Dựng Nên Thế Gia Tu Tiên Mạnh Nhất

Chương 15

Trước Sau

break
Ngay khi Tần Như Thanh còn đang mải suy nghĩ, từ đầu hành lang bên kia, Tần Đức Minh chậm rãi bước đến.

Chỉ thấy hắn búi tóc đội kim quan, thắt đai ngọc bên hông, dáng vẻ vô cùng tuấn tú, phong thái đĩnh đạc.


Sau lưng Tần Đức Minh là vài vị trưởng lão của Tần thị. Trong số đó, người có vẻ ngoài lớn tuổi nhất — đại trưởng lão — đi chậm hơn hắn một bước, trên tay nâng theo một chiếc tinh bàn cổ kính.

Bước đầu tiên trong buổi thí nghiệm tông tộc chính là tế tổ.

Tuy Tần Như Thanh hay tự trào gia tộc mình chỉ là một tiểu thế gia tu tiên (dù sự thật đúng là như vậy…), nhưng nàng từng nghe phụ mẫu kể rằng tổ tiên Tần gia cũng từng rất huy hoàng, thời kỳ hưng thịnh nhất từng có cả Nguyên Anh lão tổ. Sau đó vì lý do gì lại suy tàn thì không ai rõ.

Mỗi khi nhắc tới giai đoạn ấy, phụ thân nàng luôn thở dài tiếc nuối, nhưng nếu hỏi nguyên nhân, người lại lắc đầu không nói, giữ kín như bưng.

Riêng Tần Như Thanh thì không có cảm xúc gì đặc biệt, bởi lúc nàng sinh ra, Tần gia đã sớm xuống dốc.

Vẻ huy hoàng năm xưa, nàng chỉ có thể lờ mờ đoán biết qua những bài vị đặt lạnh lẽo trong từ đường.

Sau khi tế bái tổ tiên xong, rốt cuộc cũng đến phần kiểm tra tư chất.

Đại trưởng lão tóc bạc trắng, gương mặt nghiêm nghị, là người có uy nghiêm lớn nhất trong toàn tộc. Ông cầm trắc linh bàn, ánh mắt quét nhẹ qua một vòng, đến mức Tần Như Thanh còn cảm nhận rõ thân thể của Vinh quả bóng nhỏ bên cạnh run lên khe khẽ.

“Bắt đầu từ dòng chính trước.”

Ánh mắt đại trưởng lão dừng lại trên người Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh, giọng điệu nhàn nhạt:

“Hai đứa, ai lên trước?”

Bị đại trưởng lão nhìn chằm chằm, đến cả người gan lớn như Tần Như Thanh cũng hơi chột dạ. Thần thái và khí chất của ông khiến nàng không khỏi liên tưởng đến thầy chủ nhiệm nghiêm khắc thời đi học.

Ai lên trước đây?

Tần Như Thanh và Tần Khải Vinh đưa mắt nhìn nhau, không đứa nào dám cất tiếng.

Lúc này, Tần Đức Minh đưa tay lên che miệng, vừa khẽ ho một tiếng, định bảo Thanh Thanh lên trước, thì chợt một giọng nữ vang lên từ góc bên phải.

Là Tần Đức Hinh.

Tuy Tần Đức Minh là tộc trưởng, nhưng ai trong tộc cũng biết, trừ lão tổ và đại trưởng lão ra, người có thực lực cao nhất Tần gia chính là Tần Đức Hinh.

“Khải Vinh, ngươi là ca ca, phải làm gương cho muội muội.”

Tần Đức Hinh mặc bộ võ phục gọn gàng, khoanh tay trước ngực, giọng nói không lớn nhưng mang theo khí thế quyết đoán, không cho phép cãi lời.

Tần Đức Minh thấy thế, lời vừa định nói liền nuốt ngược trở vào.

Cuộc giằng co kết thúc trong lặng lẽ.

Tần Khải Vinh cắn răng, căng da đầu bước lên phía trước, đến đứng trước mặt đại trưởng lão.

“Dùng ngân châm đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trung tâm trắc linh bàn là được.”


Đại trưởng lão nhàn nhạt dặn dò.

Tần Khải Vinh không dám chậm trễ, răm rắp làm theo.

Tần Như Thanh đứng bên, chăm chú quan sát, trong lòng đầy tò mò — không biết sau khi máu nhỏ vào trắc linh bàn sẽ xảy ra hiện tượng gì.

Chỉ thấy giọt máu nhỏ xuống trung tâm linh bàn liền theo hoa văn uốn lượn tỏa ra bốn phía. Cuối cùng, một ô linh thạch ở góc bàn sáng bừng, tỏa ra ánh kim rực rỡ.

Tần Đức Hinh, vốn khoanh tay đứng đó với dáng vẻ thờ ơ, lập tức đứng thẳng người, thần sắc lộ rõ vẻ vui mừng.

Đại trưởng lão khép mắt lại, trầm ngâm trong chốc lát, rồi chậm rãi nói:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc