”.
Trần Tử Hàn lắc đầu cười: “Tớ dám sao? Chỉ là tớ biết rõ nhất định không thể ngồi cạnh cậu học bài được thôi.”
“Ghét tớ?” Vương Y Bối hờn dỗi.
Trần Tử Hàn lấy một quyển sách trong cặp ra, đặt trên mặt đất, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Sao có thể chứ? Xưa nay mắt nhìn của tớ đều không được tốt lắm”.
Còn đả kích trá hình cô, nhưng mà cô không hề tức giận: “Tưởng sách là bảo bối của cậu?”.
“Bảo bối là kiến thức, chứ không phải bản thân quyển sách.”
“Trời, nếu mấy lời này không phải là chính miệng cậu nói ra thì nhất định tớ sẽ cười chết mất.”
“Có gì mà cười?”
“Chỉ thấy buồn cười thôi.”
Vương Y Bối nhìn một đôi khác trong vườn cây đang trình diễn tiết mục hôn môi, chàng trai ôm chặt lấy cô gái, hôn say đắm.
Y Bối kéo áo Trần Tử Hàn: “Cậu nhìn xem!”.
“Có gì hay mà xem. Nhìn trộm là hành vi vô văn hóa.”
“Không phải, ý tớ là hình như hai người họ rất có kinh nghiệm.”
Sắc trời tối sẫm che giấu mang tai đỏ bừng của Trần Tử Hàn: “Cậu mong muốn tớ có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm?”.
Vương Y Bối vô tư nói: “Tớ muốn cậu chỉ có kinh nghiệm với một mình tớ thôi”.
Trần Tử Hàn kéo cô vào trong lòng, nụ cười thấp thoáng trên gương mặt anh.
Bầu trờ đêm thật đẹp, ngàn vạn vì sao lấp lánh giữa khoảng không mênh mông. Hóa ra, tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng đều thấy đẹp. Y Bối xiết chặt tay Trần Tử Hàn: “Sau ngày mai trời sẽ mưa đấy”.
“Dự báo thời tiết nói mà.”
“Cậu biết?”
“Hằng năm vào kỳ thi đại học, trời đều có mưa, tớ nghiên cứu kỹ rồi.”
“Cậu có thể nghiên cứu cái gì có giá trị một chút được không?”
“Cậu!!!”
Kỳ nghỉ kéo dài ba ngày này là lần duy nhất Vương Y Bối cảm thấy thời gian trôi thật chậm. Ngồi trên ô tô, cô không ngừng nhắn tin cho Trần Tử Hàn, thông báo mình đi tới chỗ nào, nhìn thấy cái gì. Chẳng hạn như trên xe có một đứa trẻ rất đáng yêu, hay có một đám bạn nam rất đẹp trai cười với cô. Nhưng kết quả, Trần Tử Hàn chốt lại một câu rằng, anh rất lạc quan về cô, căn bản là ngoại hình của cô rất bình thường.
Suốt một giờ đồng hồ trên ô tô, Vương Y Bối liên tục nhắn tin qua lại với Trần Tử Hàn, đến nỗi khi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, ánh mặt trời gay gắt cũng không khiến cô thấy bực bội.
Sau khi chuyến xe, cô ngồi chuyến xe cuối cùng về quê, tâm trạng rất vui vẻ.
Từ đường quốc lộ tới nhà cô phải qua một khu nghĩa trang, trong đó có phần mộ của ông nội.
Vương Y Bối đi đến đó, ngồi xuống trước mộ ông. Pháo giấy vương vãi trên cỏ, nhìn không đến nỗi quá hiu quạnh.
Cô không hề sợ hãi, đưa tay lên chạm vào những tảng đá chất đống kia, lòng nặng trĩu, nhưng cũng có phần nào thư thái,
“Ông nội, ông sẽ thích cậu ấy, phải không?”
Cô mỉm cười. Người ta nói, có những người sau khi qua đời sẽ lên thiên đường, ông nội nhất định đang ở đó.
Nếu như mỗi người đều phải trải qua quá trình sinh tử, thì việc tử kia chẳng đáng để chúng ta phải bi thương, đừng nên quá khổ đau. Giờ phút này cô cảm thấy vui mừng vì ông nội ra đi không hề đau đớn, mà rất thanh thản nhẹ nhàng, ngoại trừ khiến mọi người trong nhà hụt hẫng thì cũng không có gì thiếu sót.
Bố mẹ cô đi làm ở bên ngoài dài ngày, ở nhà giờ chỉ có mình bà nội. Vương Y Bối về tới nhà liền giúp bà nấu cơm, cô không thích giặt quần áo, cũng may mà ở nhà có máy giặt. Bà nội bình thường không có việc gì làm thường hay lôi quần áo và mấy thứ đồ linh tinh ra giặt.
Cuộc sống vẫn luôn bình dị như vậy, chỉ có tâm tư con người là bất thường. Khi người ta vui vẻ, niềm vui ấy cũng sẽ lan tỏa sang mọi thứ xung quanh, khiến cho thế giới này tràn ngập hạnh phúc và đầy hy vọng.
Gia đình Trần Tử Hàn ở khu nội thành mở rộng, từ trường về nhà chỉ cần ra bến xe buýt đợi rồi ngồi xe mười phút là tới nơi.
Nhưng mà lần này không giống mọi khi, Tôn Thục Mẫn đích thân tới đón Trần Tử Hàn. Bà nhìn con trai bằng ánh mắt kỳ lạ: “Nhìn di động suốt làm gì thế?”.
Trần Tử Hàn đặt điện thoại xuống: “Con nhìn xem có tin nhắn không”.
“Có tin nhắn thì có chuông báo cơ mà.”
“Con sợ không nghe thấy.”
Tôn Thục Mẫn nhìn con trai: “Dạo này học hành thế nào?”
“Vẫn tốt, sao ạ?”
“Học cấp ba rồi còn làm lớp trưởng, có sợ ảnh hưởng tới việc học không?”
“Mẹ, kết quả học tập và mấy chuyện này không liên quan gì hết.”
“Ừ, là mẹ lo mấy chuyện ở lớp chiếm nhiều thời gian học của con thôi.”
“Không có chuyện đó đâu mẹ.”
Tôn Thục Mẫn gật đầu: “Vậy nghỉ sớm đi!”.
Trần Tử Hàn “vâng” một tiếng, nghe thấy tiếng đóng cửa, anh mới cầm di động lên xem. Tin nhắn trên QQ đã truyền đến: “Sao không nói gì thế? Đáng ghét! Còn không mau trả lời thì tớ sẽ mặc kệ cậu luôn đấy”.
Trần Tử Hàn mỉm cười, nhanh chóng bấm điện thoại gửi tin nhắn cho cô.
Cứ như vậy, câu qua câu lại, chuyện trên trời dưới bể gì hai người cũng nói, tán gẫu đến tận lúc ngủ quên.
Tài khoản QQ là do Vương Y Bối cho Trần Tử Hàn. Trước đây, anh không chơi mấy thứ này, thậm chí còn cho rằng máy tính cũng không có gì hấp dẫn. Ở lớp, anh là một trong số ít người không ham mê mấy cái trò ấu trĩ ấy. Thế nhưng hiện giờ Trần Tử Hàn lại thấy chúng cũng không đến nỗi tệ, ít nhất cũng có thể thông qua đó mà cảm nhận được buồn vui của đối phương.
Có điều, ngày hôm sau Trần Tử Hàn quyết định uốn nắn lại phương thức liên lạc này, dứt khoát không chat quá mười hai giờ đêm. Anh không muốn vì sự tồn tại của cô mà làm rối loạn hoàn toàn với cuộc sống của mình.
Sau khi dỗ Vương Y Bối đi ngủ, Trần Tử Hàn liền nhận được một tin nhắn: “Cậu và cậu ấy thật sự đang hẹn hò?”.
Trần Tử Hàn cau mày lướt qua tên người gửi, trả lời một chữ: “Ừ”.
Học sinh cấp ba có một câu nói nổi tiếng: Đại khảo đại hỏa sái, tiểu khảo tiểu hảo sái, bất khảo bất hảo sái[1]. Quan điểm đó hoàn toàn đúng trong đợt thi đại học năm nay, mặc dù đây mới chỉ là kỳ thi của khóa trên. Trong lớp Vương Y Bối, phải có tới hơn nửa không làm bài tập về nhà, học sinh tới lớp không phải là những người thật sự chăm chỉ học hành, mà là đến lớp sớm để tranh thủ làm bài tập hoặc chép của nhau.
[1] Kỳ thi càng quan trọng chơi càng vui, kỳ thi nhỏ chơi ít vui hơn, không thi chơi không vui.
Vương Y Bối không ngoại lệ, chẳng biết là mải chơi gì mà bài tập cũng để lại mang lên lớp mới làm.
Là nạn nhân bị Y Bối năm lần bảy lượt nhắc nhở phải đi học sớm nên hôm nay quả nhiên Trần Tử Hàn tới rất sớm. Thế nhưng dù có quấn lấy Trần Tử Hàn thế nào cũng không thuyết phục được anh đưa vở bài tập cho cô chép, trong khi với những bạn học khác anh lại rất vô tư, hoàn toàn không có ý kiến.
Vương Y Bối sau khi kháng nghị vô hiệu, đành phải cắm cúi tự làm bài của mình.
“Trời ạ, thật là rắc rối! Không làm nữa.” Vương Y Bối tức giận vo tròn tờ đề bài ném xuống đất.
Trần Tử Hàn cau mày, khẽ gõ tay vào đầu cô: “Nhặt lên!”.
Vương Y Bối bất động.
“Nhặt lên!”
Mặc dù rất không cam tâm nhưng cuối cùng Y Bối vẫn phải nhặt tờ giấy lên, vuốt phẳng phiu.
Hai người không hề phát hiện ra, lúc này cả lớp đang kinh ngạc nhìn mình. Hành động tuy rằng không thân mật nhưng lại có chút mờ ám đã hoàn toàn chứng minh rõ quan hệ giữa họ “trong sáng” đến cỡ nào.
