Lâm Uyển Ương: “Chúng ta không thích hợp, nhưng quen biết với người tứ trụ bát mệnh thuần âm, còn là nhân viên ngoài biên chế của đạo quán, dùng anh ta làm mồi nhử là thích hợp nhất.”
Tạ Văn Dĩnh và Dương Bảo Tâm nhìn nhau, trong lòng đã yên tâm.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diêu Mộ nhìn thấy tên người gọi, vui mừng hớn hở nhấn nút nghe: “Sao vậy tiểu đạo trưởng, mới hai ngày không gặp tôi đã bắt đầu nhớ nhung rồi sao? Cậu đúng là ngoài lạnh trong nóng mà.”
Tạ Văn Dĩnh: “Không phải tôi nhớ anh, là Lâm Uyển Ương.”
Diêu Mộ: “Lâm chưởng môn, không thể ngờ tôi lại đắt hàng như vậy.”
Tạ Văn Dĩnh: “......”
Cậu ấy đưa di động cho Lâm Uyển Ương, hy vọng người bên kia điện thoại, lát nữa còn có thể cười.
Lâm Uyển Ương: “Mộ Nhi à, anh đúng là rất đắt hàng, bây giờ chúng tôi đang cần anh...”
Với dăm ba câu, cô đơn giản kể lại mọi chuyện.
Diêu Mộ nghe xong trầm mặc vài giây, mình khó khăn lắm mới chạy thoát, lại phải đi làm mồi nhử. Như vậy anh ấy sẽ để lại bóng ma tâm lý nha!
Lương tâm hai người kia không đau sao?
Diêu Mộ: "Trời à, nếu các người cứ như vậy thì vĩnh viễn đừng nhớ tới tôi thì tốt hơn!”
...
“Vậy nói rồi nhé, anh nhanh lên, chờ anh đấy.” Lâm Uyển Ương báo địa chỉ, cấp tốc cúp điện thoại.
Sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, người bên kia điện thoại không phải đang gào thét sao, thật sự sẽ đến ư?
Tạ Văn Dĩnh hỏi: “Anh ta sẽ đến sao?”
Lâm Uyển Ương: “Đương nhiên rồi, tư tưởng giác ngộ của anh ta rất cao, chúng ta vừa ăn vừa chờ.”
Diêu Mộ một bụng không bằng lòng, nhưng một giờ sau vẫn tới.
Anh ấy lái chiếc Ferrari mới mua, ngày đó lúc từ đồn công an đi ra, Diêu Mộ cũng đã hạ quyết tâm nếu có thể tự mình lái xe sẽ tuyệt đối không ngồi taxi.
Lâm Uyển Ương ngồi ở ghế lái phụ, an bài đơn giản một chút.
Lát nữa cô và Diêu Mộ đi vào, Tạ Văn Dĩnh cùng Bảo Tâm đợi trên xe, người quá nhiều ngược lại sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Diêu Mộ hít sâu một hơi: “Chuyện này thật sự không có vấn đề sao?”
Lâm Uyển Ương: “Yên tâm sẽ không sao đâu.”
“... Vậy được rồi.”
Diêu Mộ không muốn tới, có điều chính bản thân anh ấy đã trải qua chuyện tàn ác như vậy, nếu như không phải gặp được Lâm Uyển Ương có lẽ đã mơ mơ hồ hồ mà mất mạng.
Có lẽ đã tự mình trải nghiệm, cho nên trong lòng không khỏi có sự đồng cảm chết tiệt này.
Cửa hàng Trung cổ nằm trong một con hẻm gần trường học.
Thông thường trường học đều sẽ không xây dựng ở khu phố xá sầm uất, bây giờ là chín giờ tối, học sinh đều tan học về nhà, thời điểm hai người đi vào, bên trong cũng không có khách khác.
Trong cửa hàng bày các loại quần áo, túi xách, giày dép, còn có đồ lặt vặt như đồ thủ công và đèn bàn.
Tường màu xám nhưng được ánh đèn chiếu sáng, làm vách tường trắng đến chói mắt.
Diêu Mộ cảm thấy cả người không thoải mái, luôn cảm thấy nơi này không khí nặng nề bức bối, anh ấy đánh giá chung quanh một chút, liền thấy một con rối gỗ.
Bốn mắt nhìn nhau, đầu rối gỗ đột nhiên lăn xuống, trên thân thể có một lỗ đen như mực.
Diêu Mộ: “......”
Đây là gặp phải ăn vạ rồi?
Nữ chủ tiệm ngồi ở phía sau, đi tới nâng đầu rối gỗ lên, quay đầu hỏi: “Các cậu muốn mua gì? Anh chàng đẹp trai.”
Cô gái mặc váy liền màu đen bó sát người, dáng người đúng là không tệ, môi đỏ mọng tóc quăn, mùi nước hoa trên người rất nồng.
Diêu Mộ cảm thấy cả người không thoải mái, yên lặng dựa gần vào Lâm Uyển Ương.
Lâm Uyển Ương: “À, tôi tùy tiện xem chút, cửa hàng này của mấy người… rất thú vị.”