Thẩm Phồn Tinh trong miệng châm chọc không thèm che dấu làm cho sắc mặt Khương Dung Dung trầm xuống.
"Chuyện lần này, là Thiên Nhu hiểu chuyện, không đem sự tình cô đẩy nó xuống biển công khai ra ngoài!"
"Còn về chuyện của cô cùng Tô Hằng, hai đứa nó tự nhiên mà đến với nhau, tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, cô thành toàn là đúng. Tô Hằng tâm không tại trên người của cô, dưa hái xanh không ngọt, cô có lẽ biết được đa͙σ lý này."
Lòng Thẩm Phồn tinh tràn đầy khí lạnh, trái tim cô vốn tưởng rằng đã sớm chết lặng lại mơ hồ đau nhức.
Cô đẩy Thẩm Thiên Nhu xuống biển?
Thẩm Thiên Nhu cùng Tô Hằng là tự nhiên đến với nhau, là tình đầu ý hợp?
A, thật là buồn cười!
Một người bất công đứng lên, quả nhiên là mù quáng đáng sợ!
Thẩm Phồn Tinh chẳng muốn theo chân bọn họ nhiều lời, cô chính là tiết kiệm một chút nước bọt, cũng có thể sưởi ấm trái tim.
Cô lạnh lùng một lần nữa cầm lên thìa gỗ, bình tĩnh và ưu nhã ăn hết một ngụm cháo.
Chứng kiến thái độ Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng như thế, ba người kia sắc mặt vô cùng khó coi. Khương Dung Dung nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn lướt qua ngăn tủ trước người của cô.
Chân mày nhấc lên, lạnh lùng vứt bỏ một câu "Cô nghỉ ngơi đi." Sau đó lập tức quay người đi khỏi phòng bệnh.
Ba người Thẩm gia ra khỏi phòng bệnh. Trong hành lang bệnh viện, Khương Dung Dung dừng bước, đối với Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi sau lưng nói: "Đi mang cho Thiên Nhu một phần cháo Như Ý Hiên trở về. Không thể cô ta có, Thiên Nhu không có. Hai anh chị nghĩ như thế nào?!"
"Như Ý Hiên?"
Thẩm Đức Phàm cùng Dương Lệ Vi ngẩn người, bọn họ lúc nào cho người đi mua cháo Như Ý Hiên cho Thẩm Phồn Tinh?
Khương Dung Dung từ trước đến nay hợp ý đồ ăn của Như Ý Hiên, có đôi khi để người hầu sáng sớm đi cũng chưa chắc mua về được một phần.
Thẩm Phồn Tinh vừa mới ăn là cháo Như Ý Hiên?
Ai đi mua?
Tô Hằng?
Nhưng nó vừa mới một mực ở trong phòng bệnh Thiên Nhu a...?
Hơn nữa, coi như là nó mua, cũng sẽ không chỉ có một phần cho Thẩm Phồn Tinh đi?
Như vậy, chính cô tự mua?
Cũng không bạc đãi chính mình, còn rất biết hưởng thụ!
"Con biết rồi, con biết rõ mẹ từ trước đến nay hợp ý cháo của Như Ý Hiên, đến lúc đó để cho bọn họ mang nhiều một phần trở về."
Dương Lệ Vi dịu dàng ngoan ngoãn nói khiến sắc mặt Khương Dung Dung tốt hơn nhiều.
"Trở về đi."
*
Như Ý Hiên, nhã gian lầu ba.
Du Tùng đứng ở trước mặt Bạc Cảnh Xuyên.
Thuận tiện đem chuyện cậu vô tình gặp được Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi từ việc to đến việc nhỏ nói lại cho Bạc Cảnh Xuyên.
Trên thực tế, có một số chuyện ở Thẩm gia, đã sớm không còn là bí mật.
Cậu chẳng qua là thoáng nghe ngóng một chút, liền nghe được thật nhiều tin đồn.
Bạc Cảnh Xuyên lẻ loi một mình ngồi ở phòng chủ vị.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời không một tiếng động mà phác họa ra ngũ quan kiệt suất của hắn, một thân tự phụ thong dong, phong lưu hàm súc.
Hắn hơi cúi thấp đầu, môi mỏng mím lại, khóe môi cong cong.
Ngón tay thon dài đặt ở trên mặt bàn gỗ vừa dày vừa nặng, nhẹ gõ không theo nhịp, măng sét màu bạc quý báu tinh xảo theo động tác của hắn chiếu sáng rạng rỡ.
"Ý của cậu là cô ấy bị trong nhà cô lập?" Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, bên trong mơ hồ có vài phần lãnh ý khiến cho thân thể Du Tùng không khỏi căng thẳng.
"Trước mắt xem ra là như vậy. Thẩm ŧıểυ thư lúc trước thanh danh dường như cũng không quá tốt..."
Du Tùng nói ngắn gọn.
Thật ra đâu chỉ không quá tốt, thực sự chính là thanh danh hỗn độn.
Có điều trước khi mọi chuyện chưa được chứng thực, cậu sẽ không ở lúc này quá nhiều bình luận.
Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, chỉ có đôi mắt cơ trí là hơi nheo lại.
Du Tùng thấy thế, vội vàng thu cằm, cung kính nói: "Tiên sinh, có muốn hay không để tôi điều tra một chút."
"Không cần."