Cô không trả lời anh bởi vì không chỉ vì ngại ngùng mà khi cô muốn trả lời thì miệng đã bị tiếng rêи ɾỉ lấn át.
Không biết tại sao mà hôm nay anh rất hăng hái, mỗi lần tiến vào lại sâu hơn lần trước; mỗi một lần đầu gậy đi qua đều khiến cho cô run rẩy, run rẩy đến mức đã sắp đạt được cao trào.
Huyệt động ẩm ướt không làm cản trở sự mẫn cảm khi vật nam tính tiếp xúc làm cho Trì Triệt thoải mái đến mức tê dại. Anh không ngừng lại động tác của mình, tiếp tục tiến công trong thịt mềm đang không ngừng co rút. Sau đó anh lại cất bước, ôm cô đi vào phòng.
Phía sau không có bức tường lạnh dựa vào làm cho Thẩm Ngư ôm lấy hai tay của anh. Loại tư thế này làm cho anh tiến vào rất sâu, cả người cô chỉ có thể dựa vào hai tay anh đang nâng mình cùng với cái vật đang lộn xộn trong cơ thể mình. Thân dưới của cô vặn vẹo càng chặt hơn làm cho anh kéo lấy mông cô ra ngoài, “Em thả lỏng nào.”
“Quá sâu…”
Tuy nói như vậy nhưng lúc anh rút ra thì thân dưới của cô sẽ đuổi theo sít sao, không cho nó rời đi.
“Của em làm sao?” Anh không cho cô thực hiện được động tác nhỏ đó. Anh cởi hết quần áo của hai người, đi vào phòng rồi đặt cô lên giường. Cố chịu đựng ý nghĩ muốn tiến vào, một tay anh bóp eo cô không cho cô nhúc nhích, một tay còn lại nắm lấy thân gậy, dùng đầu vật nóng ẩm ướt không ngừng dụ dỗ cửa động đang đói khát muốn nuốt chửng mình.
“Em… Bạn trai…” Thẩm Ngư bắt lấy anh đặt lên ở trên bộ ngực đang dựng lên của cô: “Anh tự kiểm tra đi.”
Giống như không biết mình có bao nhiêu sự dụ hoặc hấp dẫn, cô luôn có thể làm cho anh cảm thấy yêu cô nhiều hơn.
“Em muốn.” Cô nhìn anh, đuôi mắt có chút đỏ lên sau cơn cao trào; cô dùng bộ dáng ngon lành này nằm ở dưới mời gọi anh.
Đầu ngón tay Trì Triệt mân mê xoa nắn ngọn đào tiên đang vểnh lên, đoạn cúi đầu hung hăng hết mυ"ŧ lại cắn như muốn trừng phạt cô: “Em nói xong anh sẽ cho liền.”
Thẩm Ngư không nói lời nào, cô nhìn anh trong chốc lát, cười nói: “Anh thay đổi rồi, trước kia anh đâu có như vậy đâu.”
Anh hôn lên cơ thể duyên dáng của cô, trên vai, trên cổ, trên eo, trên bụng của cô đều lưu lại giấu vết của anh: “Do em làm anh trở thành như vậy.”
Nếu nói không nghĩ tới thì gạt người nhưng mà anh có cảm giác miễn cưỡng nên cũng chưa từng nhắc tới. Thế mà giờ phút này lại nhìn thấy người nằm ở giữa chân mình, chỉ cần anh ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cô cố gắng há to miệng cố gắng chứa đồ của anh đi vào.
Không chỉ có thể lấy đi sinh mạng mà thậm chí là linh hồn mình – nếu như cô muốn – anh cũng sẵn sàng dâng ra không hề giữ lại.
Lúc Thẩm Ngư ngậm lấy vật ấy thì cô cũng không nghĩ tới mình sẽ làm chuyện như vậy. Chỉ là lúc đó tự nhiên hành động theo bản năng, cũng không có ghét bỏ nó như trong tưởng tượng, có lẽ bởi vì người này là anh.
Cô đã từng trải qua sức mạnh to lớn của anh nhiều lần rồi, nhưng khi nhìn vật này từ vị trí gần như vậy thì thấy nó thật to lớn. Lúc này cô cảm giác nó lại lớn hơn nữa, đã sắp lắp đầy miệng cô.
Có hương vị của anh, cũng có hương vị của cô.
Nghĩ đến chuyện vật nào vừa mới ra vào trong thân thể cô, giờ phút này lại nằm trong miệng mình thì mặt cô đỏ lên, hang động nhỏ phía dưới cũng vô ý co lại như nhớ đến việc vui sướиɠ mà cây gậy kia đem lại; cũng may là anh không có thấy.
Cô cẩn thận để răng mình không va vào những nơi mỏng manh và nhạy cảm, đầu lưỡi sau khi cọ qua đầu gậy lại đi xuống dưới mương sâu.
Anh không nhịn được mà dùng sức dùng tay đè đầu cô xuống, dường như cổ vũ lại giống như dụ dỗ cô ăn sâu thêm: “Thật thoải mái… bé Ngư.” Đoạn anh nắm lấy một tay cô để xuống phía dưới: “Em cũng sờ phía dưới…”
Trì Triệt ngồi dậy, lấy khăn giấy đưa tới bên ngoài miệng cô: “Bé Ngư, em mau nhổ ra.”
Cô ho khan vài tiếng, sặc đến độ nước mắt cũng ứa ra, cô bình ổn lại hơi thở rồi nói: “Hồi nãy không cẩn thận nên em đã nuốt mất rồi.” Tuy rằng mùi vị có chút là lạ nhưng cũng không khó chịu.
Trên mặt, trên tóc cô đều dính đầy dịch trắng đục sền sệt cùng với nước mắt lưng tròng, nhu nhược đáng thương thật khiến cho người ta muốn ăn hiếp.