Ánh mắt của bạn học chuyển từ ngạc nhiên sang “đương nhiên”, những điều này cả Trần Tử Hàn và Vương Y Bối đều không hề biết.
Ở độ tuổi này, nếu như trong lớp có bạn học yêu nhau thì những người còn lại sẽ đứng xem với tư cách mua vui, tuyệt đối không nhiều chuyện mà đi kể với giáo viên, thậm chí còn sẵn lòng giấu giếm hộ. Tuy nhiên trong lòng mỗi người đều ôm những suy nghĩ riêng, nhất là các bạn nữ, sau khi biết chuyện Trần Tử Hàn và Vương Y Bối hẹn hò, hầu như ai cũng cảm thấy hết sức khó tin.
Lúc đầu thì chẳng ai quan tâm, dần dần mới có người để ý tới nhất cử nhất động của hai người họ, cuối cùng cũng phát hiện ra “manh mối” chứng minh phán đoán của mọi người là sự thật.
Ví dụ như, có người nhìn thấy họ ngồi trong vườn cây.
Ví dụ như, có người nhìn thấy họ nắm tay nhau.
Trần Tử Hàn lúc giảng bài cho Vương Y Bối, biểu hiện rất thản nhiên, rất vô tư, khiến người khác nhìn vào chẳng thể phát hiện ra điều gì.
Những người ở độ tuổi này thường rất nhạy cảm, hơn nữa còn hay tỏ ra “hiểu chuyện”, vì thế chỉ cần biết Trần Tử Hàn và Vương Y Bối thật sự đang hẹn hò thì tuyệt đối sẽ không có ai đến hỏi bài Trần Tử Hàn, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy thế giới riêng của họ.
Người đầu tiên tỏ ra bất mãn là Lương Nguyệt vì Y Bối dám chơi trò ái tình bí mật ngay trước mắt mình. Có điều, Vương Y Bối cũng sớm nghĩ cách an ủi Lương Nguyệt rồi, chỉ cần mời cô ấy đi uống nước một ly Black Forest Vanilla, lập tức làm tiêu tan hơn nửa cơn tức giận của cô ấy.
Hai người ngồi trên ghế trong quán trà sữa, Lương Nguyệt tò mò hỏi: “Cậu và lớp trưởng “thông đồng” với nhau từ bao giờ thế hả? Thật là không thể tin được”.
“Thế mới là tớ chứ! Tớ không đi con đường bình thường, nhất định phải để các cậu giật mình.”
Lương Nguyệt khinh bỉ: “Lớp trưởng của chúng ta thật sự đáng thương!”.
“Này, này, này sao có thể nói thế được chứ?”
Lương Nguyệt thành thật nói: “Quả thực tớ không ngờ được Trần Tử Hàn cũng yêu sớm, hơn nữa, đối tượng lại là cậu. Thật là vượt quá sức tưởng tượng luôn! Chắc chắn trong lớp cũng có rất nhiều người chung ý nghĩ với tớ. Hơn nữa, tớ rất tò mò cậu và lớp trưởng làm thế nào mà lại… rốt cuộc thì ai là người chủ động?”.
Vương Y Bối nhìn chính mình trong tấm gương lớn dán trên tường, hút một ngụm trà sữa: “Chúng mình “lưỡng tình tương duyệt”!”.
“Cậu che giấu kỹ thật đấy! Ngay cả tớ đây mà cũng không phát hiện ra được. Nhưng chủ yếu vẫn là không thể tưởng tượng được đối tượng lại là Trần Tử Hàn.”
Vương Y Bối mỉm cười ngọt ngào trong gương, nụ cười mang theo phần nào tự mãn.
Lương Nguyệt lắc đầu, quả nhiên là con gái khi yêu luôn ở trong trạng thái ngốc nghếch.
Điều khiến Lương Nguyệt ngạc nhiên nhất là khi hai cô đang ở đây uống trà sữa thì Trần Tử Hàn thình lình xuất hiện, trả tiền trà sữa xong sau đó mới nói: “Khuya rồi, nên về ký túc đi ngủ thôi”.
Trần Tử Hàn lấy di động ra chìa trước mặt cô: “Tiểu thư, mở to hai mắt ra nhìn xem mấy giờ rồi?”.
Vương Y Bối bĩu môi, không nói lời nào nữa, trong tay vẫn còn cầm ly trà sữa mới uống một nửa. Cô đang chuẩn bị tụt xuống khỏi ghế xoay thì Trần Tử Hàn lập tức ôm lấy cô, đỡ cô xuống. Vương Y Bối không có biểu cảm gì đặc biệt, Trần Tử Hàn cũng rất thản nhiên. Chỉ có Lương Nguyệt là tỏ ra “nhìn thế là đủ rồi”, trong lòng cô còn thầm nghĩ, Vương Y Bối từ bao giờ lại yếu đuối như vậy chứ, cái ghế thấp như thế mà cũng cần có người bế xuống.
Nhưng mà dù sao cô cũng phải thừa nhận, hai người này ở bên nhau quả đúng là đẹp đôi, không chê vào đâu được, nhìn thế nào cũng rất hài lòng.
Trần Tử Hàn chạm vào ly trà sữa trong tay Vương Y Bối: “Lạnh à?”.
“Bình thường.”
“Đừng uống mấy thứ này nhiều quá, có uống thì cũng nên uống ấm.”
“Biết rồi!” Vương Y Bối tỏ ra rất biết nghe lời, sau đó lại đưa nửa cốc trà sữa còn lại cho Trần Tư Hàn: “Tớ không uống hết, cậu uống đi!”.
Trần Tử Hàn cau mày, nhìn cốc trà sữa một lúc mới đưa lên miệng, bộ dạng “thấy chết mà không sợ”. Anh không uống từng ngụm từng ngụm, mà một hơi hết sạch, mùi vị thế nào cũng không kịp thưởng thức, chỉ cho rằng làm thế sẽ giảm tối đa sự giày vò.
Lương Nguyệt thấy vậy, tự đáy lòng cảm thấy Vương Y Bối thật sự rất hạnh phúc, cô vốn tưởng Trần Tử Hàn sẽ tức giận, thẳng tay ném cốc trà sữa đi.
Trần Tử Hàn vứt cái cốc không vào thùng rác, rồi quay lại đi bên cạnh Vương Y Bối. Lương Nguyệt rất tự giác mà đi về phía sau, không quấy nhiễu đôi tình nhân kia.
Đưa hai người về ký túc xong, Trần Tử Hàn mới về phòng mình.
Trần Tử Hàn vừa đi, Lương Nguyệt lập tức kéo Vương Y Bối: “Lớp trưởng đại nhân ở trước mặt cậu hoàn toàn khác với lúc trên lớp”.
“Ở trước mắt tớ là Trần Tử Hàn, ở lớp học cũng vẫn là Trần Tử Hàn, có gì mà khác?” Vương Y Bối rõ ràng không hiểu Lương Nguyệt đang nói gì.
Lương Nguyệt cũng không thể nào giải thích rõ được, chỉ cảm thấy lúc ở trên lớp, Trần Tử Hàn có vẻ uy nghiêm của một lớp trưởng, khiến người ta vừa nhìn đã nể phục. Còn ở bên cạnh Vương Y Bối, Trần Tử Hàn lại là một người con trai rất bình thường, dịu dàng săn sóc, yêu chiều bạn gái.
“Vương Y Bối, cậu phải quý trọng lớp trưởng vĩ đại của chúng ta nghe chưa, cậu ấy đã dám chấp nhận cậu.”
Y Bối lườm Lương Nguyệt: “Tớ tốt như vậy, lẽ ra phải là cậu ấy quý trọng tớ chứ!”.
Lương Nguyệt lắc đầu, thật sự không hiểu nổi Trần Tử Hàn làm sao lại có thể chịu đựng được Y Bối. Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng, Trần Tử Hàn hẳn là thích những cô gái học giỏi, xinh đẹp, tính tình dễ chịu, kiểu con gái dịu dàng hiền thục mà đa số con trai đều yêu thích. Nhưng mà, Vương Y Bối rõ ràng còn kém rất xa! Xem ra, Trần Tử Hàn này khẩu vị cũng không giống người thường.
Vừa mới vào trong phòng, Vương Y Bối đã nhận được điện thoại của Trần Tử Hàn: “Về phòng chưa?”.
“Ý cậu là gì? Cứ làm như tớ còn chạy lung tung ngoài đường ấy.”
Trần Tử Hàn đứng ngoài ban công, khẽ cười: “Chẳng lẽ cậu không có suy nghĩ như vậy?”.
“Có, có, có! Nhưng dù có cũng bị cậu bóp chết từ trong trứng nước rồi.”
“Cho nên hãy tự giác một chút!”
“Tớ là đứa trẻ ngoan, rất tự giác!”
“Cậu nói câu đấy mà không thấy ngượng miệng à?”
“Những đứa trẻ nói thật đều không ngượng miệng.”
“Da mặt cậu càng ngày càng dày.”
“Đâu có…”
Hai người trò chuyện rất lâu, đến lúc đèn ký túc đã tắt Trần Tử Hàn mới dặn dò cô đi ngủ.
Lúc anh quay vào phòng, bạn học cùng phòng liên trêu chọc: “Lớp trưởng mà cũng buôn chuyện điện thoại cơ đấy, cậu gia nhập vào đội ngũ kiếm tiền cho công ty viễn thông rồi à?”.
“Không biết là ai có mị lực như vậy, có thể khiến cho lớp trưởng của chúng ta cầm di động không muốn buông.”
Trần Tử Hàn nhìn bọn họ, sắc mặt không hề biến đổi: “Ngủ sớm đi, mai tớ không gọi dậy đâu, đi học muộn thì nộp tiền phạt”.
Mọi người: “…”.
Vương Y Bối là một người khá nhạy cảm. Ví dụ như có một buổi sáng đọc báo vô tình thấy thông tin về nữ diễn viên Đài Loan mà cô thích đang đóng một bộ phim thần tượng phát trên kênh CTV[2], cô liền tâm tâm niệm niệm nghĩ về bộ phim đó.
[2] CTV: Đài Trung thị, kênh truyền hình lớn nhất Đài Loan.
Do dự một hồi, Vương Y Bối kéo tay Lương Nguyệt dò hỏi: “Hôm nay tụi mình bùng tiết tự học cuối đi ra quán net xem phim đi!”.
“Tiểu thư, tớ xin cậu, sắp thi cuối kỳ rồi đấy!”
“Thì thế mới cần học và nghỉ kết hợp! Không thể lúc nào cũng ngồi ôm sách được.”
Lương Nguyệt thở dài: “Hôm nay là ca trực của cô chủ nhiệm đấy, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”.
“Cô Tưởng bình thường chỉ tới nhìn qua rồi đi ngay.”
Lương Nguyệt liếc mắt xuống chỗ Trần Tử Hàn, cười mờ ám: “Nhưng cậu còn phải qua cửa “người đàn ông của cậu” nữa đấy! Giờ tự học là do cậu ấy quản lý, cậu tìm cậu ấy nịnh nọt đi đã!”.
Vương Y Bối nhìn về phía Trần Tử Hàn, trong đầu có thể tưởng tượng ra sự cự tuyệt của anh.
Tới tiết cuối, cô Tưởng đến kiểm tra một lần rồi đi, Vương Y Bối vê tròn một tờ giấy ném về phía Trần Tử Hàn đang ngồi trên bục giảng. Trần Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dò hỏi “lại gì nữa thế?”.
Vương Y Bối cũng nhíu mày nhìn anh.
Trần Tử Hàn đảo mắt nhìn cả lớp một lượt rồi mới đi tới bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”.
“Tớ đau bụng.”
“Rồi sao?”
Vương Y Bối chỉ về phía WC, Trần Tử Hàn thở dài, gật đầu để cô ra ngoài.
Anh đứng tại chỗ mấy giây, lập tức cảm thấy có gì đó không bình thường nên đuổi theo cô. Vừa nhìn thấy Y Bối đi xuống cầu thang, Trần Tử Hàn chạy tới cản cô lại: “Tớ không nhớ có WC ở đằng này”.
“Tớ thích WC tầng dưới, không được à?”
“Vương Y Bối!”
Cô đành đầu hàng: “Tớ muốn đi xem X, bộ phim đó có diễn viên mà tớ thích nhất. Tớ rất muốn xem xem có hay như báo chí ca ngợi không”.
Trần Tử Hàn hoàn toàn bất lực: “Không được đi!”.
“Cậu coi thường nhân quyền của tớ!”
“Vẫn còn tốt hơn cậu coi thường tớ!”
Vương Y Bối túm lấy tay áo Trần Tử Hàn lắc lắc: “Nhưng mà tớ rất rất rất muốn xem! Không được xem tớ sẽ ăn không ngon ngủ không yên, làm gì cũng không thoải mái”.
Cô kiễng ngón chân lên định hôn anh, nhưng lại bị anh đẩy ra: “Đang ở cầu thang”.
“Cậu cam lòng nhìn tớ muốn làm mà không được ư?”
“Bản lĩnh nói nhăng nói cuội của cậu càng ngày càng lợi hại!”
“Cảm ơn lời khen!”
Trần Tử Hàn cốc đầu cô: “Còn ở đấy mà tự sướng, cậu định một mình tới quán net giờ này hả?”.
Vương Y Bối kéo tay anh: “Tớ biết thừa, cậu muốn đi cùng tớ phải không?”.
Trần Tử Hàn dở khóc dở cười, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, anh không nỡ nói từ “không”. Cuối cùng, Trần Tử Hàn bất đắc dĩ gọi điện cho một người bạn học nhờ quản lý lớp thay mình.
Vương Y Bối kéo Trần Tử Hàn chạy ra khỏi trường học, nhưng hai người quá xui xẻo, ngoài cổng trường có mấy giáo viên đang đứng nói chuyện. Trần Tử Hàn vội lôi cô đi lối khác để tránh thầy cô, chẳng khác gì kẻ trộm.
Trần Tử Hàn hoàn toàn không có hứng thú với máy tính, anh đảo ánh mắt một lượt qua những tên con trai lêu lổng đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, chợt cảm thấy mình theo Y Bối tới đây thật sự là một quyết định sai lầm. Hai người chỉ mở một máy, Trần Tử Hàn ngồi trên ghế mềm, một tay ôm lấy cô, một tay chống cằm xem, Vương Y Bối rất thản nhiên ngồi trên đùi anh.
Thực ra, học sinh trốn học ra đây tương đối nhiều, thậm chí còn có cả những người từng học chung với Trần Tử Hàn năm lớp mười. Thấy Trần Từ Hàn xuất hiện ở đây, họ đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, có người đi tới bắt chuyện với anh, còn liếc nhìn Vương Y Bối.
Trần Tử Hàn vẫn thản nhiên, ánh mắt dán lên màn hình vi tính, nhưng không tìm thấy bất cứ điểm nào hấp dẫn trong bộ phim.
Vương Y Bối lại có vẻ rất tò mò: “Bạn học cũ của cậu sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt ấy?”.
“Ồ. Tinh mắt thật đấy!” Vương Y Bối mỉm cười nhìn anh: “Bạn học của cậu có khác, rất có mắt nhìn người”.
Trần Tử Hàn không phản ứng.
Ngồi xem được một tiếng đồng hồ, Vương Y Bối thất vọng nói: “Nam chính chẳng đẹp trai gì cả khiến bộ phim mất cả sức hút”.
Trần Tử Hàn vẫn không phản ứng.
“Biết thế không đi xem nữa, thất vọng quá đi mất! Chưa xem còn có thể ôm hy vọng!” Y Bối khẽ lay tay Trần Tử Hàn: “Cậu nói xem đúng không?”.
“Cậu nói gì cũng đều đúng!”
“Thế sao cậu không ngăn cản tớ đi xem?”
Trần Tử Hàn gạt tay cô ra, bỏ cô lại đằng sau mà đi trước.
Vương Y Bối đứng tại chỗ giậm chân, sau đó lại vội vàng đuổi theo, kéo tay anh: “Cậu giận rồi à?”.
Trần Tử Hàn không đáp.
“Sao không nói gì thế?”
Vẫn lặng im.
Vương Y Bối nản chí: “Cậu sao thế hả?”.
Trần Tử Hàn chợt cầm lấy tay cô: “Sau này không được tới quán net nữa, biết chưa?”.
“Được rồi, tớ biết rồi!”
Trần Tử Hàn cũng chỉ tức giận một chút, nhưng chủ yếu cảm thấy mình không nên cái gì cũng chiều theo ý cô như thế, đáng lẽ ra phải giúp cô trở nên tốt hơn chứ không phải thông đồng với cô bất chấp kỷ luật. Ý nghĩ ấy lởn vởn trong đầu một lúc lập tức bị anh xóa bỏ. Cuộc sống cứ đi theo một khuôn mẫu sáo rỗng thì thật là nhàm chán. Hơn nữa, Y Bối hấp dẫn anh chẳng phải là vì cô đặc biệt hơn những người khác đấy sao? Chút khuyết điểm nhỏ này của cô trong mắt anh nào có hề gì, thậm chí anh còn cảm thấy như vậy càng đáng yêu.
Anh thích dáng vẻ làm nũng của cô, thích vẻ mặt chờ mong khi cô lôi khéo cánh tay anh, ánh mắt cô ấy có sức quyến rũ vô cùng lớn đối với anh.
Vương Y Bối thật ra không quá ham thích internet, cô chỉ cảm thấy ngày nào cũng lên lớp học như vậy quá tẻ nhạt, muốn đổi một phương thức học tập khác mà thôi. Có điều sau hôm ấy, cô quả nhiên nghe lời Trần Tử Hàn, không tới quán net nữa.
Hai người vẫn thường xuyên gặp gỡ, cùng nhau tới lớp cùng nhau tranh luận, thời gian ngoài giờ học hầu như đều ở bên nhau.
Trần Tử Hàn cũng thể hiện là một người bạn trai tốt đạt tiêu chuẩn, sau khi phát hiện cô không thích đồ ăn trong trường, anh luôn ra ngoài trường học mua bữa sáng cho cô, khiến các bạn nữ khác vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị. Trong đó có Hướng Thần.
Chứng kiến những việc mà Trần Tử Hàn làm cho Vương Y Bối, Hướng Thần cảm thấy rất khó chịu. Lần đầu tiên cô cảm thấy lòng đối kị của mình càng lúc càng căng phồng lên, những suy nghĩ ghê tởm đến mức chính cô cũng cảm thấy chán ghét bản thân mình. Thậm chí giờ phút này, cô thật sự muốn có thứ gì đó có thể chia rẽ hai người. Ví dụ như cô Tưởng phát hiện ra rồi ngăn cản, ví dụ như bố mẹ Trần Tử Hàn biết chuyện rồi tới tận trường làm ầm lên, khiến đoạn tình cảm của hai người họ không bệnh mà chết.
Hướng Thần còn ti tiện tới mức đã muốn viết một bức thư nặc danh gửi cho cô Tưởng để vạch trần sự việc, nhưng ý nghĩ bỉ ổi ấy khiến chính cô cũng phải giật mình hoảng sợ. Cô không ngờ mình lại là một người như thế, một người xấu xa, hèn mọn đến vậy. Cuối cùng, cô chẳng làm gì hết, chỉ tự nhủ trong lòng rằng: Để rồi xem, hai người đi được bao xa?
Đến kỳ thi cuối kỳ, bàn ghế trong các phòng học được kê đặt sẵn sàng, mỗi phòng có ba mươi chỗ ngồi, vì thế học sinh ngoại trú phải về nhà tự ôn tập, chỉ còn học sinh trong ký túc mỗi tối vẫn lên lớp học.
Giờ tự học buổi tối mọi người ngồi chỗ nào cũng được, Trần Tử Hàn kê thêm một chiếc ghế bên cạnh Vương Y Bối, cầm mấy tờ bài tập Vật lý đánh dấu những vấn đề quan trong cho cô. Vương Y Bối lần này không hề làm gì quá trớn, rất nghiêm túc nghe giảng. Trần Tử Hàn sau khi đã hiểu rõ tính tình con người cô, không ôm hy vọng ngay lập tức biến cô thành một thiên tài, cô không thông minh đến mức ấy, anh cũng biết mình không có năng lực cao đến vậy. Anh chỉ giảng cho cô một vài thứ đơn giản, cố gắng giúp cô ăn điểm ở những câu dễ. Hơn nữa, Vương Y Bối là người rất thiếu kiên nhẫn, câu nào quá khó cô nhất định sẽ cảm thấy rắc rối mà từ bỏ.
Trần Tử Hàn không chỉ bổ túc môn Vật lý cho cô, mà còn hướng dẫn cô giải một vài dạng Toán thường gặp. Bộ dạng anh lúc giảng bài thật sự rất nghiêm túc. Nhìn bờ môi không ngừng mấp máy của anh, Vương Y Bối cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa cảm động. Thỉnh thoảng cô sẽ cầm cốc của mình đi lấy nước cho anh uống, vì cô rất hiếm khi uống nước lọc. Mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt anh khiến cô cảm thấy rất yên lòng.
Vị trí của Trần Tử Hàn trong suốt kỳ thi không hề thay đổi, đều là ở bàn đầu tiên của phòng số 1. Lần thi này Vương Y Bối ngồi gần Trần Tử Hàn nhất, vì cô ngồi ở bàn cuối cùng của phòng thi số 2.
Vương Y Bối cảm thấy rất yên tâm về môn Ngữ văn, nhưng lại khá lo lắng về môn Toán, lực học Toán của cô chỉ xếp vào mức trên trung bình. Cô cũng giống như khá nhiều bạn nữ khác, trong hai câu hỏi lớn của đề thi chỉ làm được câu thứ nhất. Kể cả nữ sinh xuất sắc nhất cũng không thể vượt qua được nhiều nam sinh như vậy.
Sau khi kết thúc buổi thi môn Văn, Vương Y Bối ăn cơm xong liền đi tới phòng tự học, nhưng Trần Tử Hàn chỉ giảng hai vấn đề điển hình rồi bảo cô nằm ngủ một lúc, như vậy mới có sức mà tiếp tục thi.
Buổi tự học cuối cùng, Trần Tử Hàn nhắc đi nhắc lại những nội dung trọng điểm của môn Vật lý khiến Vương Y Bối cảm thấy mình như bị tẩu hỏa nhập ma, đêm năm ngủ mơ thấy buổi thi Vật lý, hình như không phải cô đi thi mà là sắp ra chiến trường đánh trận.
Kỳ thi nhanh chóng kết thúc, giáo viên lên lớp giao bài tập cho học sinh ôn tập ở nhà, sau đó chính thức bắt đầu kỳ nghỉ. Học sinh nội trú lục đục thu dọn đồ đạc về nhà. Nhà Trần Tử Hàn khá gần nên không có gì đáng lo, anh đứng dưới sân ký túc nữ, chờ Y Bối mang hành lý xuống, sau đó sẽ đưa cô ra bến xe.
Lương Nguyệt giúp Y Bối xách đồ xuống, thấy Trần Tử Hàn ngoan ngoãn đứng đợi sẵn bên ngoài, liền than thở: “Rốt cuộc cũng biết có người yêu có lợi thế nào rồi!”.
“Đương nhiên.” Vương Y Bối cười như đúng rồi.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, Trần Tử Hàn cũng bất giác mỉm cười theo.
Hướng Thần đứng ngay gần đấy, ánh mắt chằm chằm quan sát hai người họ, sau đó đi lướt qua họ. Khoảnh khắc ấy cô chợt nảy ra suy nghĩ, có khi nào Trần Tử Hàn cũng đang liếc nhìn mình hay không. Nhưng khi quay đầu lại, cô hoàn toàn thất vọng, vì Trần Tử Hàn đang âu yếm nhìn Vương Y Bối, đỡ lấy túi đồ trong tay cô ấy. Khoảnh khắc đó, trong lòng Hướng Thần dâng lên cảm xúc khó tả, có lẽ nhiều năm về sau, ký ức của cô vẫn dừng lại ở hình ảnh lúc ấy, Trần Tử Hàn đắm đuối nhìn Vương Y Bối, dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ, không có bất cứ ai có thể xen vào.
Trần Tử Hàn đưa Vương Y Bối tới bến xe. Đây là thời điểm nhiều trường cùng kết thúc học kỳ, người xếp hàng mau vé rất đông. Trần Tử Hàn xếp hàng thay cô, còn cô ngồi bên ngoài đợi, dòng người chuyển động từng chút nhưng trong mắt cô chỉ còn lại một người duy nhất.
Mua vé xong, Trần Tử Hàn giúp cô mang hành lý lên xe, còn tới quầy báo mua hai tờ tạp chí cho cô đọc đỡ chán.
Nhưng ngồi trên xe, Vương Y Bối chỉ một mức nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút ấy cô mới cảm nhận được rõ thế nào là biệt ly.
Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, cô nhìn về phía Trần Tử Hàn hét lớn: “Mỗi ngày nhất định phải nhớ tớ một trăm lần!”.
Nhìn dáng vẻ kích động xen lẫn cuống quýt của cô, Trần Tử Hàn gật đầu: “Tớ biết rồi”.
Kỳ nghỉ này, Vương Y Bối cảm thấy thật vô vị, chỉ xem ti vi, cô còn nhàm chán đến mức ngồi nghiên cứu xem chương trình quảng cáo của bộ phim nào hay hơn. Đồng hồ sinh học của cô đảo lộn, ngày ngủ, đêm chat QQ với Trần Tử Hàn. Cô cũng chẳng biết mình lại lắm chuyện đến thế, hầu như ngày nào cũng đúng giờ lên mạng, xem anh có đang online hay không. Hai người chưa bao giờ hẹn nhau nhưng thông thường đều rất ăn ý cùng nhau online một lúc, nếu có hôm nào đó đối phương không lên mạng, nhất định hôm sau sẽ tra hỏi bằng được nguyên nhân.
Vương Y Bối rất thích xem phim lúc nửa đêm, vì phim chiếu vào giờ đó không có nhiều quảng cáo. Khi xem xong một bộ phim có kết thúc buồn, trằn trọc không ngủ được, cô gọi điện cho Trần Tử Hàn. Cô cảm thấy bản thân rất đáng ghét, biết rõ anh đang ngủ nhưng vẫn bốc đồng gọi điện làm phiền anh. Thế nhưng, có ai đó từng nói, trên thế gian này hạnh phúc nhất chính là gặp được một người có thể khiến bản thân bốc đồng.
Trần Tử Hàn nhận điện thoại trong trạng thái lơ mơ ngái ngủ, tên người gọi cũng không cần nhìn, anh lập tức nói: “Vương Y Bối, tinh thần của cậu sao có thể tốt đến mức ấy?”.
Giọng nói của anh pha chút ngạc nhiên xen lẫn than thở.
“Tớ rất muốn nghe giọng cậu.”
Nghe thấy câu nói nghẹn ngào của cô, anh lập tức tỉnh ngủ, bật đèn bàn lên: “Cậu sao thế?”.
“Nhớ cậu!”
Trần Tử Hàn bất lực cười: “Có phải lại xem phim không? Lại bị làm cho cảm động rồi hả?”.
Cô trầm mặc hồi lâu, nhìn tấm rèm cửa sổ bị gió thổi khẽ bay, bộ dạng có phần ngẩn ngơ: “Cậu nói xem, mười năm sau chúng mình sẽ thành ra thế nào? Liệu có còn ở bên nhau nữa không? Có còn nắm tay nhau nữa không?”.
Trần Tử Hàn phớt lờ câu hỏi của cô: “Mười năm nữa để tớ hỏi lại cậu, được không?”.
Vương Y Bối vẫn kiên trì: “Tớ muốn chúng mình mười năm sau vẫn ở bên nhau”.
“Được, ở bên nhau.”
Đêm đó, Vương Y Bối lấy cuốn sổ tay ra, ghi lại bốn chữ mà Trần Tử Hàn đã nói: “Được, ở bên nhau”. Cô cảm thấy đây là câu nói hay nhất, tình cảm nhất mà mình từng được nghe.
Cô nghĩ, cô và anh nhất định có thể làm được.
Bởi vì, Trần Tử Hàn ưu tú như thế, tài giỏi như thế, bố mẹ cô chắc chắn sẽ rất thích anh. Hơn nữa, cô cũng cho rằng bản thân mình không đến nỗi nào, bố mẹ anh chắc hẳn sẽ không có ý kiến. Chuyện của hai người họ sẽ không như trong phim, ân ân oán oán chồng chất. Bọn họ là bọn họ, sống cuộc sống của riêng mình, tin tưởng tình yêu ấy là vĩnh hằng.
Cô nghĩ tới chuyện hai người sẽ cùng nhau học đại học, cùng nhau đi làm, ngày ngày ở bên nhau, cuối tuần cùng ra ngoài đi chơi. Thậm chí cô còn tưởng tượng tới cảnh họ sẽ có hai đứa con nhỏ, một trai một gái, con trai thông minh giống anh, con gái đáng yêu giống cô. Suy nghĩ ấy theo cô vào cả trong giấc mơ. Tất cả những thứ cô muốn chính là hạnh phúc!
Trần Tử Hàn giúp cô lấy phiếu điểm, nhưng cô cũng vì muốn lấy mà chạy tới tận nội thành. Cô hẹn anh gặp nhau ở cổng trường học.
Mười giờ, Vương Y Bối có mặt tại cổng trường, vì chạy quá nhanh nên cô không ngừng thở hổn hển. Trần Tử Hàn cau mày nhìn cô.
“Đưa tớ, xem xem tớ được bao nhiêu điểm.” Cô xòe bàn tay ra trước mặt anh, dáng vẻ kính cần như học sinh tiểu học nhìn giáo viên.
Trần Tử Hàn đặt phiếu điểm vào tay cô: “Cũng được, tạm chấp nhận”.
Thực ra Vương Y Bối cũng không ôm hy vọng nhiều lắm. xếp hạng toàn khối của cô so với đợt thi giữa kỳ tụt xuống một chút, nhưng mà điểm Vật lý đối với cô mà nói cũng gọi làm tạm được, vừa đủ 72 điểm để qua. Môn tiếng Anh cô chỉ được 95 điểm, nghe nói có rất nhiều người bị trượt môn này nên cô không thấy quá hụt hẫng.
“Cho tớ xem điểm của cậu đi!”
“Có gì hay mà xem!” Dù nói vậy nhưng Trần Tử Hàn vẫn đưa phiếu điểm của mình cho cô, dáng vẻ thờ ơ.
Vương Y Bối chăm chú nhìn con số “135” trong cột điểm tiếng Anh, cô nghiêng đầu: “Hóa ra đây là sự khác biệt giữa học sinh xếp thứ 1 với học sinh xếp thứ 70 toàn khối”.
Trần Tử Hàn thấy cô như thế, cảm thấy rất muốn trêu chọc: “Yên tâm, tớ vẫn chưa có ý định chán cậu đâu!”.
“Tớ mới là người chán cậu thì có! Chỗ cao không chịu được lạnh, cậu là kẻ cô đơn như thế mà tớ không hề chê bai cậu, cậu nên cảm kích tớ mới đúng chứ nhỉ?”
“À ừ, cảm ơn cậu đã không chê tớ!”
Y Bối nhìn anh, tủm tỉm cười.
Hai người đi lên cầu vượt sông, sang quảng trường bên kia đường đi dạo. Trên quảng trường có những tảng đá trơn nhẵn vì bị chà xát quá nhiều, mọi người đều thích ngồi ở đó nói chuyện.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Vương Y Bối muốn ăn cơm gà cay, Trần Tử Hàn còn mua thêm cho cô rất nhiều cánh gà. Cánh gà ở đây vàng óng và thơm nức, vừa nhìn đã muốn ăn.
Trần Tử Hàn cũng chọn cho mình một suất cơm. Dáng vẻ lúc ăn cơm của anh vô cùng phong độ, chí ít cũng đối lập hoàn toàn với bộ dạng gặm cánh gà rất chật vật của cô.
Vương Y Bối ăn hết thức ăn, chỉ còn lại thừa lại cơm.
“Phí phạm!” Trần Tử Hàn trách móc cô.
Cô lè lưỡi: “Tớ lãng phí, tớ tự hào!”.
Trần Tử Hàn bó tay với cô: “No chưa?”.
“Tớ muốn ăn thêm hai cái bánh trứng tart!”
Trần Tử Hàn đứng dậy, đưa tay véo má cô một cái: “Không ngờ cậu ăn được nhiều như thế!”.
“Vì bữa cơm này mà tối qua và sáng nay tớ đều bị đói!”
Trần Tử Hàn cau mày bất mãn: “Sau này cậu cứ tiếp tục chịu đói như như thế đi! Có phải thần tiên đâu mà không ăn chứ!”.
“Sao cậu lại nói giống bà nội tớ thế?”
Trần Tử Hàn không để ý tới cô nữa, bỏ đi mua bánh trứng tart. Vương Y Bối ngồi tại chỗ nhắn tin trêu đùa với Lương Nguyệt.
Bánh rất xốp, Y Bối ăn một chiếc, chiếc còn lại cô ép Trần Tử Hàn ăn bằng được. Anh không thích ăn, nhưng cũng không cự tuyệt: “Lần sau ăn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu”.
“Chẳng phải cậu đi mua sao?”
“Vậy lần sau cậu tự đi mua đi!”
“Sao cậu có thể như vậy?”
Vương Y Bối nhìn vẻ mặt anh lúc này cảm thấy rất buồn cười. Anh cầm lấy khăn giấy, vừa lau miệng cho cô, vừa không ngừng lắc đầu.
Hai người ra khỏi CSC, thời tiết bên ngoài không được tốt lắm, không khí có chút ảm đạm, bầu trời không nhiều mây đan nhưng có lẽ vì thiếu ánh dương nên mới trở nên tím tái, càng ngày càng tối sầm lại.
Vương Y Bối cảm thấy rất thú vị, liền lấy di động ra chụp một tấm ảnh. Trước đây cô thích một câu thơ thế này: Tịch dương vô hạn hào, chích thị cận hoàng hôn (Nắng chiều lung linh nhất, chỉ là lúc hoàng hôn). Tuy nhiên lúc đọc được câu thơ đó, cô còn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó.
Vương Y Bối cầm di động, nhân lúc Trần Tử Hàn không chú ý liền chụp lại hình ảnh của anh giữa bóng chiều tà kì dị. Lần này cô đã nhớ tắt tiếng trước khi chụp.
Dọc đường về, tâm trạng Y Bối rất vui vẻ. Trần Tử Hàn rất băn khoăn, chỉ mỗi việc chụp được một bức ảnh thế thôi mà cô cũng có thể hài lòng đến vậy được sao?
Hai người đi vào một quán bán đồ lưu niệm, bên trong có đủ thứ, cái gì Y Bối cũng tỏ ra rất thích, nhưng không có ý định mua.
Trước đây cô từng ôm ước mơ ấu trĩ có người mua tặng mình một chiếc vòng tay, rồi đích thân đeo lên tay trái của cô.
Cô sẽ không bao giờ tháo nó xuống, vĩnh viễn để nó nằm trên cánh tay gần với trái tim nhất, tựa như cô vẫn luôn tin tình yêu là bất diệt. Thế nhưng, đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Vương Y Bối cầm một chiếc vòng tay lên ngắm nghía, cô có vẻ rất thích nó, nhưng vẫn cố gắng kìm nén nỗi khao khát muốn mua.
Cô muốn để cái “đầu tiên” này cho người khác, dù cô biết ý nghĩa ấy của mình rất nực cười.
Nhưng Y Bối đã phải thất vọng rồi, Trần Tử Hàn dường như không có lấy một chút hứng thú nào với những món đồ ở đây, anh nhanh chóng kéo cô ra khỏi cửa hàng.
Vương Y Bối tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng không tỏ thái độ ra ngoài.
Cô hiểu rõ, nếu mình không nói ra thì người khác làm sao có thể biết mà làm theo ý muốn của mình. Thế nhưng, vì cô tin nhất định có người làm được, nên trong lòng mới càng ngày càng mâu thuẫn như thế.
Trần Tử Hàn nắm tay cô đi thẳng tới Thạch Đầu Ký, chỗ này bày bán đủ kiểu đủ loại vòng tay.
Anh dõi theo anh mắt của cô, nhận ra cô có vẻ thích vòng tay nên để mặc cô tùy ý chọn. Thực ra anh để ý một cặp nhẫn đôi trong này nên mới đưa cô tới đây xem cô có thích hay không.
Trong lòng anh cũng ôm tâm tư riêng, anh muốn trên người cô có một vật của mình, để cô có thể nhìn vật mà nhớ tới người.
Vương Y Bối thử rất nhiều vòng tay: “Đẹp không?”.
Trần Tử Hàn gật đầu. Tay cô rất nhỏ, rất trắng, đeo vòng vào có cảm giác lỏng lẻo nhưng nhìn vẫn đẹp mắt.
Cô thích chiếc vòng có họa tiết lá phong, kiểu dáng không quá cầu kì nhưng không hề đơn điệu, kết hợp hài hòa giữa phức tạp và đơn giản.
Khi Vương Y Bối đeo chiếc vòng kia mà ngắm nghía thì Trần Tử Hàn đã đi tới quầy thanh toán để trả tiền. Anh thích nhìn thấy cô cười như vậy, nụ cười vừa hài lòng vừa hoan hỉ.
Vương Y Bối lúc này đã bị anh làm cho cảm động, hóa ra thật sự có người hiểu được ý cô, làm theo mong muốn của cô, hơn nữa còn tỏ ra rất tình cờ.
Khi ấy, Vương Y Bối không hề hay biết, câu slogan nổi tiếng của hiệu Thạch Đầu Ký chính là: “Không cầu kiếp sau gặp lại, chỉ mong đời này kết duyên. Thế gian duy nhất một chuyện, nguyện nắm tay em tới cùng”.
Khai giảng chưa được được bao lâu thì kỳ thi khảo sát tháng đã tới, kết thúc kỳ thi lại đến đại hội thể dục thể thao, cả lớp ai cũng rất hào hứng bởi đây là lần cuối cùng được tham gia những hoạt động này, sang năm lên lớp 12 sẽ không được tham gia nữa.
Trần Tử Hàn cầm tờ mẫu đơn, nam nữ đều có thể tự do đăng kí bất cứ hạng mục nào, có thể chạy 50 đến 3.000 mét, có thể nhảy cao, nhảy xa….
Vương Y Bối không mấy hứng thú với sự kiện này, cũng như biết lượng sức mình không có năng khiếu thế dục thể thao. Hơn nữa, học kỳ trước cô còn làm một chuyện rất bẽ mặt, trong buổi thi môn bật xa tại chỗ (bật xa không lấy đà), cô cảm thấy nhất định mình sẽ không đạt chuẩn nên nói với giáo viên: “Thầy đánh trượt em luôn đi, dù thế nào em cũng không qua đâu”.
Thầy giáo trả lời: “Đằng nào em cũng không đỗ đại học Thanh Hoa Bắc Kinh đâu, đừng lo học nữa!”.
Về sau vì chuyện đó mà Trần Tử Hàn kinh ngạc nhìn chân cô, nói: “Sao một chút hữu dụng cũng không có thế? Có thể làm được cái gì hả?”.
Cô tự tin đáp: “Có thể đi thi người đẹp”.
Trần Tử Hàn tủm tỉm cười.
Vương Y Bối không có dự định tham gia đại hội thể dục thể thao lần này, còn Trần Tử Hàn làm lớp trưởng nên phải đầu tàu gương mẫu đăng kí rất nhiều nội dung, kể cả hạng mục chạy 3.000 mét không ai tình nguyện tham gia. Vương Y Bối vừa nhìn đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng mệt mỏi của anh.
Hướng Thần cũng đăng kí rất nhiều hạng mục, trong đó có chạy 2.000 mét, nhảy cao, nhảy xa. Vương Y Bối nhìn đôi chân dài của Hướng Thần, nghĩ thầm, chẳng lẽ chân có nhiều tác dụng đến vậy?
Vào ngày đầu tiên đại hội chính thức bắt đầu, cán sự lớp cử ra một số bạn phụ trách việc chuẩn bị nước cho vận động viên. Trần Tử Hàn hôm sau mới thi nên anh tạm thời đảm nhận quản lý tình hình của vận động viên. Nhiệm vụ của Vương Y Bối rất đơn giản, phụ trách viết bản diễn thuyết, rồi đưa đến cho người dẫn chương trình. Công việc này, vô cùng dễ dàng, chỉ viết mấy câu khích lệ kiểu “cố lên”, mỗi khi có bạn học bắt đầu tham gia thi đấu thì sẽ viết thêm tên người đó, chúc thi tốt.
Vương Y Bối ngồi một chỗ quan sát tình hình cuộc thi, đặc biệt chú ý tới Hướng Thần đứng trên đường đua. Nội dung chạy nước rút 50 mét, 100 mét, 200 mét đều được chia thành vòng đấu loại và chung kết, riêng nội dung chạy dài 2.000 mét là trực tiếp thi một vòng duy nhất tranh giải. Trần Tử Hàn đứng trước mặt Hướng Thần nói gì đó, cuối cùng còn vỗ vai cô ấy. Vương Y Bối bĩu môi, càng nhìn càng thấy không ưa Hướng Thần.
Vương Y Bối đảo mắt nhìn Lương Nguyệt, cô nhớ Lương Nguyệt cũng đăng kí thi chạy đường dài 2.000 mét. Nhưng cô biết rõ khả năng của cô ấy, kiểu gì cũng bị người khác vượt mặt thôi.
Không hiểu lúc ấy suy nghĩ gì trong đầu, khi vừa Lương Nguyệt chạy tới, Vương Y Bối liền chạy theo: “Tớ chạy cùng cậu!”.
Hai người cùng nhau chạy, Lương Nguyệt tụt xuống vị trí cuối cùng. Vương Y Bối cảm thấy tốc độ của nữ sinh đằng trước họ cũng đã chậm rồi, buồn bực nói: “Chạy nhanh lên! Vượt bạn đằng trước kia đi! Chạy chậm hơn cả một người chạy chậm như thế mất mặt quá đi!”.
Lương Nguyệt hổn hển đáp: “Được!”. Vòng chạy cuối cùng, Lương Nguyệt cũng vượt lên trước bạn nữ kia.
Nhưng lúc vừa cán đích, Vương Y Bối còn chưa kịp cười vui sướng thì đã trông thấy Trần Tử Hàn đang đỡ Hướng Thần. Cô vừa dìu Lương Nguyệt vừa nhìn chằm chằm vào Trần Tử Hàn.
Anh nhíu mày nhìn cô, rồi kéo vai Hướng Thần lại nói: “Đi bộ nhẹ nhàng đi, vừa chạy xong đừng ngồi ngay!”. Lúc anh định thần lại thì Vương Y Bối đã kéo Lương Nguyệt bỏ đi.
Giờ tự học cuối, Vương Y Bối hoàn toàn phớt lờ Trần Tử Hàn. Cô nhìn quyển sách Vật lý mà thấy bực mình kinh khủng, hận một nỗi không thể ném vào thùng rác ngay lập tức.
Lương Nguyệt nhận ra sự khác lạ của cô: “Y Bối, cậu đang ghen đấy à?”.
“Đừng làm phiền tớ!”
Lương Nguyệt chỉ cho rằng Vương Y Bối chuyện bé xé ra to: “Lớp trưởng và “Hướng mỹ nhân” có làm gì đâu, cậu tỏ thái độ như vậy thật vô lý!”.
“Đấy không phải vấn đề!”
“Thế vấn đề ở đâu?”
“Cậu ấy biết rõ Hướng Thần đối với cậu ấy không giống với những người khác mà còn gần gũi với Hướng Thần như vậy, lẽ ra phải giữ khoảng cách mới đúng chứ!”
“Cậu ấy là lớp trưởng, giúp đỡ bạn học là chuyện nên làm.”
Vương Y Bối nằm bò trên bàn, ngón tay liên tục gõ xuống mặt bàn: “Hôm qua tớ có đọc được một câu chuyện, cô gái trong truyện thích một bạn nam đẹp trai nhất lớp, học giỏi nhất lớp nhưng sau đó chính cô gái ấy lại cự tuyệt bạn nam kia, cậu có biết vì sao không?”.
“Vì sao?”
“Chàng trai kia mọi mặt đều tốt nhưng lại không biết từ chối người khác. Lương thiện cũng tốt thôi nhưng cũng nên có chừng mực, chẳng hạn như, biết người khác có cảm tình với mình thì nên giữ khoảng cách với người ta một chút.”
“Tư tưởng của cậu đúng là quái dị!”
“Thôi được rồi, tớ biết là dù thế nào tớ cũng không thể bắt cậu ấy phải thế này thế kia được.”
Vương Y Bối chán nản nhìn chiếc vòng tay. Cô rất thích nó, vô cùng thích! Vậy thì nhìn chiếc vòng tay này mà tha thứ cho cậu ấy thôi.
Vương Y Bối ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng. Trần Tử Hàn đang ngồi học nghiêm túc.
Vì đang trong thời gian đại hội thể thao nên buổi tự học được giảm bớt tiết cuối. Vừa hết giờ, mọi người ùa ra như ong vỡ tổ. Trần Tử Hàn cầm sách đi tới bên cạnh cô, gõ nhẹ cuốn sách lên đầu cô: “Nghĩ cái gì thế?”.
Lương Nguyệt lén lút giơ tay ra hiệu cho Trần Tử Hàn, ý muốn nói Vương Y Bối đang giận dỗi trẻ con, bảo anh cẩn thận dỗ dành chút, sau đó Lương Nguyệt đi về trước.
Vương Y Bối vẫn úp mặt xuống bàn, bất động, không nói gì.
Trần Tử Hàn lại gõ ngón tay vào đầu cô.
“Sẽ bị đần đi đấy!” Vương Y Bối bức xúc lên tiếng phản kháng.
“Vậy càng tốt. Đần đi rồi không cần cậu nữa, để xem cậu còn dám nổi cáu với tớ nữa không.”
Vương Y Bối đứng bật dậy: “Sao cậu lại xấu xa đến thế?”.
Trong phòng học lúc này vẫn còn vài người, Trần Tử Hàn khẽ ho khan một tiếng, kéo cô ra ngoài.
Biết cô vì giận dỗi mà buổi chiều chưa ăn gì, anh liền đưa có tới một quán cơm ngoài trường học. Cô thích những món vị chua chua ngọt ngọt như cà tím ngư hương, ngư hương xào thịt, cô cũng rất thích đồ cay, nếu như có đậu phụ xào Tứ Xuyên cô nhất định sẽ gọi bà chủ quán bưng lên thêm một đĩa ớt.
Hai người gọi ba món tất cả, từ lúc vào quán Vương Y Bối chưa mở miệng ra nói câu nào.
“Mai tớ thi chạy 3.000 mét, cậu đến xem không?”
“Bận viết bài diễn thuyết”.
Trần Tử Hàn giả vờ rầu rĩ gật đầu: “Thế thì tớ đành nhờ Hướng Thần xem sao vậy, phải chạy 3.000 mét, ngộ nhỡ đang chạy mà ngất ra đấy không có ai đỡ thì biết làm sao?”
Vương Y Bối chĩa đôi đũa chỉ vào anh: “Cậu dám!”.
“Cứ thử xem tớ có dám hay không!”
Vương Y Bối sốt sắng: “Dù rất bận nhưng chắc là vẫn tranh thủ tới được một lúc”.
“Nghĩa là vẫn chưa chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn!”
Y Bối cắm đầu ăn, không dám nhìn tiếp vẻ mặt rạng rỡ của anh nữa, sợ không kìm được kích động mà quẳng đôi đũa đi.
Về sau cô mới biết mình bị anh lừa. Anh chạy 3.000 mét xong, mặt không đỏ, tim không loạn, vẫn đẹp trai phong độ như thường, chẳng có tí gì giống người vừa từ đường đua về cả. Cơn giận bùng lên như phát hỏa, cô buồn bực cầm chai nước vốn chuẩn bị cho anh lên uống, vội đến nỗi bị sặc. Không sao! Nhưng vấn đề là kẻ đáng ghét nào đó còn rất tử tế vỗ vỗ vào lưng giúp cô.
Vương Y Bối cảm thấy mình đúng là thích tự ngược đãi bản thân, vì sau đó cô còn kéo Trần Tử Hàn đi xem Hướng Thần thi nhảy cao. Mỗi lần cây sào kia bật lên, Y Bối đều xấu xa hy vọng Hướng Thần không nhảy qua được, thế nhưng Hướng Thần lại rất dễ dàng mà qua.
Vương Y Bối lay lay cánh tay Trần Tử Hàn: “Thấy thế nào?”.
“Rất giỏi!”
“Chi vậy?”
“Ah, vậy thì vô cùng xuất sắc!”
Vương Y Bối ủ rũ: “Chẳng phải chỉ là nhảy cao thôi sao, có gì mà giỏi chứ!”.
Trần Tử Hàn giả vờ khích cô: “Chí ít thì cũng có người không nhảy qua được”.
Vương Y Bối đung đưa cánh tay anh làm nũng: “Mau nói ưu điểm của tớ ra xem nào!”.
Anh ra chiều ngẫm nghĩ rất lâu: “Hình như, ừm, tạm thời không nhớ ra!”.
Thế là, người nào đó lại giận dỗi, khiến anh lại phải dỗ dành.
Cuộc sống vô tư thoải mái của Trần Tử Hàn và Vương Y Bối bị một câu nói của cô Tưởng phá hỏng hoàn toàn. Các bạn học giỏi trong lớp cũng sôi sục hẳn lên, chỉ có một vài đối tượng học kém thì dửng dung như không liên quan.
Chuyện mà cô Tưởng thông báo cũng không có gì to tát, chỉ là trường học đang chuẩn bị tiến hành một đợt phân ban lại với qua mô lớn hơn đối với khối lớp 11. Dựa vào kết quả thi cuối kỳ, bốn mươi người thành tích cao nhất cả khối sẽ được xếp vào một lớp, lần lượt như thế.
Vương Y Bối nghe được tin này lập tức bị sốc, cô nghĩ mình hoàn toàn không có khả năng lọt vào top 40, cô liếc nhìn Trần Tử Hàn với vẻ lo lắng. Bản thân Trần Tử Hàn chắc hẳn rất áp lực, lúc này cũng chỉ biết nhíu mày.
Nhà trường vốn đã nói sẽ không phân lại lớp nữa, nhưng không hiểu sao lại đột ngột thay đổi quyết định, khiến mọi người lại xôn xao, nhộn nhạo cả lên.
Lương Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của Vương Y Bối, không quên nhắc nhở cô: “Y Bối, cậu còn đờ người ra đấy làm gì? Còn không chịu khó ôn thi đi!”
“Sống ngần này tuổi rồi tớ còn không biết sức mình đến đâu sao? Chăm học hơn một chút có thể biến thành thiên tài được sao? Cạnh tranh toàn khối để lọt vào top 40, cậu cũng biết là áp lực lớn thế nào rồi đấy. Học lực của tớ so với người bình thường còn tạm được chứ đem so với thiên tài thì chỉ là con muỗi!”
“Đừng tự đánh giá thấp bản thân như thế!”
Y Bối có vẻ nôn nóng: “Bực mình quá đi mất!”.
Lương Nguyệt nhún vai: “Tớ tự thấy với học lực của tớ nhất định không vào được lớp 12/1 đâu, thế nên không cần tự đặt áp lực cho bản thân”.
Vương Y Bối bất đắc dĩ nhìn cô bạn: “Hai đứa mình giống nhau cả thôi”.
Đều vô vọng!
“Thế nên chúng ta mới làm bạn được!”
“Sau này không thể học cùng lớp với cậu ấy, cảm giác thật thảm thương, tớ đã quen với việc nhìn về phía thùng rác đằng kia rồi.”
“Phải chịu thôi, nhưng mà học khác lớp thực ra cũng không có vấn đề gì, bây giờ ít đôi nào yêu nhau cùng lớp lắm.”
“Nhưng tớ thích cùng lớp cơ.”
Lương Nguyệt buông thõng hai tay: “Coi như tớ chưa nói gì đi!”.
Vì chuyện chia lớp lần nay mà Vương Y Bối cả ngày u sầu ủ dột. Trong tự học, Trần Tử Hàn đi tới trước mặt cô, nói: “Còn nhăn nhó như thế nữa là da mặt đầy nếp nhăn đấy!”.
Vương Y Bối bò ra bàn, không thể tiếp thu vấn đề mà giáo viên đang nói.
Hết giờ, hai người ra sân vận động ngồi trên xà đơn Vương Y Bối đung đưa chân, càng lúc càng mạnh.
Thực lòng, Trần Tử Hàn lại cảm thấy hai người học khác lớp lại tốt hơn. Có lẽ Vương Y Bối không phát hiện ra, sự tồn tại của cô có ảnh hưởng nhất định tới anh, mỗi lần cùng cô học trong giờ tự học, khả năng tập trung của anh rất thấp. Anh không thể nào ngừng suy đoán xem cô đang nghĩ gì, xem mỗi lời cô nói hàm chứa điều gì, anh cũng sẽ thất thần khi thấy cô lơ đãng hay có cử chỉ nào đó lạ lùng.
Đương nhiên, những điều này cô hoàn toàn không biết. Cô cũng chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều như vậy.
Vương Y Bối chán nản nói: “Bây giờ tớ thấy hơi đối kỵ với Hướng Thần rồi đấy!”.
“Gì?”
“Cậu ấy học giỏi, có thể học cùng lớp với cậu.” Y Bối chu miệng: “Cậu phải kiên định đấy nhé, không được để cậu ấy dụ dỗ đâu đấy!”.
Trần Tử Hàn bị cô chọc cười: “Cậu nghĩ lung tung cái gì thế?”.
“Tiêm phòng cho cậu trước!” Cô bất mãn hét lên: “Vì sao tớ lại học dốt đến thế chứ???”.
Trần Tử Hàn che miệng cô: “Cậu muốn tớ thành tâm điểm chú ý đấy à?”.
“Tớ đang rất khó chịu mà, nói cùng không được sao?” Vương Y Bối ấm ức.
Nhìn bộ dạng buồn bã của cô, Trần Tử Hàn cảm thấy đau lòng: “Vì sao? Học cùng tớ quan trọng đến thế à?”.
“Tất nhiên rồi, tớ muốn nhìn cậu lúc nào cũng được, muốn nói chuyện lúc nào cũng được. Thế chẳng phải là rất tốt sao?”
Trần Tử Hàn gật đầu: “Ừm, có lẽ là rất tốt!”.
Buổi tối hôm ấy, hai người ngồi dưới một gốc cây, anh ôm cô vào lòng, cùng nhau ngắm màn sao thưa thớt trên nền trời. Đó là bí mật cất giấu tận sâu đáy lòng của hai người đang yêu.
Đợt thi cuối kỳ đang diễn ra vào một ngày lạnh. Sáng sớm, Trần Tử Hàn đã dậy ra ngoài trường học để mua bánh bao về cho Vương Y Bối.
Cô cầm chiếc bánh nóng hôi hổi ăn, Trần Tử Hàn động viên cô: “Lát nữa cố gắng làm bài tập tốt nhé!”.
Vương Y Bối hùng hồn nói đầy quyết tâm: “Ăn bánh bao tình yêu này xong nhất định tiềm năng của tớ sẽ được kích thích mà trỗi dậy”.
“Ừ, ừ, ừ!” Trần Tử Hàn phối hợp gật đầu. Môn Ngữ văn thì đúng là anh rất yên tâm về cô.
Thời gian làm bài trôi đi rất nhanh, lúc mọi người nộp bài cũng là lúc kết thúc buổi sáng. Lần này Vương Y Bối rất nghiêm túc, thi Văn xong liền tới phòng tự học ôn bài cho môn thi tiếp theo. Trần Tử Hàn không làm phiền cô, nếu như vậy có thể khiến cô yên tâm hơn thì cứ để cô làm đi.
Ngày thi thứ hai, Trần Tử Hàn vừa cầm tờ đề lên quét mắt qua một lượt tìm ra hướng làm. Lý tổng hợp[4] là thế mạnh của Trần Tử Hàn nên đường nhiên anh không hề lo lắng.
[4] Lý tổng hợp: Ba môn Lý – Hóa – Sinh.
Còn lại ba câu hỏi lớn, Trần Tử Hàn vừa nhìn qua là đã biết đề muốn kiểm tra kiến thức gì, anh dễ dàng làm hết hai câu đầu. Đến lúc chuẩn bị làm tới câu cuối, anh chợt do dự. Nhưng công thức quen thuộc hiện lên trong đầu lại bị chính anh cản trở.
Anh nhớ tới mùa đông năm ngoái, Vương Y Bối không thông minh, không khéo tay đã đan tặng anh một đôi găng tay. Đeo đôi găng tay xấu xí đến kì lạ ấy, đầu óc anh chẳng còn suy nghĩ được bất cứ cái gì nữa, nhưng “giám sát viên” nào đó cứ cách một phút lại quay xuống nhìn anh một lần xem anh có tháo nó ra không. Anh chỉ biết thở dài, quyết định không nhìn vào nó nữa.
Đôi găng tay ấy xấu thậm tệ, lại chẳng thể giữ ấm được.
Nhưng, anh rất thích!
Anh rất cảm động khi nhìn thấy đầu ngón tay của cô còn vết tích bị kim khâu đâm phải.
Anh nhớ tới lời nói của cô: “Tớ muốn học cùng lớp với cậu, muốn nhìn thấy cậu, muốn nhớ về cậu”.
Chỉ đơn giản là muốn như thế, chẳng có nguyên nhân gì xa xôi cả, cái gì cũng không quan trọng: “Tớ chỉ muốn như vậy”. Đó là bản năng, mà bản năng thì không cần lý do.
Trần Tử Hàn buông chiếc bút trong tay xuống, từ bỏ câu Vật lý cuối cùng và bài tập Sinh học chiếm bốn mươi điểm ở phía dưới.
Anh giơ ngón tay nói với thầy giám thị: “Em bị đau bụng”.
Thầy giáo gật đầu cho anh ra ngoài.
Anh đứng ngoài hành lang phòng thi số 3, nhìn thoáng qua cô rồi vội vàng đi qua.
Đề thi lần này độ khó ở mức bình thường, các thầy cô đều cho rằng đề thi như vậy rất phù hợp.
Vừa thi xong Vương Y Bối liền tìm Trần Tử Hàn, lo lắng nói: “Tớ sợ lắm. Chẳng có chút chắc chắn nào hết”.
“Đừng sợ!”
“Cậu đương nhiên không sợ rồi, nếu tớ là cậu thì cũng đâu phải sợ như thế.”
Trần Tử Hàn thản nhiên nhìn cô: “Thi xong rồi, có lo cũng vô ích”.
Vương Y Bối bất an nói: “Lần này tụi mình không tới nhận phiếu điểm nữa nhé! Học kỳ sau về trường rồi xem cũng được, ít ra cũng không phải buồn sớm!”.
Trần Tử Hàn nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: “Vậy thì kỳ tới đến trường xem kết quả phân lớp luôn thể!”.
Kỳ thi trôi qua nhanh chóng, Vương Y Bối rất háo hức mong chờ tới ngày khai giảng để được gặp Trần Tử Hàn và Lương Nguyệt. Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù không thể học cùng lớp cũng không sao, quan trọng là tình cảm hai người kiên định là được, mưa gió giông tố gì cũng không sợ.
Vương Y Bối tới trường rất sớm, cô căng thẳng muốn biết kết quả thi của mình thế nào. Con người ta lúc nào cũng vậy dù trong lòng tự nhủ “mình không qua được” nhưng thực ra vẫn ôm chút hy vọng, huyễn tưởng về cái gì đó gọi là “kỳ tích”.
