Thẩm Ngư cảm thấy dựa vào điều kiện của Trì Triệt thì hẳn nên là lời của mấy cô gái nói với anh chứ nào phải là anh nói với cô bằng vẻ mặt như vậy.
Cô có thích anh không? – Thẩm Ngư tự hỏi mình.
Có lẽ cũng có.
Nếu không cũng sẽ không đồng ý nhiều lời mời của anh như vậy; nếu không cũng không vui vẻ lại có chút ngỡ ngàng khi biết anh đang theo đuổi mình; nếu không thì sẽ thật sự chán ghét anh sau vài lần bị anh “mạo phạm”.
Vậy thì cô còn băn khoăn cái gì?
Không lâu trước đây vừa mới kết thúc một cuộc tình thất bại nên cô không biết mình có thể lại giao trái tim mình cho cuộc tình tiếp theo hay không. Với lại bọn họ quen biết nhau cũng chưa lâu, có rất nhiều chuyện cũng chưa hoàn toàn hiểu hết được.
Còn có…
“Tôi có gì để anh thích đâu?”
Trì Triệt nheo mắt.
Anh là người theo chủ nghĩa duy lý [1]. Những thứ như lý trí, bình tĩnh hay khách quan đã xâm nhập vào tận xương tủy của anh, đã theo anh cho tới lúc trưởng thành.
Nhưng tình cảm lại chứa nhiều yếu tố liên quan đến sự nhận thức, có thể rõ ràng nhận thấy qua chữ “cảm”.
Trì Triệt sẽ không nói bởi vì anh thích cô không giống với những người trước đây- tuy rằng không thể phủ nhận rằng thời gian trước ở cùng với cô đã cho anh những trải nhiệm chưa từng có trong đời, bởi vì như vậy sẽ là sự thiếu tôn trọng với những người khác, cũng là sự chối bỏ với quá khứ của mình.
Mỗi lần gặp gỡ đều là thật lòng, anh sẽ không đi đùa giỡn với tình cảm của người ta.
Nhưng mà……
Một khoảng im lặng, Thẩm Ngư cảm thấy lúc này lại tới lượt Trì Triệt khó xử.
Đương nhiên chuyện này đối với nhiều người mà nói là một nan đề. Thích một người cũng không cần một lý do chính xác, cô không những biết mà còn có thể lý giải.
Tựa như lúc trước mình lại thích Canh Vũ An đến phát điên.
Cô tự cười với mình, vì sao lại giống như mấy cô nữ sinh mà hỏi anh vấn đề này.
Thẩm Ngư chưa kịp nói rằng mình chỉ có ý giỡn thôi thì Trì Triệt đã lên tiếng trước.
“Xin lỗi, tôi không biết nguyên nhân vì sao lại thích em nhưng mà…mỗi một lần nhìn đến em thì cho dù chỉ là tin nhắn hay một cuộc gọi thôi cũng làm cho tim tôi đập thình thịch.” Anh đắn đo một hồi mới mở miệng, không biết rằng lời mình nói có thể làm cho đối phương hiểu không, có thể nói lên suy nghĩ của mình hay không.
“Xin lỗi, tôi giải thích không được tốt lắm.” Trì Triệt có chút ảo não, anh hối hận trước kia đã không đọc nhiều thơ văn cổ điển, nếu không sẽ không có tình huống vụng về như vầy.
Liên tục hai câu nói đều xin lỗi cùng với bộ dáng ảo não quả thật có chút vụng về đáng yêu.
Nhưng mà Thẩm Ngư không những không cười mà lại có chút ngơ ngác.
Lời anh nói như nói trúng lòng cô, âm thanh của nhịp tim một tiếng lại một tiếng vang vọng rõ ràng trong đầu cô.
Tuy anh nói mình nói không tốt nhưng Thẩm Ngư lại cảm thấy lời giải thích như vậy đã rất hoàn hảo lại mang theo sự chân thành và tha thiết; tốt đến độ làm cho một biên tập viên như cô có chút hổ thẹn vì trình độ của mình.
Cô hít sâu một hơi sau đó chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Em cũng thích anh.” Vừa dứt lời thì chàng trai trước mặt đột nhiên ngẩng đầu, anh chăm chú nhìn vào cô, ý cười trên khóe miệng không thể nào kiềm chế được.
Nhưng sau đó Thẩm Ngư lại có chút không nỡ mà nói ra:” Nhưng em cũng không biết…”
“Thẩm Ngư, em còn lo lắng điều gì?” Trì Triệt không cho cô lùi bước dù chỉ một chút.
