Thẩm Ngư siết chặt tay anh, cô liếc mắt một cái: “Đây có được coi như anh đang uyển chuyển cầu hôn em không?”
Những tưởng sau mối tình thất bại vừa rồi, cô sẽ cẩn trọng hơn và không dễ dàng nghĩ đến chuyện kết hôn nữa. Nhưng khi nghe những gì anh nói, cô không thể kiểm soát được tuần suất đạp của tim mình.
Nếu như ở bên anh, có lẽ cô có thể suy nghĩ về chuyện này đúng không?
Nếu như ở bên anh, có lẽ cô có thể chấp nhận được cái thứ gọi là nấm mồ tình yêu này đúng không?
Nếu như ở bên anh…
Thẩm Ngư cảm thấy không nghĩ tới nữa, dường như người đàn ông này đã cho cô uống thuốc gì từ trước đến giờ nếu không, vì sao cô nhìn anh rất khác ngay từ lúc đầu, vì sao cô không thể tưởng tượng được sự chia cách của hai người.
Cô nghĩ đến một cuốn ŧıểυ thuyết ngôn tình được Khúc Dạng đề cử thời trung học, trong đó nhân vật nữ chính được Khúc Dạng định nghĩa là một người trong đầu chỉ biết yêu đương. Nếu như lúc này cô ấy thấy bộ dáng này của cô thì cũng bị cô ấy gọi một tiếng não chỉ chứa yêu đương đi.
Trì Triệt mân mê môi, một lúc sau anh mới nói: “Nếu như bằng lòng thì đó là lời cầu hôn, còn nếu như em không muốn vậy thì không phải.”
“Thật xảo quyệt.” Cô cười: “Không hổ là luật sư Trì cay nghiệt. Bất kể như thế nào thì không có hại đến anh.”
“Em đừng cười anh.” Trì Triệt hết cách: “Cho dù thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ để em phải khổ sở.”
Sau khi được cô hỏi, Trì Triệt mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình còn có ý nghĩa khác. Tuy đây không phải là cầu hôn nhưng anh đã muốn cầu hôn cô từ lâu rồi.
Có lẽ cô sẽ cảm thấy thời gian hai người ở bên nhau chưa đủ dài, có lẽ cô hy vọng sẽ có thêm thời gian để xác nhận được anh là người mà cô có thể tin tưởng, có lẽ còn có rất nhiều lý do nhưng mà…anh chờ không được.
Tuy không muốn cầu hôn cô một cách qua loa nhưng anh lại muốn biết suy nghĩ của cô: Nếu như cô bằng lòng, anh sẽ lại tổ chức một lần cầu hôn thật tốt; nếu như cô không muốn thì anh sẽ chờ thêm một thời gian nữa.
Tuy rằng anh không thể bắt buộc cô nhưng nhất định phải là cô.
…………………
“Vì sao ba mẹ lại đột nhiên về nước?”
Sự phấn khởi của bà Dư sau khi nhìn thấy Thẩm Ngư còn hơn những gì anh tưởng tượng. Sau khi xe chạy được nửa chặng đường, cuối cùng Trì Triệt cũng tìm được cơ hội để hỏi hai người tại sao họ lại đột ngột trở về nước.
“Ba con có một người bạn mời xử lý một vụ đặc biệt nhưng mà ba con nghĩ chuyện này ở trong nước nên ngoài tầm với của ba con nên tính giao lại cho con. Đúng lúc trong khoảng thời gian này ông ấy cũng rảnh.” Bà nhìn thoáng qua Thẩm Ngư đang ngồi ở ghế phụ lái rồi nhìn vào ánh mắt nghi vấn của Trì Triệt qua kính chiếu hậu, bà cười tủm tỉm: “Thuận điện đến thăm các con.”
“Ba cũng lâu rồi không gặp mặt con trai.” Ông Trì nhìn thấy vợ mình một miệng nói dối đành bất đắc dĩ cười phối hợp mà không có vạch trần.
Trì Triệt gật đầu, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt. Nghe xong mẹ nói thì anh biết được nguyên nhân hai ông bà bay về nước: Mẹ anh túm ba anh về đây xem anh, hay nói đúng hơn là xem Thẩm Ngư. Nhưng mà cái lý do này không thể nào nói trước mặt Trì Triệt được nên mới lấy cớ bàn về chuyện tọa đàm, lợi dụng công việc để tiền trảm hậu tấu* làm cho anh không thể từ chối.
*Tiền trảm hậu tấu: chém trước mới thông báo sau.
Anh liếc nhìn người ngồi bên cạnh. Cô ấy không có bất kỳ phản ứng tiêu cực nào khi đột nhiên nhìn thấy cha mẹ anh mà ngược lại, bởi vì nghe được bà Dư Hủy kể về chuyện xưa của mình thì nhướng cả mày.
Tuy rằng lúc trước luôn cảm thấy gặp mặt cha mẹ quá nhanh nhưng hiện tại thoạt nhìn cũng khá tốt –anh nghĩ.
Thẩm Ngư đi theo Trì Triệt đưa hai ông bà về đến nhà, lại bị sự nhiệt tình của bà ấy giữ lại ngồi trong nhà trong chốc lát. Khi bà thấy thời gian không còn sớm thì mới rốt cuộc kêu Trì Triệt đưa cô về nhà.
Đưa Thẩm Ngư ra đến cửa, bà Dư còn lưu luyến không tha. Rõ ràng chỉ mới gặp một lát vậy mà bà rất thích cô bé này. Mãi cho đến khi Trì Triệt –người đã đợi rất lâu ngoài cửa – lên tiếng thì cuối cùng bà mới chịu để cho anh ôm cô đi.
Bà Dư nhìn bóng dáng hai người rời đi rốt cuộc thoáng có chút yên tâm. Nhiều năm nay bà đã không nhìn thấy tình cảm không mắt con trai bà nên chưa gặp được Thẩm Ngư đã làm bà rất lo lắng. Tuy rằng con trai bà đã lớn như vậy nhưng bà vẫn lo rằng một đoạn tình cảm này chỉ có một bên tình nguyện. Hôm nay thấy như vậy, bà chỉ hy vọng hai người có thể đi đến cùng nhau.
Bởi vì ba mẹ đột nhiên đến thăm nên kế hoạch ngủ lại của Trì Triệt cũng chết từ trong trứng nước. Anh chở cô đến dưới nhà nhưng lại không cho cô lên lầu, anh có chút lưu luyến lôi kéo cô ngồi lại trong xe.
Không biết hai ông bà khi nào mới trở về Mỹ; mấy ngày gần đây hai người không có thời gian thân thiết với nhau mà trước đó cũng không có gặp mặt. Nghĩ đế đây, sự tự chủ mà trước đây anh lấy làm tự hào bỗng nhiên hỏng bét, xém chút nữa đã kéo cô làm ngay ở trong xe. Cuối cùng, anh cũng nhịn xuống suy nghĩ này nhưng ôm ấp hôn cô lại không thể nào thiếu.
Trì Triệt có chút hối hận lúc trước anh mua phòng không lớn cũng chẳng nhỏ. Nếu như có thể mua một căn nhỏ hơn thì có lẽ anh lấy lý do mình ở lại khách sạn mà ngủ lạ tại nhà Thẩm Ngư.
“Hồi nãy em không có làm cái gì khiến cho hai bác không thoải mái đúng không?” Thẩm Ngư thấp thỏm bất an.
“Không có, em yên tâm.” Trì Triệt tiên tới hôn lên mặt cô.
Cô yên lòng: “Bác gái thật là nhiệt tình mà cũng rất dịu dàng.
Trì Triệt cười khẽ: “Bởi vì bà thích em.”
Thẩm Ngư ôm mặt anh cười: “Vậy anh thích em hay là mẹ anh thích em?”
“Anh thích em nhất, mẹ anh cũng rất thích em.” Anh hôn lên môi cô.
Cô có chút buồn cười, ngay cả mẹ mình mà anh chàng này cũng phải so hơn thua.
…………………
Ngày thứ hai Thẩm Ngư cùng với Trì Triệt đưa ba mẹ anh cùng nhau ăn bữa tối, nhân tiện chính thức làm một bữa giới thiệu khác đàng hoàng hơn. Cô tặng cho hai ông bà món quà nhỏ vậy mà không nghĩ đến sẽ được một món quà khác từ ba anh.
Đúng là gia đình của những người thích tặng quà mà.
Ngày hôm sau Thẩm Ngư không có gì quan trọng để làm nên đã bị bà Dư lôi kéo đi cùng với mình tới công ty người bạn chồng bà. Lúc đầu cô còn có chút ngượng ngùng, dù sao cô chỉ có mối quan hệ là bạn gái nhưng khi cô và bà ngồi ở góc phòng họp, thấy Trì Triệt đứng đó phát biểu thì cô cảm ơn ông trời đã làm cho cô dậy sớm mới có thể có cơ hội được mẹ anh gọi đến nơi đây.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng của Trì Triệt khi anh làm việc, tác phong mạnh mẽ có phần lạnh lùng và lãnh đạm.
Thẩm Ngư rốt cuộc biết vì sao người ta nói người quyến rũ nhất là khi nghiên túc làm việc.
Anh chỉ ăn mặc lịch sự khác với phong cách lúc ở văn phòng làm việc – y như lần gặp hôm qua. Anh chỉ nói rõ những nhu cầu cơ bản trong chốc lát bằng một số ý kiến và thông tin đơn giản nhưng lại bảnh bao và quyến rũ khiến trái tim cô xao xuyến.
Cô ngồi ở một chỗ gần cửa nên Trì Triệt rất nhanh đã nhìn thấy cô. Tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài giây nhìn nhau nhưng khóe miệng anh lại cong lên một chút; anh nhanh chóng dời tầm mắt để lại cô ngồi đó cúi đầu đỏ mặt.
Mẹ anh ngồi ở một bên nói nhỏ với cô: “Đẹp trai lắm đúng không con?”
“Dạ đúng rồi.” Thẩm Ngư cầm ly nước lên uống, che đi cái miệng nhỏ của mình.
Bà nhìn thấy bộ dáng này của cô bèn trêu gọi: “Đã lâu rồi bác không có thấy bộ dáng khi làm việc của ông Trì, đúng là đẹp trai mà. Nhưng mà con có lẽ không phải nói bác Trì mà là Trì Triệt đúng không?”
Thẩm Ngư không ngờ rằng bà ấy lại có một mặt đáng yêu như vậy nên không khỏi ngừng lại việc uống nước một chút, cô xoay người lại che miệng ho khẽ. Thấy vậy, bà nhanh chóng lấy một cái khăn tay từ trong túi đưa qua rồi vỗ vỗ lên lưng của cô, chống lại ánh mắt nghi vấn của Trì Triệt bằng anh mắt tinh quái tươi cười.
Sau khi kết thúc, cô đi xuống lầu trước đến bãi đỗ xe. Một lúc lâu sau anh mới xuất hiện, anh tiến lên hôn cô: “Xin lỗi để làm em đợi lâu như vậy.”
Anh nhớ tới việc nhỏ hồi nãy nên hiếu kỳ hỏi: “Mẹ anh nói với em cái gì hả?”
“Sao thế? Anh sợ bác vạch trần lịch sử tình trường của anh à.” Thẩm Ngư chọc anh.
Trì Triệt nhún vai: “Cái này thì anh không lo lắng, anh đâu có thẹn với lương tâm.”
Thẩm Ngư bật cười, nhiều khi không biết nên nói anh tự phụ hay tự tin.
“Bác hỏi em có phải anh rất xuất sắc đúng không.” Nhìn thấy ánh mắt tò mò của anh, cô không câu dài thời gian, “Em nói phải, một người đàn ông ưu tú và xuất chúng như vậy lại là bạn trai của em, em cảm thấy thật may mắn.”