Vương Y Bối tìm tên mình trong tờ danh sách. Cô đoán được vị trí của mình ở đâu nên trực tiếp tìm từ số 50 trở lên. Ánh mắt chờ mong của cô lướt qua từng cái tên.
Đến khi thấy tên của mình, Vương Y Bối thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét toáng lên. Cô xếp thứ 38, ngay đến chính cô cũng không thể tin được.
Đây là kết quả thi cao nhất của cô từ trước tới giờ, ngay cả đề Lý tổng hợp cũng vượt lên con số 240 điểm. Đây đúng là kỳ tích!
Vương Y Bối lấy di động ra gọi Trần Tử Hàn, muốn lập tức báo tin vui này cho anh.
Nhưng vừa nhận điện, Trần Tử Hàn đã nói trước: “Đến trường rồi”.
“Nói cho cậu biết một tin vui!”
“Chuyện gì?”
“Đoán xem!”
“Đi uống trà sữa được chủ quán miễn phí một ly, giữ lại cho tớ?”
“Vớ vẩn!” Tâm trạng cô đang rất tốt nên không thèm so đo với anh nữa: “Tớ nói cho cậu biết, tớ xếp thứ 38”. Lần này bên kia im lặng.
Nụ cười trên mặt Vương Y Bối cũng vụt tắt, bởi vì vị trí số một là một cái tên rất xa lạ. Cô hoàn toàn không tin được vào mắt mình, ngón tay xoa đi xoa lại cái tên ấy, nói không lên lời.
Trần Tử Hàn đầu dây bên kia cũng chỉ biết mím môi, anh không tin bốn chữ “thế sự vô lường”, nhưng lúc này làm sao có thể không tin nữa đây? Anh hít sâu một hơi: “Giỏi lắm! Rất tiến bộ!”.
Vương Y Bối vẫn không thể mở miệng, chăm chú tìm kiếm tên anh trên tờ danh sách. Cả đời này cô chưa từng sốt ruột như thế bao giờ, một tay cầm điện thoại, một tay cô lần mò tờ danh sách. Từng cái, từng cái tên lần lượt lướt qua, ngón tay cô dừng lại, số 69 là ba chữ “Trần Tử Hàn”.
Khoảnh khắc ấy, không biết vì sao, cô đã bật khóc: “Trần Tử Hàn, cậu làm cái quái gì thế? Cậu biết cậu xếp thứ bao nhiêu không hả?”.
Trần Tử Hàn im lặng một lúc: “Tiểu Bối, đừng khóc, đừng khóc!”.
Vương Y Bối vẫn không kìm được mà khóc nấc lên.
Trần Tử Hàn thở dài: “Hôm thi Lý tổng hợp tớ bị đau bụng nên bỏ thi sớm. Kết quả không cao cũng dễ hiểu thôi.”
“Sao bây giờ cậu mới nói? Cậu nói sớm hơn thì tớ đã bỏ bớt phần trắc nghiệm không làm nữa cho rồi! Như thế tớ với cậu có thể học cùng lớp.”
Trần Tử Hàn cũng tiếc nuối chẳng kém gì cô. Đúng vậy, chỉ vì một câu hỏi trắc nghiệm thôi mà hai người phải “chia lìa”.
“Tớ sợ câu lo.” Trần Tử Hàn cô gắng nói với giọng bình thường: “Lúc ấy mà cậu cũng khóc lóc thế này thì có khi ngay cả hôm thi tiếng Anh tớ cũng đau đầu chết mất luôn”.
“Vậy bây giờ làm sao đây?”
“Cứ như vậy đi!” Anh bất đắc dĩ nói.
Chuyên Trần Tử Hàn rớt hạng trở thành đề tài bàn tán xôn xao nhất cả khối. Mọi người đều không thể tin được một người học chắn như Trần Tử Hàn lại xuống dốc nhanh như vậy, thoáng cái từ số 1 bị đẩy ra khỏi top 50.
Trần Tử Hàn không quan trọng vấn đề này lắm, dù sao cũng chỉ là làm quen với các bạn học mới mà thôi. Vẫn còn tốt hơn vì lớp của anh và lớp của Vương Y Bối nằm kề nhau.
Lương Nguyệt cũng ngạc nhiên vì lại được học cùng lớp với Trần Tử Hàn, cô còn mạnh mẽ thề thối với Vương Y Bối: “Cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu trông coi bạn trai”.
Một tuần sau khai giảng, Vương Y Bối mới dần dần chấp nhận được sự thật này: Cô học lớp 12/1, Trần Tử Hàn học lớp 12/2.
Hướng Thần học cùng lớp với cô, hai người vẫn không ưa nhau, nhưng bây giờ Vương Y Bối cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới cô ấy.
Lúc tới phòng giáo vụ, nghe được chuyện của Trần Tử Hàn, Hướng Thần cũng không thể nào tin nổi.
Các thầy cô biết kết quả xếp hạng thứ 69 của Trần Tử Hàn ai nấy cũng đều sững sờ. Giáo viên Sinh học nhíu mày: “Câu hỏi trắc nghiệm Sinh học đều đúng hết, thế mà bài cuối cùng lại bỏ giấy trắng. Nhìn thấy đã muốn phát điên lên rồi”.
Giáo viên dạy Vật lý cũng tiếc rẻ: “Câu cuối cùng nó cũng không làm. Bình thường cái đề này với nó đơn giản như đi chơi”.
Chỉ có giáo viên môn Hóa là có vẻ hài lòng: “Vẫn may là nó làm hết đề Hóa, điểm tuyệt đối, một câu cũng không sai”.
Cô Tưởng nói với vẻ tiếc nuối: “Cũng vì môn Văn em ấy không tốt lắm, chứ nếu được như Vương Y Bối thì đã khác rồi”.
Hướng Thần nặng nề thở một hơi dài, đảo mắt qua bài thi của Trần Tử Hàn trên mặt bàn, một mảng lớn bỏ trống. Cô không thể ngờ được Trần Tử Hàn lại có lúc ngốc nghếch đến thế, làm như vậy đáng sao?
Hướng Thần cho rằng Vương Y Bối vào được lớp 12/1 chẳng qua chỉ là mèo mù vớ được cá rán, Trần Tử Hàn lại bị xếp vào lớp 12/2, thật sự khiến cô bất bình.
Vương Y Bối cũng không quen bầu không khí ở lớp mới, ngày nào cũng như ngày nào, ngoài ăn uống, đi vệ sinh ra thì chỉ có học và học, không có lấy một người nói chuyện phiếm cùng cô. Vẻ mặt mọi người ai nấy đều nặng nề, với họ, học là tất cả. Vương Y Bối cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy chắn chắn bản thân sẽ sớm phát điên mất.
Tiết tự học cuối cùng, cô chạy ra khỏi lớp đi tìm Trần Tử Hàn, vẻ mặt thống khổ: “Tớ không chịu nổi nữa rồi!”.
Trần Tử Hàn kéo cô tới một bên dỗ dành: “Đừng vội, cậu cứ bình thường với mọi người thôi, phải tự nhủ với bản thân rằng mình có đủ thực lực để trụ được trong lớp đó. Đừng bao giờ nghĩ rằng chỉ là may mắn!”.
“Nhưng rõ ràng chỉ là may mắn mà!”
“Ngoan! Chỉ cần cậu cố gắng thì sẽ không ai trách được cậu cả!”
Vương Y Bối vẫn rất khó chịu, nhưng không muốn truyền nhiễm sự bi quan này sang cho Trần Tử Hàn.
Buổi tối, cô rủ Lương Nguyệt ra ngoài chạy bộ, ít ra như vậy cũng khiến bản thân bớt chút khó chịu.
Vương Y Bối thật sự bị phát điên là sau khi kết thúc kỳ thi khảo sát cuối tháng, cô xếp thứ 2 đếm ngược từ dưới lên. Cô cảm thấy mình đã nỗ lực hết sức rồi, vậy mà kết quả lại thấp như thế. Môn Ngữ văn cô được gần 140 điểm cũng chẳng có gì đặc biệt cả, bởi vì cả lớp có tới mấy người được hơn 130 điểm, trong khi điểm các môn khác của họ rất cao, sự thật ấy khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Giáo viên dạy Vật lý lớp này vô cùng khác người, thẳng thừng chê bai cô trước lớp vì điểm của cô quá thấp khiến điểm trung bình cả lớp bị tụt xuống. Vương Y Bối vì thế lại càng bực bội.
Các thầy cô cũng chỉ xem cô như những học sinh bình thường khác, không phải vì cô học giỏi Văn mà có đãi ngộ đặc biệt. Thế nhưng kết quả Vật lý kém lại khiến mọi người nhớ kỹ về cô.
Ngày nhận điểm thi khảo sát hàng tháng, Vương Y Bối một mình ngồi trong vườn cây khóc.
Trần Tử Hàn nghe được chuyện của cô qua một người bạn lớp cũ, vừa hết giờ liền chạy đến gặp cô mà không thấy nên đành trốn tiết cuối đi tìm cô.
Thấy cô ngồi xổm dưới gốc cây, nước mắt vòng quanh, trong lòng anh chẳng rõ là cảm giác gì. Anh lẳng lặng đi tới bên cạnh ôm lấy cô, muốn cho cô sự ấm áp.
Vương Y Bối nức nở nhìn anh: “Tớ rất vô dụng!”.
“Không phải, không phải như thế.” Anh lau nước mắt cho cô, “Y Bối rất cừ, thật sự rất cừ!”.
Cô vẫn khóc: “Nhưng tớ đã rất cố gắng rồi, tớ không mải chơi, không hề lãng phí thời gian, vì sao vẫn không thể hơn được người khác?”.
“Vương Y Bối, chẳng phải cậu nói thành tích không phải là tất cả sao? Vì sao bây giờ lại đòi hỏi mình như vậy?”
“Tớ khó chịu!”
“Tớ biết.” Anh ôm chặt lấy cô. Giờ phút ấy anh phát hiện, hóa ra mình rất sợ thấy cô khóc.