Hai đứa trẻ này lập tức được lựa chọn riêng ra, tuy xuất thân từ chi mạch nhưng kể từ nay sẽ được đưa vào dòng chính để bồi dưỡng, chính thức gia nhập học đường của Tần gia, được hưởng đãi ngộ ngang hàng với con cháu chủ gia.
Tần Như Thanh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt buồn bã, mất mát hiện lên trên gương mặt những đứa trẻ còn lại. Trong lòng nàng khẽ thở dài. Tình cảnh này, thực sự còn tàn khốc hơn cả kỳ thi đại học.
Thi đại học dù kết quả không như ý vẫn còn cơ hội ôn thi lại, thậm chí nếu không học tiếp thì vẫn có thể tìm đường khác để chứng minh giá trị bản thân.
Nhưng ở Tu Tiên giới thì sao? Những đứa trẻ này, mới tám tuổi thôi, đã bị định sẵn cao thấp, bị phân chia rạch ròi thành kẻ ưu tú và kẻ thua kém.
Ngươi có tư chất tốt, liền một bước lên mây, được thu vào dòng chính, trở thành đối tượng được trọng điểm bồi dưỡng.
Còn ta – nếu tư chất không đủ tốt – thì chỉ có thể tiếp tục ở lại phân gia, nơi tài nguyên và điều kiện khác xa với dòng chính. Khi trưởng thành, cũng chỉ có thể đứng ở “ngoài rìa”, làm người phục vụ cho chủ gia.
Trừ khi gặp được kỳ ngộ lớn, hoặc lập công lớn trong sự vụ quan trọng, nếu không thì cả đời cũng không có cơ hội trở thành hạt nhân của gia tộc.
Hiểu rõ điểm này, Tần Như Thanh không hề cảm thấy may mắn vì bản thân có thể đứng trong hàng ngũ được chọn. Ngược lại, trong lòng nàng chỉ tràn ngập một nỗi nặng nề khó tả.
Thế giới này tàn khốc ở chỗ nó phũ phàng lột bỏ lớp màn che mắt nàng.
Nơi đây hoàn toàn khác với trò chơi. Trong trò chơi, mọi thứ đều có thể quy đổi thành con số, mà số liệu thì vô tri, khiến con người chỉ tập trung vào việc đánh quái, thăng cấp, không cần bận tâm đến sinh mạng hay hậu quả.
Nhưng ở đây, từng chi tiết nhỏ đều mang theo sự thật trần trụi, từng vết thương đều là máu me và đau đớn thật sự.
Tần Như Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Về sau, nàng nhất định phải thật cẩn trọng, từng bước một đều không được sơ suất.
Dù nàng có hệ thống trong tay, dù quy tắc vận hành của hệ thống giống y hệt trò chơi nàng từng chơi ở kiếp trước, cũng tuyệt đối không được vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác.
Mang theo tâm thế của một người xuyên không kiêu ngạo, ngạo mạn dấn thân vào thế giới này để sinh tồn, thì sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mạng mà chẳng hiểu mình chết vì cái gì.
Kiếp trước nàng đúng là một “người kế thừa xã hội chủ nghĩa chân chính”, nhưng ở kiếp này, một vài quan niệm phải được điều chỉnh lại cho phù hợp.
Nàng rất rõ ràng nhận thức được một điều — nơi này và kiếp trước của nàng là hai thế giới khác biệt hoàn toàn, như trời với vực.
Sau khi trắc nghiệm của tông tộc kết thúc, phần lớn người trong tộc đã được dẫn ra ngoài, chỉ còn lại một nhóm nhỏ thuộc thành phần trung tâm của Tần gia.
Vài vị trưởng lão ở lại, tộc trưởng Tần Đức Minh tất nhiên vẫn hiện diện. Vì sự việc liên quan đến Tần Như Thanh, mẫu thân nàng – Lạc Nhàn – cũng được giữ lại. Ngoài ra còn có nhị thúc Tần Đức Hạo, Tần Đức Hinh… cùng hai tiểu bối: Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh.