Lâm Uyển Ương cẩn thận nhìn, nói: “Đây dường như là chữ Phạn, anh biết câu này có nghĩa là gì không?”
“Biết gì đâu, bạn của tôi chọn hình giúp, nói là có cá tính, chẳng lẽ thật sự là bởi vì hình xăm này?”
Nghĩ đến chính mình gần đây giống như ngao ưng* không dám ngủ chút nào, Diêu Mộ bừng bừng lửa giận.
(*) Phương ngôn Bắc Kinh, ý chỉ khi huấn luyện chim ưng săn mồi thì không cho nó ngủ, khiến nó mệt mỏi. Bởi vì tập tính của loài ưng hung mãnh, mới vừa bắt về không cho nó ngủ, liên tiếp mấy ngày như thế nó sẽ bớt dữ.
Lâm Uyển Ương gật đầu, xác định phỏng đoán ban đầu của mình.
Hình xăm gọi là ‘niết’*, nhiều người trẻ tuổi rất thích, nhưng không phải đồ án có thể tùy tiện xăm.
(*) Có hai nghĩa, niết – Niết Bàn trong Phật giáo, niết – nhuộm thắm.
‘Xăm rồng không được qua vai, xăm hổ không được xuống núi. Quan Âm nhắm mắt không cứu thế, Quan Vũ mở to mắt phải giết người’. Tất cả đều phải chú ý, nếu làm lỗi rất dễ dàng vời đến mầm họa.
Lâm Uyển Ương xoay người, lấy balo đặt trên kệ xuống, thò tay vào trong lần mò tìm đồ.
Mấy người liếc nhau, chẳng lẽ định lấy ra thanh kiếm kia?
Lâm Uyển Ương lấy ra một bùa hộ mệnh gấp thành hình tam giác, đưa cho Diêu Mộ đã đứng lên từ giường:
“Tôi có bán bùa hộ mệnh, một cái năm trăm, có thể bảo vệ bình an cho anh, sau khi về anh cố gắng nhanh chóng xóa hình này đi.”
Phát triển kiểu gì thế này? Mấy người đều ngẩn ngơ, đối thoại vừa rồi của hai người khiến bọn họ nghe mà chẳng hiểu gì, này xem ra là đang cố tiếp thị đồ.
Hà Giai Giai hơi khó chịu nói: “Hèn gì tôi đã thấy kỳ kỳ, tính lừa ai vậy?”
Nhiều người xăm hình, tại sao mọi người đều không bị gì, rõ ràng là xạo sự.
Diêu Mộ lại vươn tay nhận lấy, cẩn thận quan sát hai giây, ngẩng đầu nói: “Được, tôi lấy.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhóm người, Diêu Mộ lấy ví ra, đếm đủ năm tờ mệnh giá một trăm sảng khoái đưa cho Lâm Uyển Ương.
Người khác không biết, Diêu Mộ thân là đương sự có thể hội rất sâu, vừa rồi người này kéo anh ấy lên, khiến anh ấy thoát khỏi trạng thái đáng sợ kia.
Nhiều ngày qua đây là phút thoải mái nhất của Diêu Mộ.
Hơn nữa khoảnh khắc Diêu Mộ nhận lấy bùa hộ mệnh, cảm giác bị bốn phía nhìn chăm chú đột nhiên đều biến mất.
Diêu Mộ tin tưởng chính mình gặp được cao nhân, anh ấy bỏ bùa hộ mệnh vào túi tiền, dè dặt hỏi: “Vậy tức là tôi xóa hình xăm là sẽ không sao nữa phải không? À mà tôi nghe nói cô mang theo một thanh kiếm . . .”
Lâm Uyển Ương nói: "Loại trình độ này không cần cầm kiếm."
Diêu Mộ: “. . . Vậy à.”
Hà Giai Giai có chút bất bình, bọn họ đều là sinh viên, quá vớ vẩn, nói ra sẽ bị người ta xem như dê béo!
Nhưng Diêu Mộ đã đưa tiền cho đối phương, Hà Giai Giai khó nói cái gì, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì thấy người ta đẹp? Thiệt tình, không có nguyên tắc gì hết.
Bên cạnh có người hỏi: “Diêu Mộ, rốt cuộc cậu bị sao thế?”
Diêu Mộ đáp: “Tôi cũng không biết nữa, cảm giác có người luôn nhìn tôi.”
Hà Giai Giai nói: "Điều này không thể nào, cậu luôn nghỉ ngơi trong khách sạn, ở một mình trong phòng, làm gì có ai theo dõi cậu được.”
Lâm Uyển Ương mỉm cười: "Ai nói cho các người là kẻ nhìn chăm chú vào anh ta thì phải là con người?”
Lâm Uyển Ương xong câu này, xung quanh đột nhiên yên tĩnh như gà.
Diêu Mộ có chút hoảng sợ, mấy người khác ngây ra.
Nhiệt độ trong toa tàu dường như đột nhiên hạ thấp mấy độ.
Lâm Uyển Ương không hiểu ý tứ của hình xăm đó nhưng mơ hồ có thể đoán được, hẳn là ký hiệu có thể hấp dẫn quỷ hồn ở xung quanh.