Trì Triệt không nghĩ tới có thể vì nghe được chữ “thích” từ miệng cô. Anh có thể cảm nhận được cô có một đoạn tình cảm không mấy thuận lợi làm cho cô có chút không tự tin mặc dù bình thường cô là một người tùy ý. Tuy anh không biết câu nói kia của mình đã làm cô rung động, cho anh một cơ hội nhưng anh sẽ không để cho cô đẩy anh đi.
“Có phải em lo lắng chúng không có sở thích hay đề tài chung không? Hay em lo lắng rằng anh chỉ nhất thời nông nỗi? Anh sẽ rất vui nếu như điều em lo lắng là chuyện đầu tiên.” Trì Triệt vươn tay, xoa vào khuôn mặt đã làm anh động lòng.
“Anh không có cách để chứng minh với em rằng anh không hề bốc đồng nhưng nếu như em không ngại làm nhân chứng, thời gian sẽ chứng minh cho anh.”
Cô chấp nhận với lời anh nói bởi vì cô cũng có những cảm giác như vậy khi nhìn thấy anh.
Có lẽ cô nên chấp nhận anh bởi vì chuyện này cũng không phải là một gánh nặng, ngay cả khi kết quả cuối cùng không phải mỹ mãn.
Thẩm Ngư đưa tay mình lên che lấy bàn tay nóng rực đang xoa một bên mặt của cô:” Chúng ta có thể thử xem sao.”
“Anh rất vui …” Anh lẩm bẩm.
Lời nói nói vừa được thốt ra thì có một bàn tay khác phủ lên bên mặt còn lại của cô, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại làm cho Thẩm Ngư nuốt trở lại điều muốn nói.
Trì Triệt mυ"ŧ nhẹ, anh dùng đầu lưỡi mình vẽ lại đường nét cánh môi cô; lúc cảm giác được cô đã buông xuống sự phòng thủ của mình thì anh có chút gấp gáp không chờ nổi liền công chiếm vào sâu bên trong. Khi đầu lưỡi anh chạm vào cái lưỡi mềm mại ấy thì sống lưng có chút run lên vì kích động.
Lưỡi anh đảo qua một lần rồi chiếm đóng miệng cô, sau đó lại quấn quýt cuốn lấy lưỡi cô về phía anh.
Khoảnh khắc môi cô bị chiếm lấy kia, Thẩm Ngư phát hiện thật ra ngoài sự khẩn trương thì cô còn một ít chờ mong.
Cô bị hôn đến mức không thở nổi, tay nắm lấy anh càng ngày càng chặt. Tim cô đập thình thịch, không những không chống cự mà còn chậm rãi bắt kịp tiết tấu của anh.
Vừa hôn xong, Trì Triệt có chút lưu luyến mà tách ra. Nhìn người trong lòng bởi vì vừa hôn mà sắc mặt phơn phớt hồng, đôi mắt có chút ẩm ướt, tóc có chút rối, cả người lộ ra tư thái câu dẫn động lòng người.
Giờ phút này anh mới có cảm giác chân thật, cả trái tim anh như bùng cháy cùng với bộ dáng không có sức chống cự này của đối phương càng làm anh không nhịn được mà lại phủ lên môi cô một lần nữa.
Cho đến khi tay Trì Triệt không kiềm chế được mà tiến vào trong áo cô, chạm vào da thịt cô thì anh mới dừng lại.
“Anh xin lỗi…” Anh sửa sang quần áo cô cho ngay ngắn lại không nhịn được mà ôm mặt cô hôn thêm một lần.
Thật sự không kiềm chế được.
Thẩm Ngư nhìn thoáng qua nơi nào đó ở thân dưới đang rất phấn khích: “Thời gian hôm nay không còn sớm…”
Trì Triệt kiên nhẫn chờ cô nói tiếp lại chỉ thấy cô cười rồi mở cửa xuống xe: “Nên sẽ không mời anh lên nhà đâu, anh ngủ ngon.”
Trì Triệt nhìn bóng dáng cô rời đi cũng không nhịn được mà bật cười: “Em đúng là nhẫn tâm.”
Lý trí và sự khách quan của anh ở trước mặt Thẩm Ngư đều biến thành hư vô, tuy nhiên anh rất hưởng thụ cảm giác này.
Tuy Thẩm Ngư chỉ nói muốn thử xem nhưng anh sẽ không cho cô có lý do để rời khỏi mình.
__________
Tác giả: Rốt cuộc ở bên nhau, vỗ tay.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Chú thích
[1] Chủ nghĩa duy lý: là một học thuyết trong lĩnh vực nhận thức luận. Theo nghĩa rộng nhất, đó là quan điểm rằng lý tính là nguồn gốc của tri thức hay sự minh giải. (Theo Wikipedia)